Đêm nay vì bạn gái, Chu Đống bỏ ra mấy trăm triệu ăn cơm ở Lầu Tiên Cư.
Những thực khách ở đây đều có thân phận, có thể bước chân vào nơi này không có tiền thì cũng có địa vị rất cao.
Tính cách ham hư vinh của Lưu Hà Đình đương nhiên sẽ không bỏ qua nơi này, mặc dù chi phí của một bữa cơm ở đây, cô ta phải làm việc bốn năm mới kiếm được.
Nhưng cô ta không cần làm thế, bởi vì cô ta có một người bạn trai giàu có, hoàn toàn không cần phấn đấu.
Tiền của Chu Đống không phải do chính hắn ta kiếm ra nên hắn ta tiêu xài cũng không tiếc, tuy vậy vẫn chỉ nhận được một phòng riêng bình thường.
“Bảo bối, chúng ta đi thôi.”
“Vâng!” Hai người đi vào nhà hàng, nhóm Ninh Vũ Phi đi đằng sau.
Trần Thành Hạo hơi chùn bước, thấy Chu Đống với Lưu Hà Đình thì lại tức giận, nói: “Ninh Vũ Phi, chúng ta không cần thiết tham dự, bỏ đi thôi.”
“Đừng nóng vội, nếu đối phương đã mời thì chúng ta tội gì không ăn, đúng không?” Ninh Vũ Phi cười khẽ.
“Cũng đúng.”
Cùng lúc đó, có người bước xuống lầu.
Lưu Hà Đình hỏi: “Anh Đống, sao chúng ta không mua chỗ trên lầu?”
“Chỗ trên lầu chỉ có khách quý mới được đi lên, anh không phải là khách quý.”
Nghe vậy, Lưu Hà Đình không bằng lòng: “Ôi chao, bao nhiêu người thế này mà không tìm được chỗ tốt hơn à? Dù sao cũng phải cho em nở mày nở mặt chứ.”
“Được rồi, anh đặt được chỗ ở đây đã là tốt rồi, còn xoi mói.” Chu Đống cũng chịu không nổi.
“Hừ!”
Mọi người vào một phòng riêng, phát hiện không gian bên trong không quá lớn, hoàn toàn không đủ cho mọi người ngồi.
Sau khi ngồi hết ghế, vẫn còn năm người không có chỗ.
Chu Đống nhìn thoáng qua rồi nói: “Năm nam sinh về đi, không đủ chỗ.”
“Ơ…”
Bởi vì ưu tiên con gái nên họ mới nhường ghế cho nữ sinh.
Không có ghế thì thêm ghế, sao lại đuổi người ta về? Nhưng ngẫm lại cũng đúng, đối phương là con nhà giàu, vốn khinh thường người như mình.
Bất đắc dĩ nhất là Lưu Hà Đình cũng không phản đối mà cam chịu quyết định của Chu Đống.
Ba nam sinh nén giận, nhưng vì Chu Đống là con nhà giàu nên họ chỉ có thể giận chứ không dám nói gì.
“Lưu Hà Đình, hình như không ổn đâu, mọi người tới đây để chúc mừng sinh nhật cho cô, cô lại đuổi họ về à?” Ninh Vũ Phi nói.
Mấy nữ sinh ngồi vào ghế cũng cảm thấy Chu Đống với Lưu Hà Đình làm không đúng, đều khuyên nhủ: “Hà Đình, thêm mấy ghế nữa đi.”
“Đúng thế, chỗ bọn tớ chen một chút là được, sẽ không lấn chỗ các cậu.”
Lưu Hà Đình mím môi, thầm nghĩ kêu Chu Đống thêm tiền đi, cũng không thể để mình mất mặt.
Cô ta đang định lên tiếng thì Chu Đống không kiên nhẫn nói thẳng: “Thích ăn thì chịu, không thích thì cút, cho rằng ông đây muốn hầu hạ lũ nghèo khổ chúng mày hả? Còn thêm ghế chen nữa chứ, chúng mày cho rằng đây là khách sạn rẻ tiền à?”
Một nam sinh không nhịn được phản bác: “Chúng tôi là người nghèo, chúng tôi không xứng.
Còn nữa, Lưu Hà Đình, cậu tìm được bạn trai tốt đấy, chúc mừng cậu, bữa cơm này tôi còn chẳng thèm đâu.”
“Mày nói gì hả?” Chu Đống cầm bật lửa kim loại ném qua.
Hành động của hắn ta khiến mấy nữ sinh sợ hãi hét lên.
Ninh Vũ Phi ra tay chặn bật lửa, mỉm cười nói: “Lưu Hà Đình, bạn trai cô thú vị thật đấy, chẳng lẽ cô chú không dạy cô cách nhìn nhận một người sao? Hay là cô bị thứ gì che mắt?”
“Thằng kia, tao khó chịu mày lâu lắm rồi đấy! Có phải mày muốn chết không hả?” Chu Đống kiêu ngạo nói.
Ninh Vũ Phi làm lơ Chu Đống, tiếp tục nhìn Lưu Hà Đình nói: “Bây giờ cô đã trưởng thành, tôi cũng không có tư cách quản lý cô, chẳng qua là thiện chí nhắc nhở cô, làm người phải làm