Trở lại phủ hoàng tử là lúc sắp lên đèn, Oản Oản cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều cực kỳ mệt mỏi, tiến vào nội thất, bảo bọn nha đầu thay quần áo tháo tóc cho nàng, lại đuổi Tử Hộ cũng đi xuống nghỉ ngơi. Tuy Tảo Diệp là người mới, nhưng nàng ta biết y thuật, lại rất cẩn thận tỉ mỉ, trước khi Oản Oản sắp về, đã nấu sẵn một nồi canh hồi khí, chờ Oản Oản rửa mặt chải đầu xong là bưng lên.
Oản Oản vốn đã khát khô, vài ngụm đã huống hết chén canh ấm vào bụng, chờ thong thả lại sức, mới nhớ kêu nhũ mẫu bế con tới. Thằng bé bây giờ còn chưa biết nói, chỉ thỉnh thoảng bập bẹ vài từ nghe không hiểu, lại phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên kia, trong phút chốc liền quét sạch mệt mỏi của Oản Oản, chỉ cảm thấy ôm con trai, làm sao cũng đều thỏa mãn.
“Mệt mỏi sao!?” như vừa mới từ bên ngoài trở về, Tình Khuynh để Phúc Thọ thay áo khoác ngoài cho hắn vắt trên cây treo đồ, xoay người vòng qua bình phong bước lên sạp, thấy Oản Oản ôm con hôn từng chút từng chút, cũng không nhịn được nở nụ cười.
“Đứng lâu như vậy, xiêm y vừa nặng lại dày, thiếu chút nữa nóng chết.” Oản Oản nhét con vào lòng trượng phu, phất tay cho đám nhũ mẫu nha đầu thái giám đều lui ra ngoài.
Tình Khuynh vui vẻ ôm con bồi dưỡng tình cảm, bây giờ thằng bé đặc biệt thích bắt này bắt nọ, lại thường chảy nước dãi. Vì thế phối sức với y phục trên người Tình Khuynh xem như là hỏng luôn rồi, không phải là dính nước dãi hay nước trái cây thức ăn gì đó, mà do phối sức đeo bên hông bị giật ra lung tung, cứ hết lần này đến lần khác giật ra, thiếu chút nữa làm đứt tay thằng bé, khiến Oản Oản đau lòng không ít ngày. Cho nên về sau chỉ cần con muốn bắt, Tình Khuynh liền chủ động gỡ xuống, nhét vào trong tay con trai, đỡ cho thằng bé phải vất vả.
“Nữ nhân kia thế nào rồi?”
Oản Oản mờ mịt một trận, thở dài: “Như sắp phát điên vậy, hy vọng duy nhất không còn, Hàn gia phỏng chừng cũng sắp đổ.”
Tình Khuynh ôm chặt con, ngắm con cầm ngọc bội nhét vào miệng cắn, đáy mắt hắn vốn trào lên màu đỏ sậm lại dịu xuống.
Oản Oản ở bên cạnh làm sao không cảm nhận được Tình Khuynh khát máu và sung sướng, tuy Bát hoàng tử chết không phải do Tình Khuynh xúi giục, nhưng tuyệt đối không thể thiếu hắn ở trong đó tác động, hắn không nói, bất quá để nàng không lo lắng thôi. Kỳ thực, bất luận bình thường Tình Khuynh biểu đạt xa lạ với mẫu thân và hờ hững với cữu cữu thế nào, nhưng ở trong nội tâm, hắn vẫn dần dần xem hai vị trưởng bối không còn sống này là thân nhân của mình. Mặc dù cữu cữu hắn ngu trung, mặc dù mẫu thân không có năng lực bảo hộ hắn, mặc dù hắn gặp phải cảnh ngộ bị đối xử bất công nhiều năm như vậy, nhưng huyết thống cũng không thể dứt bỏ được…
Cho nên, nỗi hận với Hàn mỹ nhân cùng Hoàng hậu, tuy Tình Khuynh chưa bao giờ thổ lộ ra miệng, nhưng cũng thật rõ ràng cắm rễ đâm sâu vào trong lòng hắn.
