Yên Chi Thượng Hoa

Chương 11


trước sau

“Thế nào?” Oản Oản nằm ở trên giường, sắc mặt có hơi trắng bệch, đang chán muốn chết, cầm một sợi dây kết tua màu đỏ tươi, vung qua vung lại, nhìn theo cái bóng màu đỏ.

“Ngày mai, Thế tử Ninh Viễn Hầu sẽ đến, nói là đến tuyển người.” Tử Hộ chần chờ liếc nhìn Oản Oản, muốn nói lại thôi.

“Ừ, vậy thì tốt rồi, hôm nay nói với bọn nha đầu, ta lại bị đi ngoài.” Oản Oản bĩu môi, thư thái cười nói.

“Cô nương, đây là...” Tử Hộ không thể hiểu được, làm sao cô nương đang khỏe như vậy ăn hồng liền bị tiêu chảy chứ, vốn dĩ nàng còn tưởng rằng là Bội Dao cô nương muốn hại cô nương, nhưng cô nương lại cố tình bảo mình đi tặng cho Bội Dao cô nương một phần lễ vật, thật khiến cho nàng không hiểu được trong đầu chủ nhân nghĩ gì.

“Phương Hoa cẩn thận như vậy, cũng không tiếc mạo hiểm lăn xuống lầu làm gãy chân, ta thì tính là gì.” Oản Oản nhếch môi châm chọc, xem ra, tin tức của Phương Hoa còn linh thông hơn nàng, nếu không nhờ Bội Dao, có lẽ nàng còn có một tia may mắn, ngày mai cũng sẽ theo người khác đến cho Thế tử xem tướng.

“Cô nương là nói, Phương Hoa cô nương nàng ta...” Tử Hộ mở to hai mắt, làm sao có thể, đây là ở tầng hai, làm không khéo sẽ té gãy cổ đấy, vì không muốn đến cho người xem mặt, lại có thể ra tay nặng như vậy.

“Cho nên, về sau nên chú ý nhiều hơn một chút, có thể hạ thủ với mình như thế, cũng không phải là loại người lương thiện gì.” Oản Oản sắc mặt lạnh lùng, nhớ tới nữ nhân đoan trang kia, về sau có thể tránh vẫn nên tránh đi thì hơn.

“Dạ, cô nương.” Tử Hộ kinh ngạc với chuyện đã xảy ra nhiều ngày nay, nhưng nàng còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đã nghe thấy Đào Diệp gõ cửa, hình như có việc gấp.

Tử Hộ vội đứng dậy mở cửa, Đào Diệp vội vàng đi vào, sau khi hành lễ với Oản Oản, thở gấp nói: “Cô nương, Hồng Chúc cô nương, nàng... nàng...”

“Hồng Chúc? Nàng ta làm sao?” Oản Oản cả kinh, đột nhiên ngồi dậy, Tử Hộ nhanh chân lấy một cái đệm qua, đặt sau lưng nàng.

“Hồng Chúc cô nương hôm nay đi dạo chơi hoa viên, cũng không biết lây dính phải cái gì, mà khuôn mặt nổi đầy nốt đỏ, đại phu đã tới, nói là bị dị ứng.” Đào Diệp ổn định hơi thở, tiếp tục nói.

“Dị ứng...” Oản Oản nhìn tua bông trong tay, từ từ nắm chặt lại, “Không ngờ, nàng ta cũng thật âm thầm...”

Ngày hôm sau, Thế tử Ninh Viễn Hầu quả nhiên đến xem mặt, mà cũng không ngoài ý muốn, Vinh Ngọc được chọn, ngay hôm đó liền được chuộc ra ngoài, một cỗ kiệu nhỏ bốn người nâng, trên nóc kiệu thêu cá đùa dưới áo sen màu hồng phấn, mang theo một ít đồ nữ trang, đi đến trang viên bên ngoài của Thế tử.

“Nghe nói, Ninh Viễn Hầu chuẩn bị trồng đủ loại hải đường trong vườn, chậc chậc, còn nói cái gì mà Hoa trung thần tiên*, rốt cục bây giờ đã có người có thể tô điểm thêm rồi.”

(* Hoa trung thần tiên: bức họa hoa hải đường.)

“Ta cũng nghe nói, nghe đâu ngoại viên kia còn gấp đôi đấy, trời ạ, vậy phải lớn cỡ nào a.”

“Vinh Ngọc tỷ tỷ thật tốt số, tuy rằng không được vào Hầu phủ, nhưng được ở trong một trang viên xinh đẹp như vậy, cũng không phải như là bà chủ rồi sao, nghe nói đại nha hoàn hầu hạ nàng có bốn người, còn chưa tính ma ma với tiểu nha đầu gì đấy, mấy ngày trước còn sai người đến tặng mấy cuộn vải gấm cho phu nhân đấy.”

