Ngay lúc Oản Oản vừa mới ngồi xuống, tấm màn ở thiên điện lại được vén lên, vì ánh mắt bên ngoài có hơi mạnh mẽ, Oản Oản khẽ nheo mắt, đến khi nhìn thấy rõ người tới là ai, không nhịn được quay đầu, trong lòng hừ lạnh.
“Xin thỉnh an thứ phu nhân.”
Thái độ này cũng thật là lạ, Oản Oản tinh tế quan sát, mặc dù Vương thị này có chút tâm cơ nhưng vẫn rất tự cao. Cho dù là nàng có phong hào thứ phu nhân, khi tiến vào cũng phải thỉnh an hai vị phu nhân Thái gia. Nhưng Vương thị tiến vào, cư nhiên lại chỉ gật đầu một cái liền quay mặt đi, đón nhận một đám tiểu nhân bên cạnh a dua nịnh nọt. Lá gan không nhỏ, nếu không phải quá ngu xuẩn, ngay cả có chỗ dựa vào thì cũng chỉ có thế. Trước đây Thái gia đều đứng bên phe Hàn gia, chắc hẳn cũng náo loạn ồn ào với Thừa tướng, hiện nay Bát hoàng tử không còn, Thái gia cũng không còn hy vọng, Vương thị tất nhiên không cần nể mặt mũi Thái gia. Nhưng, đi loanh quanh một vòng còn chưa tới hành lễ nàng, rõ ràng đây là muốn đánh vào mặt nàng mà, cũng quá lắm rồi…
“Vương thị.” Oản Oản uống một ngụm nước, khóe mắt liếc nhìn Vương thị, không vui không giận kêu.
Vương thị quay đầu nhìn qua, vừa thấy là Bảo thứ phu nhân, lại nhìn bộ dáng nàng ta nhàn nhã đang ngồi đó, tâm tình tốt vừa được người khác rào đón liền biến mất hoàn toàn. Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nàng không nên phát tác, đành phải đi qua đứng trước mặt Oản Oản.
“Thế nào? Nhiều ngày không gặp, Vương thị ngươi được ở trong cung cho nên ngay cả quy củ cũng không có sao?” Oản Oản mấp máy đôi môi ướt át, cười như không cười nhìn Vương thị, ánh mắt sắc bén hỏi.
“Xin thỉnh an Bảo thứ phu nhân.” Vương thị khẽ cắn môi, mấy ngày nay nàng thật sự sống rất tốt. Bởi vì chuyện Lục hoàng tử hạ độc con trai, mà Hoàng hậu cực kỳ nổi giận, hiện nay Lục hoàng tử bị cấm cửa không được vào cung, Bát hoàng tử lại chết, lúc này mắt thấy những ngày an nhàn của mình đã tới rồi. Hơn nữa gần đây thái độ của đám mệnh phụ đến thỉnh an Hoàng hậu đối với nàng càng ngày càng nịnh bợ hơn. Nàng gần như đã quên mất, bản thân chỉ là một thứ phu nhân của hoàng tử, chứ không phải là mẹ đẻ của Hoàng đế kế nhiệm. Nhưng mà, hôm nay vừa mới tiến vào, cư nhiên đã bị ả nữ nhân này hắt một chậu nước lạnh lên đầu, làm sao nàng không hận? Nói không chừng, đám nữ nhân ngày thường hay lấy lòng nàng kia, trong lòng chắc là đang cười nhạo nàng.
“Ừm, dạo này đại vương tử thế nào?” Oản Oản nhìn bộ dáng hận không thể lập tức rời đi của nàng ta, liền cố tình không cho nàng ra rời đi, nàng muốn nói cho Vương thị biết, bất luận nàng ta có thể bay nhảy đến chỗ nào, nàng ta cũng là thứ phu nhân của phủ hoàng tử, ở trước mặt nàng, cũng phải nghe giáo huấn, phải cúi đầu, chớ vọng tưởng trèo lên được gốc đại thụ Hoàng hậu kia, liền không xem phủ hoàng tử ra gì, không để ý đến thể diện của Tình Khuynh.
Bàn tay Vương thị giấu trong tay áo, nắm chặt khăn tay, run rẩy một lúc, cuối cùng vẫn bình ổn lại hô hấp, cúi đầu nói: “Nhờ phúc của Bảo thứ phu nhân, thân thể đại vương tử đã tốt rồi ạ.”
