Vân Liên hỏi: “Vũ Phi, có chuyện gì à?”
“Ừm, tôi đi trước nha chị Liên, phần còn lại các chị tự giải quyết đi nhé.
”
Ninh Vũ Phi mở cửa sổ nhảy ra ngoài, Vân Liên nhìn mà sợ, vội vàng đi qua xem, bỗng chợt nhận ra lo lắng của mình hoàn toàn dư thừa, chỉ thấy Ninh Vũ Phi vững vàng tiếp đất.
“Đây là lầu tám đấy!” Trương Mai Dung có hơi khó tin.
“Khinh công!”
Thanh Long hít sâu một hơi: “Nhảy xuống từ một độ cao như thế mà chẳng bị làm sao thì chỉ có luyện khinh công mới được thế thôi.
”
“Không sai, cậu ta còn có thể bay qua một bức tường cao năm mét một cách dễ dàng mà.
Hôm nay coi như tôi cũng được hiểu cái gì là người giỏi còn có người giỏi hơn rồi.
”
Trước đây Hàn Ngục cũng từng không tin, không phục, nhưng cùng đồng hành hai ngày nay, ông ta thật tâm ngưỡng mộ Ninh Vũ Phi, phần hơn còn cảm thấy tôn kính cậu trai trẻ kia.
Năm tên vệ sĩ đã hoàn thành nhiệm vụ, báo cáo cho Vân Liên.
“Cắt đầu Đao Long.
”
“Rõ!”
Ninh Vũ Phi không hề lo lắng sau này Vân Liên sẽ gặp nguy hiểm hay gì cả, chỉ cần bọn họ còn biết sợ thì đám người ngoài kia cũng chẳng dám lộn xộn nhốn nháo chi.
HIện giờ chuyện anh lo lắng nhất là sợ Đường Tố Nga và Tư Đồ Y Nhạn gặp chuyện, chỉ biết họ bị một đám người cản đường, ban nãy sốt ruột quá mà chẳng hỏi rõ được tình hình.
Ninh Vũ Phi gọi xe tới rồi gọi một cuộc điện thoại đi, lần này Đường Tố Nga bắt máy.
“Tố Nga, anh lên xe rồi, tình hình hiện tại chỗ bọn em thế nào rồi?”
“Anh Vũ Phi, bọn em vô tình gặp chị Bảo châu ở gần đó nên không sao cả, giờ bọn em đang trên đường về nhà, Y Nhạn bị thương rồi.
” Đường Tố Nga nói.
“Nghiêm trọng lắm không?”
“Trầy da chút thôi anh, bọn em sắp tới nhà rồi, anh Vũ Phi, anh về thẳng nhà đi ạ.
”
“Được!”
Ninh Vũ Phi cúp máy, anh nói với tài xế: “Chú ơi, lái đến biệt thự Ngự Giang đi.
”
Hơn nữa tiếng sau, Ninh Vũ Phi vừa trở về đến biệt thự đã thấy một đám người giơ bảng đứng trước cửa, hô hào: Xin lỗi, xin lỗi đi.
Chắc chắn không vào được bằng cửa chính rồi, Ninh Vũ Phi chọn cách leo tường vào cho lẹ, anh nói với hai người bảo vệ: “Canh cửa cho kỹ, nhất định không