“Vải gấm a, đó là thứ mấy quý nhân hay dùng, ta đã thấy rồi, chính là vải trên người phu nhân đấy.”

“Đúng vậy, nghe nói Thế tử rất cưng chiều Vinh Ngọc tỷ tỷ, bây giờ cũng đang ở tại nơi đó, chưa trở về Hầu phủ....”

“Cô nương, để ta đuổi các nàng đi.” Tử Hộ sắc mặt âm trầm nói, cô nương vừa mới khỏe lại, muốn đi dạo trong vườn, không ngờ lại gặp phải mấy cái miệng bậy bạ nhiều chuyện này, ngộ nhỡ khiến cô nương nghe xong hối hận, sau càng cảm thấy khó chịu thì sao.

“Không sao, để cho họ nói đi.” Vung khăn, Oản Oản tâm tình rất tốt, nhìn những vết lốm đốm loang lổ trong bóng cây, cảm thụ làn gió nhẹ đưa tới hương vị của mùa thu, mặc dù mấy ngày qua trời còn nóng, nhưng cũng từ từ bắt đầu có chuyển biến, rốt cục cũng đến Lập thu rồi.

“Dạ, cô nương.”

Tử Hộ theo sau Oản Oản, đi đến cách đó không xa, vừa mới vòng qua một hòn giả sơn, đã thấy phía trước có một nhóm bốn người, đi đầu chính là Bội Dao cô nương cũng vừa khôi phục không lâu. Oản Oản vừa thấy, vẻ mặt lập tức tươi cười, nghênh đón.

“Chuyện lần trước, đa tạ muội muội.” Oản Oản cũng không câu nệ, gặp mặt liền thi lễ.

“Đừng nói như vậy, chẳng qua là muội càn quấy, cũng may là tỷ tỷ không buồn muội thôi.” Bội Dao giơ tay nâng Oản Oản dậy, hào phóng nói.

Oản Oản nhìn kỹ cô nương trước mặt, tuổi không lớn, không có gương mặt trái xoan giống mình, ngược lại tròn như cái mâm bạc, một đôi mắt tròn rất linh hoạt, lông mi uốn cong mang theo vài phần đáng yêu, môi mỏng đỏ tươi, có hơi ướt át, một thân tề hung nhu quần* - áo váy thắt lưng cao màu vàng nhạt, bên trên thêu từng đóa hoa hạnh, có nở có khép, trải dài đến tận chân váy, trên vạt áo còn thêu mấy nụ hoa cúc dại nhỏ nhỏ xinh xinh, càng thêm vài phần đáng yêu, lại thấy trên đầu nàng tóc chải ngược búi cao, bên trên còn điểm xuyết vài hạt trân châu, một bên búi tóc cài một đóa hoa rũ xuống, đúng là xinh đẹp động lòng người.

(* tề hung nhu quần: là một loại trang phục truyền thống của tộc Hán, tên gọi cũ là “cao yêu nhu quần”, loại trang phục này gồm có hai phần: áo khoác ngắn, váy dài có thắt lưng cao ngang ngực, như váy ngang ngực thời hiện đại đấy.)

“Muội muội gần đây thân mình khỏe không?” Oản Oản biết nàng không muốn nhiều lời, vội thay đổi đề tài.

“Đa tạ tỷ tỷ, Bội Dao đã sớm khỏe rồi.” Bội Dao phe phẩy quạt tròn, cười nói.

“Vậy thì tốt quá, mấy ngày nay ta cũng đã hồi phục, không lâu nữa có thể mời muội muội cùng thưởng cúc rồi.” Lần này may mà có nàng ta, nhưng mà đến tột cùng là có đáng để giao hảo hay không, Oản Oản vẫn cảm thấy nên thận trọng thì hơn.

“Vậy ta sẽ chờ.” Quạt tròn che mặt, hai mắt vụt sáng, đúng là một mỹ nhân khéo léo.

Oản Oản cười đáp lại, cùng Bội Dao câu được câu không đi dạo trong vườn.

“Aizz, hoa nở rồi lại tàn, vậy mà đã vào thu.” Bội Dao nhìn bồn hoa bên cạnh, thở dài nói.

“Mùa thu thật tốt, trời mát mẻ a.” Oản Oản con ngươi chợt lóe, đảo mắt cười nói.

“Phì, tỷ tỷ thật biết nói giỡn.” Bội Dao chỉ vào bông hải đường bên cạnh nói: “Tỷ tỷ thấy hoa hải đường đẹp không?”

“Ta cũng không am hiểu về hoa, đẹp thì đẹp thật, lại không phải thứ ta yêu thích.” Oản Oản ra vẻ vô vị lắc đầu.

