Một lúc sau, một người đàn ông trung niên mặc vest xuất hiện, mở cửa bước vào trong.
Người này không phải ai khác, chính là vị luật sư trung niên.
“Ông chủ, mọi việc chúng tôi đã hoàn thành xong rồi, tiền đâu?”
“Tiền không thành vấn đề, các người nhớ giữ cái miệng của mình cho kĩ, nếu như để lộ ra ngoài hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
” Luật sư trung niên nói.
“Không vấn đề gì!”
Ninh Vũ Phi đi xuống mở cửa ra, lãnh đạm cười một cái: “Xem ra tôi đã tìm ra được người đứng sau rồi.
”
“Cậu là ai? Cút ra ngoài đi!” Tên lưu manh nói.
Cạch!
Ninh Vũ Phi đóng cửa lại, thuận tay lấy một thanh sắt, chính là thứ mà bọn côn đồ dùng trong lúc ẩu đả.
Vừa thấy Ninh Vũ Phi lấy được thanh sắt rồi, mấy tên côn đồ có chút sợ hãi lui về phía sau.
Vị luật sư trung niên không ngờ rằng Ninh Vũ Phi vậy mà sẽ chạy đến được đây, cảnh cáo nói: “Tên nhóc, cậu bây giờ không chỉ đột nhập nhà dân mà còn muốn đánh người đúng không?”
“Nói điều vô nghĩa với nó làm gì? Đánh xong rồi nói!” Tên côn đồ nói.
Chỉ có bọn chúng đánh người, làm gì có chuyện người khác đánh bọn chúng, bốn người cầm ghế xông tới.
Phòng khách nhỏ trở nên hỗn loạn, Ninh Vũ Phi vung thanh sắt trong tay ra đập nát cái ghế trong tay tên côn đồ kia, ống thép rơi trúng cánh tay đối phương.
“A! ”
Cây gậy này thật khủng khiếp, xương của kẻ côn đồ lập tức bị đánh gãy, hắn ta ôm chặt lấy cánh tay của mình và hét lên một tiếng thảm thiết.
“A! ”
Một loạt những tiếng hét liên tiếp vang lên, bốn tên côn đồ không phải che tay thì là che vai của chính mình.
Ông luật sư trung niên sợ hãi không ngừng lùi về phía sau, sợ rằng Ninh Vũ Phi cũng sẽ đánh ông ta, bản thân không muốn nếm trải mùi vị đau khổ đó đâu.
Bốn tên côn đồ đau tới mức nước mắt rơi lã chã, mặt đầy sợ hãi nhìn Ninh Vũ Phi.
Sau đó từng người một cầu xin tha thứ: “Anh, đại ca, chúng em biết sai rồi, không phải chúng em muốn làm vậy đâu, chính là người này! người này đã xúi giục chúng em làm.
”
Bốn