Trong rừng rậm, cho dù là người bí ẩn hay Ninh Vũ Phi, kỹ năng của cả hai đều rất nhanh nhẹn, giống như một con vượn dũng mãnh.
Không ngừng bay trong rừng, Ninh Vũ Phi bước lên: “Chạy đâu cho thoát?”
Đồng thời ném ra ba cây ngân châm, nhưng người thần bí cũng là một cao thủ, hết sức cảnh giác, một cái lộn nhào liền thoát khỏi ngân châm của Ninh Vũ Phi.
“Tên kia, vẫn muốn chạy ư?” Ninh Vũ Phi đứng ở trên cành cây nhẹ nhàng biến mất.
Người đàn ông thầy bí chạy loạn xạ, liền thấy phía sau không có ai đuổi theo, hắn ta quay lại lấy làm nghi hoặc.
“Tên kia, lần này xem còn chạy đi đâu.” Ninh Vũ Phi đột nhiên lao ra từ một thân cây.
Năm ngón tay tiến đến, dự định tóm lấy yết hầu đối phương, nhưng người thần bí cũng không phải kẻ ngốc.
Người thần bí lấy ra một cây cọ sắc bén, bắn thẳng về phái trước.
Thấy vậy, Ninh Vũ Phi vội vàng thay đổi phương thức, liền xoay một vòng lùi về phái sau.
Bùm!
Lòng bàn tay hai người chạm vào nhau phát ra tiếng nổ chói tai, Ninh Vũ Phi hờ hững thu tay lại.
Người bí ẩn bay ngược lại cách đó ba thước, phun ra một ngụm máu, nhưng hắn ta đeo mặt nạ nên không thể thấy được tướng mạo..
“Quả nhiên là tuyệt thế cao thủ?”
“Giờ muốn tự khai, hay phải để tôi phải động thủ?” Ninh Vũ Phi nhẹ giọng hỏi.
Người bí ẩn đứng dậy nói: “Là tôi thất trách rồi.
Nhà họ Giang ấy vậy mà mời đến một tuyệt thế cao thủ.
Nhưng chúng tôi không phải là tổ chức mà anh có thể dễ dàng động vào?”
“Các người?” Ninh Vũ Phi khẽ nhíu mày.
“Hờ hờ, đúng vậy, vậy nên tốt nhất hãy rời khỏi nhà họ Giang càng sớm càng tốt.” Người thần bí vừa nói xong, một đám sương mù màu đen đột nhiên tràn ra trước mặt hắn.
Bùm!
Khi Ninh Vũ Phi sải bước qua màn sương mù đen, người đàn ông thần bí đã biến mất.
“Tổ chức bí ẩn?”
Có vẻ như nhà họ Giang đang bị nhắm tới, Ninh Vũ Phi lập tức trở về biệt thự của nhà họ Giang.
Lúc này vệ sĩ ở ba lầu cả trong và ngoài cùng bảo vệ biệt thự, Ninh Vũ Phi vừa bước vào liền nhìn thấy Dương Tú Tú đang khóc.
Nhìn thấy Ninh Vũ Phi trở lại, Giang Trấn Hải hỏi: “Ninh Vũ Phi, người đàn ông bí ẩn