“Thứ gì yêu thích nhất mới đáng để quý trọng, không phải sao?” Bội Dao dường như thuận miệng hỏi, không có một tia khác thường.

Trong lòng Oản Oản vừa thoáng nghĩ, cũng gật đầu theo nói: “Đó là dĩ nhiên, bằng không liền có vẻ rất tận lực rồi.”

Bội Dao mỉm cười, nhìn Oản Oản một chút, lại dạo bước cùng nàng, cũng không nhắc lại đề tài này. Lúc này, tùy tùng của Bội Dao, An Tẩm ôm một cái áo choàng bằng lụa đi tới, Oản Oản vẫn luôn là người rất có nhãn lực, vội nói: “Mặc dù thân thể của muội muội đã khỏe rồi, nhưng vẫn phải chú ý, nên sớm trở về nghỉ ngơi đi thôi, ta cũng phải trở về rồi.”

Bội Dao tự nhiên thuận tiện đồng ý, hai người lại hẹn vài ngày sau cùng thưởng cúc, Bội Dao phủ thêm áo choàng, cúi người chào tạm biệt Oản Oản, xoay người mang theo bọn nha đầu tùy tùng trở
về. Oản Oản nhìn theo bóng lưng của họ một lát, rồi cũng mang theo Tử Hộ trở về tiểu lâu của mình.

“Cô nương...” Trên đường trở về, An Tẩm thấp thỏm liếc nhìn Bội Dao một cái.

“Yên tâm, ta cũng chưa hề nói với nàng cái gì.” Bội Dao vuốt mặt quạt tròn, nhìn phong cảnh vườn, cũng không thèm để ý.

“Nhưng lần này cô nương... Không sợ phu nhân bà ta...” An Tẩm vẫn luôn thấy trong lòng bất an, có đôi khi cô nương rất mềm lòng.

“Phu nhân sẽ không trách ta, huống chi, ngay từ đầu phu nhân cũng không định bụng sẽ để nàng ra ngoài.” Bội Dao liếc nhìn An Tẩm, lắc đầu, mặc dù tùy thị (nha hoàn bên người) này lớn tuổi hơn mình, lại có lòng trung thành, nhưng rốt cục cũng không đi ra từ gia đình lớn, tinh thần dễ dàng rối loạn, bất quá, nàng cũng không yêu cầu người có năng lực ra chủ ý gì.

Lại vài ngày trôi qua, Oản Oản đã bình phục liền đi thỉnh an, bên cạnh Lan phu nhân chỉ có Cầm Song phụng bồi, Bội Dao thỉnh an trễ hơn các nàng, cũng không gặp được, Hồng Chúc thì mặc dù trên mặt đã lành, nhưng tất nhiên sẽ rất lâu mới ra cửa phòng, Phương Hoa thì vẫn còn nằm không cách nào ra cửa, dù sao tổn thương gân, phải nghỉ ngơi một trăm ngày.

“Oản Oản, ngươi qua đây...” Lan phu nhân ngồi quỳ ở vị trí đầu, vẫy vẫy tay với Oản Oản, Oản Oản lên tiếng đáp rồi đi qua, quỳ bên cạnh.

“Oản Oản đã qua mười lăm, là đại cô nương rồi.” Lan phu nhân vui mừng vỗ tay nàng, nhìn dung mạo tinh xảo của nàng, lại cười nói, kéo tay Cầm Song, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt thỏa mãn: “Các ngươi đều là đại cô nương , phu nhân ta thế mà lại luyến tiếc!”

“Phu nhân...” Cầm Song đỏ mặt, ngượng ngùng cúi gằm mặt.

“Đừng xấu hổ, đừng xấu hổ, không bao lâu nữa, chờ vế thương ở chân của Phương Hoa lành, phu nhân nhất định sẽ không để các ngươi chịu thiệt, cô nương của nhà chúng ta, cũng không phải muốn cầu, liền có thể cầu được.” Lan phu nhân đắc ý hất cằm, dường như nhìn thấy cảnh tượng không bao lâu sau: trăm nhà đến cầu rầm rộ.

“Cũng chỉ có phu nhân là nghĩ như vậy thôi.” Oản Oản biết, phỏng chừng không bao lâu nữa, Lan phu nhân sẽ đưa thiếp mời những người đã quăng thẻ đánh dấu ở Chợ Hoa lần trước, hiển nhiên địa vị của những người đó sẽ không thấp, nói không chừng bản thân mình cũng phải hiến nghệ.

“Các cô nương của ta, làm sao có thể kém được?” Lan phu nhân liếc nhìn Oản Oản một cái, lại nói: “Nhân lúc còn chưa có bận việc, phu nhân ta làm một chút chuyện tốt.”

“Dạ?” Oản Oản và Cầm Song vẻ mặt mờ mịt, ở tại tòa lâu này còn chuyện tốt gì?

