“Thành giao!”
“Được, mời đi.”
Đường Cảnh Trung vội kéo Ninh Vũ Phi lại: “Ninh Vũ Phi, việc này không có nắm chắc, sao cháu lại cá cược.”
“Bác yên tâm, không có căn bệnh nào không thể chữa khỏi.
Bác cũng là một trong những người bạn tốt của cha cháu năm đó, bác gặp nạn, sao cháu có thể đứng nhìn?” Ninh Vũ Phi nói.
“Hầy, chuyện đã đến nước này, bác cũng phải đi cùng.
Tố Nga, con nấu cơm trưa đi.”
“Vâng ạ.”
“Cháu tự đi là được rồi, chân bác không tiện, bác nghỉ ngơi đi.”
Ninh Vũ Phi cười vẫy tay với Đường Tố Nga, nhanh chóng cùng Lý Lục Hổ rời đi.
Nửa tiếng sau, trong bệnh viện trung tâm của thành phố, Ninh Vũ Phi thấy vị đại lão này.
Dáng người rất khôi ngô, hơn nữa có thể nhận thấy trong cơ thể anh ta có nội lực, là người luyện võ.
“Sao nghe bảo điên rồi?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Lý Lục Hổ kêu mấy tên đàn em ra ngoài, trả lời: “Khoảng thời gian trước đúng là điên điên khùng khùng, nhưng hôm kia bỗng nhiên ngất xỉu.
Bác sĩ khám thì thấy cơ năng thân thể đều bình thường, nhưng lại không tìm được nguyên nhân hôn mê.”
“Vậy à? Để tôi xem thử.”
Ninh Vũ Phi đi tới nhìn nhãn cầu với khoang miệng, lưỡi, không có bất cứ khác thường nào.
Sau đó anh cởi đồ bệnh nhân ra, lại dùng chỉ pháp kỳ quặc bóp những huyệt vị.
Sau khi làm như vậy, Lý Gia Long run lên, điện tâm đồ dao động rất nhanh.
“Cậu làm gì vậy?” Lý Lục Hổ suýt nữa đẩy Ninh Vũ Phi ra.
“Đừng nhúc nhích.” Ninh Vũ Phi nghiêm túc nói, dùng kim châm lấy máu ngón ta của Lý Gia Long, thử nếm một chút rồi nhổ ra, nói: “Tìm được nguyên nhân rồi.”
“Nguyên nhân gì?”
“Cổ trùng.
Đây là một loại hắc vu thuật ở vùng tây nam, dùng để khống chế người khác, cũng có thể giết người.
May mà đại ca anh có nội lực hộ thể, không thì khó có thể tưởng tượng hậu quả.” Ninh Vũ Phi nói.
Lý Lục Hổ chỉ quan tâm cách chữa khỏi cho đại ca, hỏi: “Vậy thì phải chữa như thế nào?”
“Tôi không biết về cổ thuật, cũng không biết là cổ gì, nhưng cổ trùng ký sinh trong máu người, cứ rút cạn máu là được.”
“Nói hươu nói vượn! Rút cạn máu thì đại ca tôi cũng chết còn gì?” Lý Lục