“Xem ra, Thừa tướng đã hạ quyết tâm.” Tình Khuynh vuốt mái tóc ngắn cũn cỡn của con trai, nhẹ nhàng nói.
Oản Oản chỉnh chỉnh lại mép váy, dùng một loại ánh mắt kiên định, nhìn Tình Khuynh.
Sau khi cùng nhìn lại, Tình Khuynh tươi cười ấm áp nói: “Lão ta tuổi tác đã cao, Hoàng hậu lại là kẻ không biết điều, nếu đương lúc còn sống, lão không sắp xếp ổn thỏa, sợ là đợi khi lão vừa chết, Chu gia cùng Hoàng hậu có thể bị người ta ăn sạch.”
“Cho nên, lão ta mới động thủ giết chết Bát hoàng tử ư?” Tuy rằng ở mặt ngoài, mâu thuẫn chủ yếu chính là Tiền gia, Thái gia, Hàn gia, nhưng Oản Oản vẫn luôn tin tưởng, tuyệt đối là Thừa tướng đứng sau chỉ đạo tất cả.
“Đâu chỉ có vậy, tiếp theo chỉ sợ là muốn giết chết lão Lục.” Tình Khuynh hôn con một cái, ánh mắt sâu kín nói: “Chu Xương đại biểu cho bộ hạ cũ của cữu cữu và cả lực lượng biểu hiện bên ngoài của Doãn gia, hiện tại Thừa tướng chẳng những lợi dụng chuyện của Hàn gia, nhằm nắm được chuyện buôn bán ngựa với nước Thần, còn lợi dụng đả kích Lục hoàng tử, để quyết định luôn cả đường muối và lương thảo của Lưỡng Giang. Những thế gia kia quả thật tưởng là lão hồ ly Thừa tướng này đã già rồi, trước đây bất quá là lão hồ ly kia cố ý giơ lên vài cái bia ngắm để phân tán tầm mắt đám lão thần thôi. Chính xác mà nói, nước Khởi vẫn đang ở trong tay Thừa tướng.”
Nghe ngữ khí châm chọc của Tình Khuynh, Oản Oản chỉ cảm thấy những thế gia này thoạt nhìn thì có thể sóng ngang vai với Chu gia đấy, thế mà cùng lắm chỉ là những quân cờ trong tay Thừa tướng. Vì để Hoàng đế yên tâm, để dân chúng yên lòng, lão ta uỷ quyền cho đám thế gia này, nhưng lại sợ quyền lợi của đám thế gia tập trung quá lớn, cho nên còn lén bồi dưỡng không ít tân quý, như vậy hai bên kiềm chế lẫn nhau, mới có thể đạt tới mục đích muốn nắm tất cả trong tay, lại không muốn quá lộ liễu của lão. Có lẽ, ngoài chuyện hoàng tử chết này, Thừa tướng hẳn sẽ không tính để lộ ra cái gì nữa.
“Oản Oản, chỉ sợ có một khoảng thời gian, chúng ta phải lo lắng đề phòng rồi.” Tình Khuynh một tay ôm con, một tay nắm tay Oản Oản, siết tay rất mạnh, đôi mắt đen ướt át kia vẫn chói mắt như lần đầu tiên nàng gặp hắn, lại chứa đầy áy náy không cam lòng: “Thực xin lỗi!”
“Chỉ cần chàng không phụ ta, thì không có gì phải xin lỗi ta cả.” Oản Oản nhe răng cười, dưới ánh nến dịu nhẹ, dường như muốn làm tan chảy cả người Tình Khuynh, mà lời nói của nàng tựa như cơn gió xuân tháng ba, vỗ về xoa dịu linh hồn nôn nóng bất an của hắn. Tình yêu của họ vẫn còn kiên định trước sau như một.
