Thấy đám đàn em của mình đã tới, Chu Đống lập tức kêu to: “Bao vây chúng nó cho tao, đứa nào dám báo cảnh sát thì cứ đánh!”
Nghe vậy, mấy sinh viên sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng bỏ di động xuống, không muốn bị đánh.
“Hà Đình, cậu thả bọn tôi ra đi, chúng tôi sao rồi.” Có nữ sinh khóc nói.
Lưu Hà Đình cũng không dám nói chuyện.
Chu Đống đang nổi nóng, mình nói đỡ co họ cũng sẽ bị mắng, sau này Chu Đống không yêu mình nữa thì sao? Vất vả lắm mới cua được bạn trai giàu có, cũng không thể vì những kẻ râu ria này mà làm hỏng.
Thấy Lưu Hà Đình không lên tiếng, mấy sinh viên đều cảm thấy tuyệt vọng.
Trần Thành Hạo không biết lấy đâu ra dũng khí, cầm ghế lên quát: “Tới đi! Đừng tưởng đông người thì muốn làm gì cũng được!”
Thực ra chân cậu ta đã run rẩy, thật sự sợ hãi khi đối mặt với đám du côn giang hồ này.
Ninh Vũ Phi cười khẽ: “Chu Đống, nói đi, mày muốn gì?”
“Mày sợ rồi đúng không? Vừa rồi mày còn ngang tàng lắm mà, sao bây giờ lại sợ rồi?”
“Đúng là tao hơi sợ đấy.
Chi bằng thế này đi, chúng ta ra ngoài giải quyết, phá hủy mấy thứ kia thì tao cũng hẳng biết giải thích sao đâu.” Ninh Vũ Phi nói tiếp: “Tao tin mày cũng không muốn đánh nhau ở đây đâu nhỉ.
Làm hỏng bất cứ thứ gì ở đây thì mày cũng không đền nổi đâu.”
“Hừ! Vậy thì chúng ta ra ngoài giải quyết!” Chu Đống cũng sợ hãi.
Vừa rồi hắn ta cũng lo nghĩ không biết nên đánh nhau như thế nào mới được.
Lầu Tiên Cư toàn là các nhân vật tai to mặt lớn, mình cũng không thể vì đánh một thằng quê mùa mà đền tiền.
Đám côn đồ vây quanh Ninh Vũ Phi, sợ Ninh Vũ Phi bỏ trốn.
Sau khi ra ngoài, Chu Đống hút thuốc, bước đến trước mặt Ninh Vũ Phi ngẩng cổ lên.
Chu Đống chỉ cao có 1m60, nhưng lại ra vẻ máu lạnh: “Ninh Vũ Phi, tối nay mà không giải quyết chuyện này thì mày đừng hòng rời đi, nói đi.”
“Không phải là mày nói sao?”
“Được, quỳ xuống, cho mình