“Ừm, sau này nhớ tỉnh táo một chút, Thất lang rất lo lắng đấy.” Oản Oản ngồi ngay ngắn, ngay cả một cái liếc mắt cũng không bố thí cho Vương thị, chỉ nói chuyện với thần thái động tác ngữ khí có mười phần cao cao tại thượng, lại còn như càng thân thiết hơn với Thất hoàng tử. Những điều này đều là nguyên nhân khiến Vương thị gần như bùng nổ.
“Vâng.” Vương thị cảm thấy mình đã không kiềm chế nổi nữa, nhưng hôm nay là một ngày lớn, nàng thật sự không thể chống đối Bảo thứ phu nhân, dù sao ả ta cũng đại biểu cho phủ Thất hoàng tử mà đến. Nếu mình chọc vào ả ta, không nói Thất hoàng tử sẽ như thế nào, mà ngay cả Hoàng hậu cũng sẽ làm mặt lạnh với nàng.
Oản Oản cảm thấy ‘lửa cháy đã vừa rồi’, liền vẫy vẫy tay như đuổi ruồi bọ: “Ừm, lui xuống đi.”
Vương thị quay đầu bước đi, cũng không nhận ra là trên tay đã bấm ra vài vết máu. Khóe mắt nàng quét qua những nữ nhân vừa rồi còn cười lấy lòng mình, bây giờ đều tụm lại một chỗ như đang trò chuyện đề tài gì đó, nhưng ánh mắt kia lại thường xuyên dừng trên người nàng. Càng nghĩ càng giận, Vương thị đi đến một góc ngồi xuống, từ một nơi bí mật gần đó gắt gao trừng mắt nhìn Oản Oản, lại dùng ánh mắt âm u nhìn đến Mạnh thị giống như làm nền ngồi sau lưng Oản Oản.
Một đoạn nhạc đệm nhỏ này rất nhanh đã bị vài vị bát tử thất tử của hậu cung tiến vào mà gạt qua. Lần phúng viếng này, đám cung phi có địa vị cao đều đến chính điện của Hàn mỹ nhân, mà bát tử thất tử chỉ có thể tiến vào thiên điện cùng chờ với đám mệnh phụ, về phần vài vị thiếu sử gì đó, ngay cả cửa điện của mình còn không được đi ra.
Tuy Bát hoàng tử là hoàng tử, nhưng tuổi không lớn, lại chưa cưới vợ, cho nên nhiều lắm chỉ dựa theo nghi thức an táng của hoàng tử làm trang trọng thêm vài phần, cung phi và mệnh phụ phần lớn là trưởng bối, cũng không cần quỳ xuống, hành lễ trước quan tài cũng không sao.
Oản Oản đứng ở vị trí thoáng lui về phía sau, bên cạnh nàng chính là mẹ đẻ của Tứ hoàng tử – Tăng bát tử, tuy cách lần gặp mặt trước đã vài tháng, nhưng nàng và Tăng bát tử cũng không xa lạ. Oản Oản từng lấy cớ cảm kích Tăng bát tử giới thiệu thái y, mà lén tặng vài thứ đến Tăng bát tử, cũng không phải đồ quý giá gì, nhưng lại thập phần hữu dụng. Tuy Tăng bát tử ở trong cung cũng xem như là nữ nhân của Hoàng đế, nhưng con trai đã đến đất phong không có đây, người lại ‘hoa tàn ít bướm’ đã sớm không được sủng ái. Cho nên đám nô tài trong quản nội vụ hoàng môn kia tự nhiên sẽ ‘tâng bốc kẻ cao, giẫm đạp người thấp’, chỉ có thể nhẫn nhịn góp nhặt mà sống qua ngày.