“Các ngươi cũng biết Vinh Ngọc đã xuất giá rồi.” Lan phu nhân buông tay họ ra, nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lại dùng dư quang nhìn sắc mặt hai người, phát hiện hai người cũng không có gì bất thường, không khỏi âm thầm gật đầu.

“Vinh Ngọc tỷ tỷ thật có phúc.” Cầm Song tán thưởng nói.

“Đó là đương nhiên, hôm nay có thủ hạ của Thế tử gia đến đây, nói là Vinh Ngọc có chút nhớ các ngươi, ba ngày sau muốn về lâu thăm một chút, muốn cho các ngươi ra gặp, thuận tiện cũng sẽ mang vài bằng hữu đến đây, đương nhiên, các ngươi chỉ cần nói chuyện với Vinh Ngọc, những người khác thì không cần để ý tới.” Lan phu nhân hé mí mắt, quả nhiên nhìn thấy Cầm Song trong nháy mắt ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng Oản Oản thì vẫn không có phản ứng như trước.

Oản Oản không nói gì, chỉ cúi đầu, tay không ý thức mà níu chặt mép váy.

“Cô nương, như thế thật tốt, người có thể giao hảo cũng Thế tử Hầu phủ, tất nhiên không có khả năng là người sa cơ thất thế, nếu có thể nhìn trúng cô nương, cũng ra khỏi lâu, vậy đó là may mắn trời ban a.” Tử Hộ cũng biết được tin, vừa cùng Oản Oản trở về phòng, liền hưng phấn hẳn lên.

“Có thể đi ra ngoài tất nhiên là tốt rồi, nhưng sợ không đơn giản như vậy.” Oản Oản đời nào tin Thế tử có thể nhất kiến chung tình với Vinh Ngọc được, theo như tin tức của Tử Hộ lúc trước, Thế tử là một người giữ mình trong sạch, trong nhà có thê, có thiếp, thê tử là một tiểu thư khuê các, xem ra cũng không giống người nhỏ mọn, làm sao Thế tử lại đột nhiên không hề để ý đến trưởng bối một c nào, cùng không quan tâm đến thê thiếp, chỉ ôm khư khư một nữ tử thanh lâu, thậm chí còn vì nàng mà “Lại mặt thăm viếng”?

Phải biết rằng, trước kia Thế tử mở miệng muốn Tử Hoàn, sau đó mọi người mỗi nhà đều gặp chuyện không may, chỉ chừa lại một mình Vinh Ngọc mang theo vài tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa ra đón khách, như vậy mà cũng chọn được, có thể thấy được Thế tử cũng không phải là một lòng hướng về riêng ai, chỉ sợ là tùy tiện chuộc một người ra ngoài. Về phần để làm gì, Oản Oản không nghĩ ra được, ít nhất khẳng định không phải vì con nối dòng, luận về sắc đẹp, Thế tử cũng phải trả giá cao quá rồi, không phải nàng chướng mắt Vinh Ngọc, mà là tư sắc của Vinh Ngọc, thật sự không xứng với hắn.

“Cô nương không cần sốt ruột, ta vừa nghe ngóng, Thế tử gia thường qua lại thân thiết với Tam công tử nhà Thái sư đại nhân, còn có Lục công tử nhà Đại Tư Nông đại nhân, còn có...” dường như Tử Hộ không xa lạ gì với những gia đình qua lại này, cũng có thể kể ra hơn vài người.

“Tam công tử nhà Thái sư đại nhân?” Oản Oản nghĩ nghĩ một chút, hình như đã nghe qua ở đâu rồi.

“Là Xảo Chi cô nương...” Tử Hộ biết Oản Oản không nhớ ra, vội nhắc nhở.

“Thì ra là thế.” Oản Oản gật gật đầu.

“Cô nương...” Tử Hộ có chút ngại ngùng lại lên tiếng.

“Chuyện gì?”

“Cô nương... ừm... nếu cô nương gặp Nhị công tử nhà Thái úy Trường sử đại nhân, thiết đừng... đừng để ở trong lòng.”

Oản Oản khó hiểu nhìn Tử Hộ, ngay cả tình nhân của Xảo Chi cũng có thể tiếp xúc, vì sao vị Nhị công tử này không thể tới gần, hay là có ẩn tình gì?

Tử Hộ nhìn lên, liền biết Oản Oản hiểu ý của nàng, vội nhỏ giọng nói: “Nghe nói vị này không ham nữ sắc, ngược lại thích nam phong, Khuynh thiếu của Hưởng Quân Viên, chính là tình nhân của hắn.”

*tề hung nhu quần: áo váy ngang ngực, thắt lưng cao, trong truyện mình sẽ gọi chung là áo váy nhé

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện