“Tố Thư à, chỉ cần chúng ta có tiền thì bệnh gì mà không chữa được cơ chứ, bây giờ anh sẽ trở về và tìm bác sĩ chữa bệnh tốt nhất.
”
Thực ra đến cả một đứa ngốc cũng biết đây là lời nói dối lừa bịp người khác.
Nếu như Dương Tố Thư thật sự có thể chữa được thì còn cần quay lại cầu xin Ninh Vũ Phi chữa bệnh làm gì nữa? Nói thẳng ra là Tôn Kiến Minh vẫn tiếc số tiền đó của ông ta mà thôi.
Nhờ có số tiền đó mà ông ta mới có được địa vị như ngày hôm nay, nếu như chúng biến mất trong một đêm thì há chẳng phải ông ta trở thành con chuột ngoài đường thôi sao?
Dương Tố Thư gào thét, xông qua tát cho Tôn Kiến Minh một bạt tai, gào lên nói: “Ông là cái đồ ăn cháo đá bát, xem như là tôi đã nhìn thấu ông rồi, tôi chắc chắn sẽ vạch trần toàn bộ mọi chuyện mà ông đã làm ra ánh sáng, dù sao tôi cũng chẳng sống được nữa rồi.
”
“Tố Thư, sao em lại như thế? Đấy là toàn bộ tài sản của anh cơ mà, cho dù em chết rồi thì cũng không thể như vậy được đâu, còn có các con của chúng ta nữa kia mà!”
“Xạo vừa rồi, ông cút ngay đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy ông!”
Tôn Kiến Minh là kiểu dù đánh chết cũng sẽ không giao số tài sản đó của mình ra, nếu như có số tiền đó thì ông ta vẫn có thể ăn ngon uống đã ở bên ngoài như cũ, lại còn phải quan tâm đến một bà già sắp chết làm gì.
“Hừ!”
Không ngoài dự đoán, Tôn Kiến Minh trực tiếp bỏ đi luôn, cũng không thèm quan tâm đến người vợ chung chăn chung gối của mình mà vẫn là tiền quan trọng hơn.
Dương Tố Thư vô cùng thất vọng, còn nghĩ cho dù Giang Trấn Hải không cần tủy của mình thì mình vẫn có thể dùng tiền để nhờ Ninh Vũ Phi giúp mình chữa bệnh, hoàn toàn là do bản thân bà ta nghĩ nhiều quá rồi.
Dương Tố Thư bất lực ngồi thụp xuống đất rồi bật khóc, nỗi tuyệt vọng khi bị chồng vứt bỏ khiến bà ta quên đi mất sự kiêu căng và ngạo mạn của mình.
“Chú Giang, chúng ta đi