Nhà họ Giang.
Một đêm trôi qua, người nhà họ Giang suốt đêm không ngủ, mấy người Giang Trấn Hải mãi mà không thấy Giang Vị Noãn về nhà.
Không thể nào tới bây giờ vẫn chưa về nhà, gọi điện cũng không bắt máy.
Họ đã sớm phái người đi tìm mà không có bất cứ tung tích nào.
Lúc này, một cuộc điện thoại gọi tới, Giang Trấn Hải lập tức hỏi: “Sao rồi? Đã tìm được cô chủ chưa?”
Kết quả là vẫn chưa, mấy người được phái ra đều không tìm thấy Giang Vị Noãn.
Điều này khiến cả nhà Giang Trấn Hải sốt ruột vô cùng.
Ông cụ bước xuống cầu thang quát: “Trấn Hải, thế này là sao hả? Cháu gái của ba đâu?”
“Ba, sao ba lại xuống lầu?”
“Sao ba không thể xuống hả? Nói cho ba nghe, Vi Noãn đâu?” Ông cụ nổi giận mắng.
Giang Trấn Hải chần chờ mãi, đã không thể giấu được chuyện này nên nói: “Vi Noãn suốt đêm chưa về, di động cũng tắt máy, cho nên con đoán chắc con bé đã xảy ra chuyện.”
“Vậy thì báo cảnh sát đi!”
“Con đã báo rồi, đang bắt đầu điều tra.”
Ông cụ tức giận đến mức suýt nữa không tái phát bệnh tim, thở dài nói: “Hầy, mong sao cháu gái của ba không có chuyện gì, nếu không ba lột da con!”
“Ba, con cũng kêu công ty phái mấy người đi tìm tung tích của Vị Noãn ở khắp thành phố rồi.”
Lúc này, một người vội vàng đi vào nhà, bị vệ sĩ chặn lại.
Người này chính là Lưu Lập Quốc, ông kêu lên: “Chủ tịch Giang, tôi có chuyện muốn nói với ngài!”
“Lưu Lập Quốc, cho ông ấy vào đi.”
Vệ sĩ thả người vào.
Lưu Lập Quốc nói: “Chủ tịch Giang, không ổn rồi, cô Giang con gái ngài đã bị bắt cóc.”
“Ông biết à?” Giang Trấn Hải cau mày.
“Không phải, đó là chuyện hôm qua rồi, Vũ Phi gửi tin nhắn cho tôi là phát hiện cô Giang bị bắt cóc, cho nên muốn tới công ty báo với ngài, kết quả là bị bảo vệ đuổi