Tay gã bỗng đen sạm đi, gã hoảng sợ nhìn tay phải mình, cũng biết vì sao lại bị thế, gã nói: “Mày! mày dám dùng ngân châm tẩm độc?”
Vừa nói xong, gã ọc máu tươi trong mồm ra, máu đen đặc một màu, gã lảo đảo chống bàn không để mình ngã xuống.
“Cũng chỉ là ăn miếng trả miếng thôi mà, thế nào, cảm giác trúng độc do chính mình nghiên cứu thế nào ấy nhỉ? Thôi được rồi, tao có thêm vào đấy vào ba thứ đấy, chỉ cần mày vận lực, độc tố sẽ khuếch tán khắp cơ quan nội tạng của mày.
” Ninh Vũ Phi cười mỉm.
“Mày! mày! ”
Cả người Đao Long bắt đầu co quắp, đến cả nói chuyện cũng xong, máu tươi đen đặc trong mồm vẫn tuôn trào không ngừng.
Chỉ nửa phút sau, chân gã giãy dụa hai ba cái rồi chết ngắc.
Thấy thế, năm tên vệ sĩ của gã hoảng sợ vô cùng, bọn họ nhìn về phía Ninh Vũ Phi, trong ánh mắt chỉ còn lại sự sợ hãi và kính nể vô biên.
“Còn năm người các người nhỉ?” Ninh Vũ Phi nhìn về phía bọn họ.
Năm tên vệ sĩ lập tức “bập bập” quỳ xuống, tên vệ sĩ chính giữa bảo: “Tiền bối, xin cậu đừng giết bọn tôi, bọn tôi nguyện ý đi theo cậu được không?”
Dù tuổi tác năm tên kia cũng lớn rồi, thế nhưng trong giới võ giả, ai mạnh, người đó là tiền bối.
Ninh Vũ Phi vung tay lên, ném năm cây ngân châm vào năm tên đó, cả năm tên càng thêm sợ hãi, không dám động đậy chút gì, bọn họ rất sợ độc tố sẽ lan nhanh khắp người.
“Thực lực của năm người cũng không tệ, sau này đi theo chị Liên, bảo vệ chị ấy, nên nhớ tôi có thể bỏ qua cho mấy anh một lần thì cũng có thể giết mấy anh một lần, nửa năm sau đi tìm tôi lấy thuốc giải, mà đương nhiên phải xem biểu hiện của mấy anh thế nào nữa.
”
Nghe thế, năm người kia chẳng còn biết phải nói gì, chỉ vội quay đầu về phía Ninh Vũ Phi, vừa dập đầu vừa đồng thanh nói: “Chào ông chủ.
”
Sắc mặt Ninh Vũ Phi tối đi: “Không phải tôi, là hội trưởng Thiên Hội mới phải.
”
“Dạ dạ dạ!”
Năm người nọ đi đến trước mặt Vân Liên, nói: “Bái kiến chủ mẫu, sau này chúng tôi chắc chắn sẽ vì chủ mẫu mà ra sức xông pha khói lửa, gì cũng chẳng màng.
”
Vân Liên hơi do dự, dù sao năm người này cũng là cao thủ cao cấp nhất, thuộc hạ thế này không phải cứ muốn tìm là được.
“Trước hết mấy anh né sang một bên đi!”
“Vâng!”
Năm người nọ cũng không hề cảm thấy mất mặt