Trước điện có một nam nhân mặc đạo phục, miệng lẩm nhẩm, Oản Oản chỉ biết đây là đang chiêu hồn, cũng là bước đầu tiên của tang lễ ở nơi này. Làm biếng nhìn hắn ‘trên chạy dưới nhảy’, vì không để cho mình nhìn quá nổi bật trong đám nữ nhân đang khóc lóc này, Oản Oản dùng khăn che khóe mắt. Lại từ khe hở của những người đứng trước mà nhìn Hàn mỹ nhân đang ôm quan tài khóc chết đi sống lại. Oản Oản cũng không thấy dễ chịu mấy, dù sao tận tâm tận lực như vậy, dồn sạch tâm huyết mới nuôi dưỡng đến mười lăm tuổi. Nay ngay cả một hậu thế cũng chưa để lại liền ra đi như vậy. Đây quả thực chính là đang khoét lấy trái tim của người làm mẹ rồi. Mặc dù người mẹ này đối xử với người ngoài có nham hiểm ác độc đến đâu, nhưng đối với con trai, cũng là dịu dàng đủ loại, thậm chí còn vượt qua cả trượng phu. Lại nhớ tới đứa bé nho nhỏ như viên thịt tròn tròn hồng hồng kia, từ từ học ngồi, từ từ học đi, dần dần đứng
lên bước đi, khuôn mặt kia mang theo nụ cười ngây ngô, đôi mắt nhỏ trốn tránh khi làm chuyện xấu, ngữ khí kiêu ngạo rực rỡ khi được phu tử khích lệ kia…
Tất cả… tất cả mọi thứ… Oản Oản cảm thấy, khóe mắt của mình cũng thật ẩm ướt…
“Con ơi! Con bảo mẹ phải sống thế nào đây!”
Mỗi một tiếng kêu khóc thê lương, làm cho tiếng khóc trong điện hoặc thực hoặc giả, Oản Oản thấy tay chân lạnh lẽo, nơi này khiến nàng không thở nỗi. Cũng may lại một lát sau, ngoài cửa vang lên một tiếng gõ trống, tiếp theo là nhạc nhân ở hoàng môn tấu lên nhạc phúng điếu. Oản Oản cùng với đám mệnh phụ đều yên lặng tự xếp hàng qua một bên.
Đầu tiên là mười sáu tên thái giám của hoàng môn tiến vào, nâng quan tài dậy đi ra bên ngoài. Hàn mỹ nhân thấy thế, gần như phát điên đi theo phía sau, búi tóc lệch vốn không đeo trâm cài đã lơi lả tả, giống như một bà điên bước chân thất tha thất thểu khóc, nếu không có nha đầu đỡ bên người, sợ là đã sớm ngã trên mặt đất. Thế nhưng, lúc này lại không có một người tiến lên khuyên giải an ủi. Bát hoàng tử chết, đối với người của Hàn gia mà nói, là tuyệt vọng, đối với những triều thần khác mà nói, chính là bỏ đi. Hàn gia thế nào cũng sẽ suy sụp.
Từng đợt chiêng trống truyền đến, hai trăm người nữ quan sử ở phía trước xướng bài ca phúng điếu, Oản Oản cùng với đám mệnh phụ phu nhân còn lại chỉ đi theo đến cửa điện Khải Minh là không được đi theo nữa. Một đường còn lại, chính là đại thần cùng với những hoàng tử còn lại đi theo, nhưng vì không phải Hoàng đế băng hà, cho nên không cần phải đưa ra Nam Đô, chỉ đưa đến cửa Trọng Lăng là có thể trở về.
Oản Oản nhìn Hàn mỹ nhân đang bấu víu lên cánh cửa chính của Khải Minh điện, không biết sao lại có chút đồng tình, tuy bà ta vẫn luôn ở trong cung diễu võ dương oai nhiều năm như vậy. Nhớ ngày nào đó còn cùng liên thủ với Hoàng hậu, hại chết mẫu thân Tình Khuynh. Nhưng nay bà ta phải ‘kẻ đầu bạc đưa tiễn đầu xanh’, Hàn gia cũng bởi vậy mà có thể không gượng dậy nổi, tin là bà ta cũng không bao giờ ngờ được sẽ có ngày hôm nay. Nhưng, cái người nên an ủi bà ta đâu? Nam nhân từng vì che chở bà ta mà giết chết mẫu thân Tình Khuynh đâu? Chắc là bà ta cũng sẽ hận đi. Nam nhân hèn yếu, không bao giờ chịu gánh vác trách nhiệm kia, thế mà ở tang lễ của con trai mình, cũng không lộ mặt. Mặc dù người bên ngoài đều nói Hoàng đế vì Bát hoàng tử chết mà tâm thần chấn động, đau thương quá đỗi, thậm chí còn tận tay viết điếu văn cho con, khiến đám văn nhân nước Khởi rung động. Nhưng vậy thì thế nào, chắc chắn lúc này Hàn mỹ nhân, căn bản không nhớ đến việc thưởng thức nam nhân của mình tài hoa cỡ nào, ngược lại càng hy vọng hắn có thể ở cạnh an ủi bà ta.