Sự tình quả thực như Tình Khuynh dự đoán, không bao lâu sau đám tang của Bát hoàng tử, đương lúc Hàn gia chưa gượng dậy nổi, Thừa tướng đột nhiên công bố bệnh cũ tái phát, rồi sau đó cáo ốm không ra cửa, ngay cả lâm triều cũng không. Không biết có bao nhiêu thái y đến phủ Thừa tướng, quay về đều bẩm báo với Hoàng đế, nói là Thừa tướng tuổi tác đã cao, lại thêm vất vả lâu ngày thành bệnh, nếu như không dưỡng bệnh thật tốt, sợ là không sống qua vài năm. Hoàng hậu nghe tin té xỉu ngay tại chỗ, được Hoàng đế ban thánh chỉ cho phép, vội vàng chạy về Tướng phủ thăm cha, lại trở về hoàng cung ngay trong đêm đó.
Hôm đó, không biết Thừa tướng cùng Hoàng hậu nói chuyện gì, cũng không biết sau khi hồi cung Hoàng hậu lại nói với Hoàng đế những gì. Chẳng qua là đến ngày hôm sau, lúc Hoàng đế lâm triều lại hạ một đạo thánh chỉ, khiến đại thần lâm vào khiếp sợ, hậu cung lâm vào chấn động: Hoàng tử xếp thứ bảy Lâu Ngôn Khanh phong hào Duệ An, được đổi ngọc điệp đưa vào Triêu Phượng cung, phụng dưỡng đương kim Hoàng hậu là mẹ đẻ. Nói cách khác, Thất hoàng tử bỗng chốc từ thứ xuất biến thành con vợ cả của hoàng gia, càng rất có khả năng chỉ trong ít ngày nữa sẽ được sắc phong là Thái tử.
Đạo thánh chỉ này vừa ban ra, khiến cho triều đình vốn hỗn loạn vì cái chết của Bát hoàng tử, càng thêm rung chuyển. Mặc dù rất nhiều đại thần đều biết mục đích Hoàng hậu nhận Thất hoàng tử trở về, nhưng dù sao Thất hoàng tử cũng bị thương, sau đó lại còn trúng độc, bệnh tình liên tục tái phát, nói là treo một hơi tàn cũng không đủ. Có một vài đại thần thậm chí còn ôm tâm tình vui sướng khi người gặp họa mà nhìn Thất hoàng tử, nghĩ bụng: nếu chuyện đổi ngọc điệp này còn chưa ban xuống, vị Chất tử này đã ngủm rồi, không biết Hoàng hậu cùng Thừa tướng sẽ lại thế nào.
Nhưng mà đáng tiếc, ngọc điệp ban xuống, tuy thân thể Thất hoàng không tốt, nhưng vẫn xem là
còn sống, càng có khả năng là, nói không chừng Hoàng đế chết rồi, hắn cũng chưa chết được. Vì thế, mọi người đều hỗn loạn, không biết nên đứng về phe nào? Bát hoàng tử đã chết, nhưng Lục hoàng tử còn đó, mặc dù không có lệnh không được vào cung, nhưng âm thầm vẫn còn quyền thế, dù sao hắn cũng là con trai của Hoàng đế, không phải sao! Càng đừng nói tới Thất hoàng tử mặc dù được đến chỗ Hoàng hậu, nhưng người sáng suốt nhìn một cái cũng biết Hoàng hậu và Thừa tướng càng coi trọng vị trưởng tử của Thất hoàng tử ở trong cung kia hơn.
Càng khiến cho người khác không ngờ được là, cửa phủ Duệ An hoàng tử vốn luôn đóng im ỉm, bỗng chợt mở toang, Bảo thứ phu nhân ngày thường vẫn trốn sâu trong phòng cũng thỉnh thoảng mang theo lương đễ tham gia tụ hội với một vài thân quyến của đại thần. Tuy vị Bảo thứ phu nhân này chỉ là thiếp thất, lại có giao tình với phu nhân Lục hoàng tử, còn là loại giao tình nể mặt nể mũi, nhưng ở trong lòng các nữ nhân, địa vị của nàng ta hiển nhiên đã không còn như lúc ban đầu mới đến Nam Đô nữa.
“Nghe nói, hiện tại nước Thần rối ren ghê lắm.” Trong hoa viên, vài vị nữ tử đầu cài trâm hoa, tay phe phẩy quạt, tụm năm tụm ba nhỏ giọng nghị luận.
“Đúng vậy, vốn tưởng là dân chúng nước ta sắp phải trốn chiến loạn chạy tới nước Thần đến nơi, nhưng nay lại nghe nói đã có một số người nước Thần chạy đến nước Khởi chúng ta, còn không phải là báo ứng sao?”
“Nghe đâu là nội loạn đó, lão Hoàng đế nước Thần sẽ đi đời nhà ma cho coi!”
“Không chỉ có vậy đâu, nghe nói lúc trước vì Hoàng đế hoang dâm, dân chúng lầm than, khắp nơi khởi nghĩa vũ trang, mã bang cũng hoành hành.”
“Mã bang là bán ngựa sao?”
“Đồ ngốc, mã bang chính là mã tặc, giết người cướp nữ nhân, cướp tiền của…”
Oản Oản hơi quay đầu, nhìn ra bên ngoài màn lụa, hiện nay địa vị của nàng cao, cho dù không có ý định nói chuyện với người khác, cũng không có người đến gây chuyện với nàng. Bất quá nữ tử ở thời đại này cũng thật cởi mở, mặc dù nhiều người như vậy, lại không quen biết nhau, mà còn có thể lôi chuyện chính sự ra mà nói hăng say xôm tụ như vậy. Nhưng nàng chả hứng thú, nàng đã sớm nghe Tình Khuynh kể rồi, hiện nay nước Thần so với đám nữ nhân kia tưởng còn loạn hơn nhiều, Hoàng đế bệnh tình nguy kịch, Ngũ hoàng tử thừa cơ đoạt quyền, mà Thái tử nắm đã được chứng cứ “Ngũ hoàng tử nhiều năm đóng quân tồn trữ lương thực”, mà Tình Khuynh cố ý chuẩn bị cho hắn, chỉ còn đợi đến thời cơ thích hợp liền công bố thiên hạ. Theo Oản Oản thấy, cho dù lão Hoàng đế nước Thần già cả hồ đồ, nhưng thân là đế vương, tính cảnh giác và tính ham muốn chiếm hữu không thể nghi ngờ là mạnh hơn nhiều so với “Nghệ thuật gia” của nước Khởi không – có – gì – làm – chỉ – biết – sinh – con này. Cho nên mặc dù Hoàng đế nước Thần ngã bệnh, Thái tử chỉ cần một kích trúng đích, Ngũ hoàng tử căn bản sẽ không tạo được sóng gió gì, chỉ còn chờ một kết cục mà thôi.
Nhấp một ngụm trà bột, Oản Oản khẽ nhíu mày, lại đem chén trà đắng chát còn mang theo đủ mùi vị kỳ quái kia đẩy ra xa xa, thời đại này có vài thứ mà đến nay nàng vẫn không tài nào quen được.
“Thỉnh an Bảo thứ phu nhân.”
Hai vị cô nương mặc áo váy màu đỏ và vàng đỏ đi đến, vừa thấy Oản Oản, liền đi lên hành lễ, thoạt nhìn rất là ngoan thuận lễ phép, không kém Oản Oản bao nhiêu tuổi, dáng dấp đoan chính, một thanh nhã một diễm lệ, không hổ là nữ tử thế gia danh vọng. Chẳng qua, nếu có thể bỏ qua ý khinh thường và kiêu ngạo ẩn ẩn trên mày mắt hai nữ tử này, nói không chừng nàng còn có thể thưởng thức vài phần.
“Không cần đa lễ.” Oản Oản rất muốn thở dài, nhưng biểu hiện ra mặt ngoài cũng phớt lờ như có như không.
Hai cô nương kia bị ngữ khí của Oản Oản đâm một cái, gò má liền đỏ lên, lại rốt cục không có da mặt mà tiếp tục đứng đó, bèn rối rít hành lễ rồi đi ra ngoài.
Oản Oản thực buồn chán muốn ngáp một cái, nàng cũng không biết mấy ngày nay, tham gia cái gọi là “Phu nhân” tụ hội này, là có cái ý tứ gì. Đám phu nhân thế gia này có phải thấy nàng ngốc hoặc thấy Tình Khuynh là đứa ngốc hay không, nếu không phải, tại sao cứ mãi nghĩ cách đưa nữ nhi vào phủ hoàng tử làm thiếp chứ? Mà còn là làm thiếp cho người đoản mệnh nữa chứ!
“Thứ phu nhân, trời đã không còn sớm.” Mạnh thị đi ra, cúi đầu nói.
Oản Oản nhìn lướt qua đám nữ nhân kia đang lén lút nhìn mình, cũng chả buồn quan tâm họ có lớn tuổi hơn mình không, mặc kệ trượng phu của họ là cái chức quan gì, thậm chí có phải công hầu hay không. Nàng chỉ muốn về nhà ôm con, ăn chút đồ Tử Hộ nấu.
“Về thôi.” Hiếm khi thấy vịn tay Mạnh thị, Oản Oản nâng cằm, khóe mắt nhếch lên một cái, khẽ gật gật đầu với đám nữ nhân đang ngồi, liền xoay người đi ra ngoài. Nàng tựa hồ có thể tưởng tượng ra, ngày mai trong Nam Đô, nơi nơi nhất định sẽ truyền ra tin tức: Bảo thứ phu nhân của Thất hoàng tử không coi ai ra gì như thế nào, ỷ sủng mà kiêu ra sao.
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng được 100 chương rồi, ha ha ha, mắt thấy cũng sắp đến hồi kết rồi, đây là truyện BG (boy – girl) đầu tiên mà ta viết, trước đây đều toàn là viết nữ tôn, bởi vì đã lâu không viết thử thuỷ văn, nhìn vào tuy rằng hiệu quả không được tốt lắm, nhưng ta vẫn rất có cảm giác thành tựu. Ít nhất ta biết, ngoài nữ tôn ra ta cũng có thể viết BG, lúc trước viết truyện này, còn có dự đoán là loại truyện đam mỹ tiểu thụ này sẽ không phù hợp khẩu vị bà con cho lắm, nhưng vẫn không kiềm được mà viết. Truyện này không hề đưa ra tình tiết ngược gì cả, một mạch truyện vẫn là hai người thân bất do kỷ, không biết một chút gì về tình yêu, đến cuối cùng tương phù tương trợ, cùng chung hoạn nạn, muốn cho họ một câu chuyện cổ tích thật đẹp.
Sau truyện này sẽ bắt đầu một vài hệ liệt, là truyện về những nữ tử phối cặp với bằng hữu, tuy mỗi truyện không có liên hệ với nhau, nhưng đều là truyện nữ phối, phương thức cũng giống nhau là xuyên không, hẳn sẽ rất thú vị, vẫn là ba vị bằng hữu của hệ liệt nữ tôn trước kia. Báo trước, truyện nữ phối của ta, là xuyên không nhập vào một cuốn tiểu thuyết trọng sinh, là quá trình một nữ nhân trở thành vật hi sinh cặn bã, nỗ lực phấn đấu gột rửa, là quá trình từ một tiểu trí thức dưỡng thành nữ quý tộc cao quý. Bà con đọc xong truyện này, tiếp tục ủng hộ ta nha nha~