“Tùy ý làm chút đồ là được rồi ạ.”
Đối với việc ăn cơm này Ninh Vũ Phi không có từ chối, đợi lát nữa bản thân phải tiêu hao rất nhiều sức lực, không ăn chút đồ lót dạ không được.
Ninh Vũ Phi nghi ngờ hỏi: “Cái người tên Dương Tố Thư kia đi rồi sao?”
“Chắc là đi rồi, mặc kệ bà ta, thích làm thế nào thì làm vậy đi.” Giang Trấn Hải lập tức phải người chuẩn bị cơm trưa.
Mà trên đường đi ngang qua phòng khách chính, bên trong truyền đến tiếng khóc và tiếng sám hối.
Ninh Vũ Phi và Giang Trấn Hải cùng nhìn nhau, Dương Tố Thư chưa đi à? Chuyện gì vậy?
Mở cửa ra xem, mặt Dương Tố Thư toàn nước mắt nói với mấy lời xin lỗi với Dương Tú Tú, không biết là thật hay giả.
“Vị Noãn, chuyện này là sao?” Giang Trấn Hải hỏi.
Giang Vị Noãn đi ra, nhỏ giọng nói: “Ba, Vũ Phi, dì nhỏ đã biết bản thân sắp chết rồi nên xin lỗi với mẹ, con không có cản được.”
“Ừm, chị em bọn họ vốn dĩ không nên đối nghịch nhau, đừng để bà ta tổn hại đến mẹ con là được.”
“Bỏ đi, cứ tiếp tục gây gổ như này cũng không có ý nghĩa gì, phiền phức cho anh.” Ninh Phàm không muốn sau này Dương Tố Thư đến cầu xin anh.
Nói với Giang Vị Noãn: “Vị Noãn, lấy giấy bút cho anh.”
“Vũ Phi, anh cần giấy bút làm gì?”
“Để bà ta rời đi, cứ để bà ta khóc nháo như này thì mỗi người chúng ta sẽ không được yên ổn.” Ninh Vũ Phi nói.
Giang Trấn Hải hiểu ý của Ninh Vũ Phi: “Vị Noãn, đi lấy đi.”
“Dạ!”
Sau một lát, Ninh Vũ Phi và Giang Trấn Hải đi ăn cơm.
Giang Vị Noãn cầm lấy giấy mà Ninh Vũ Phi viết xong đi vào trong phòng, nói với Dương Tố Thư đang khóc ầm ĩ nói: “Dì nhỏ, cái này là phương thuốc, mau chóng về nhà uống thuốc đi.”
“Vị Noãn, đây là ai đưa cho con?”
“Vũ Phi đưa đó, để dì uống thuốc đúng giờ, bớt làm những chuyện tổn hại bản thân.
Đặc biệt là sống phải khiêm nhường chút.” Giang Vị Noãn nói.
Dương Tố Thư nhanh chóng lấy đơn thuốc xem, cảm kích không nguôi nói: “Cảm ơn, là dì có lỗi với nhà con.”
“Dì nhỏ, dì đừng nói nữa, mau đi mua thuốc đi.”
“Được được được!”
Cuối