Oản Oản xoay người, không muốn nhìn tiếp nữ nhân đáng giận lại đáng thương kia, lại tránh đi ánh mắt chán ghét của Vương thị, những nữ nhân này đến tột cùng là muốn cái gì, chỉ sợ ngay cả bản thân các nàng cũng không biết.
“Bát tử vẫn nên trở về đi, hôm nay xem chừng là trời sắp đổ mưa.” Oản Oản đi đến trước mặt Tăng bát tử nói. Chuyện Bát hoàng tử chết, nữ nhân có địa vị cao ở hậu cung xem ra không đoái hoài quan tâm chút nào, trừ bỏ ban đầu lộ diện một chút, vẩy chút nước tiểu mèo ra, ngay cả khóc nức nở cũng không buồn làm. Hoàng hậu lại cáo ốm không tới, càng miễn bàn đến Thái phu nhân vẫn luôn không xuất hiện. Trước mắt cũng chỉ là những nữ nhân có địa vị thấp này, còn có những mệnh phụ không thể không lưu lại như nàng.
“Aizz…” Tăng bát tử nhìn Hàn mỹ nhân khóc chết đi sống lại, thở dài, địa vị của bà rất thấp, tất nhiên không tiện tiến lên khuyên giải, nên cũng gật đầu, theo Oản Oản cùng đi đến thiên điện.
Oản Oản cùng Tăng bát tử đi trên hành lang gấp khúc, lại nhìn nhìn Mạnh thị phía sau một chút, liền nói: “Ngươi quay lại trước đi, bảo Tử Hộ chuẩn bị một chút, chúng ta nên trở về phủ rồi.”
Mạnh thị vẫn luôn nhỏ bé trong suốt, đầu tiên là sửng sốt, ngẩng đầu hỏi: “Không cần bái kiến vài vị phu nhân sao ạ?”
Oản Oản lắc đầu, những nữ nhân kia mỗi người đều có lý do không đến, mình cần gì dâng bản thân lên làm vũ khí cho người ta lợi dụng.
Trong nháy mắt, Mạnh thị liền vỡ lẽ, đây là Bảo thứ phu nhân muốn mình lui ra, liền vội cúi người hành lễ nói: “Vâng, tỳ thiếp liền đi ngay.”
Oản Oản thấy Mạnh thị càng đi càng xa, nhìn đoạn đường nàng ta chọn đi sẽ không gặp phiền toái gì, liền cũng thưởng thức Mạnh thị biết điều lại hiểu rõ tình hình, hơn nữa nàng ta ở trong phủ cũng không gây sóng gió gì, lại còn có mắt nhìn người, ngày ngày chỉ ở lỳ trong phòng chăm con, căn bản không đi loanh quanh đến ngoài chính phòng, cũng không có ý đồ muốn gặp Tình Khuynh. Đây đúng là rất vừa ý nàng và Tình Khuynh, nhưng không biết rốt cục là có phải giả vờ hay không, còn phải quan sát thêm một thời gian.
“Gần đây khí trời nóng bức, lại có hơi ẩm thấp, bát tử nên chú ý thân thể.” Oản Oản từ trong lòng lấy ra một mảnh khăn lau mồ hôi, quan tâm nói.
“Thứ phu nhân cũng thế, tuy tuổi trẻ, nhưng đừng tham mát quá.” Chung quy, Tăng bát tử cũng là một người có cảnh giác, nhưng đồng thời lòng dạ lại rất mềm, trong khoảng thời gian này Oản Oản là người mới tới, nhưng cũng quan tâm cho bà không ít, bà cũng ghi lòng tạc dạ, nhưng đồng thời cũng nghi ngờ trong lòng.
Oản Oản thấy bà ta không muốn nhiều lời, cũng sợ có người đến, cho nên nhanh chóng từ trong tay áo lấy ra một phong thư dán kín, nhét vào cổ tay áo của Tăng bát tử.
“Đây là…” Tăng bát tử muốn lấy thư ra, lại bị Oản Oản một phen đè lại.
“Tứ ca là một người hiếu thuận.” Một câu nói, sắc mặt Tăng bát tử đột biến, rồi sau đó bàn tay run run, cuối cùng không lấy ra nữa.