Yên Chi Thượng Hoa

Chương 12


trước sau

Oản Oản đã sớm biết rằng thế giới này, thời đại này có nam nhân yêu thích nam phong, lại không ngờ quả thật lộ liễu trắng trợn đến như thế, hoàn toàn cho rằng một mối quan hệ tốt đẹp như thế, đừng nói trong nhà ít có quản thúc, ngay cả triều đình cũng nhắm một mắt mở một mắt với chuyện này. Chính xác mà nói, cũng xem là chuyện phong lưu chơi bời ong bướm, luôn có quan viên bao nuôi tiểu quan, đào kép, nghe nói thậm chí một vài Vương hầu còn nuôi ở trong nhà, dùng để chiêu đãi khách quý.

Oản Oản không khỏi thở dài, nữ nhân trên đời này thực khổ, chẳng những phải tranh giành trượng phu với nhau, còn phải canh chừng nam tử sủng ái của trượng phu, chả trách rất nhiều nữ nhân đều xem hôn nhân là một môn chức nghiệp, chỉ có con nối dõi mới có thể dựa vào.

Đẩy cửa sổ ra, Oản Oản nhìn vầng thái dương đã buông xuống từ lâu, trong lòng phiền muộn, không khỏi cười khổ, thay vì đồng tình với những nữ nhân kia, còn không bằng suy nghĩ ba ngày sau đối mặt với đám người Vinh Ngọc như thế nào, ít nhất, những nữ nhân kia có thân phận cao quý, tương lai tuy rằng buồn khổ, nhưng so sánh với mình, thiên địa khác biệt.

“Phu nhân có ý tứ, muốn cho cô nương hiến khúc.” Ngày hôm sau, còn chưa đợi Oản Oản rửa mặt chải đầu xong, phu nhân đã phái nha đầu tới truyền lời, hôm nay bỏ thỉnh an.

“Đám người Bội Dao thì sao?” Oản Oản dừng tay vẽ mày một chút, nhớ lại những nhạc cụ từng học qua, những kiếp kia nàng đều dùng dương cầm là chính, lúc này rất nhiều nhạc cụ vẫn chưa xuất thế, chỉ có gần đây học đàn tỳ bà năm dây là còn có vài phần quen thuộc, điều này cũng nhờ việc giao dịch qua lại giữa người Hồ ở Tây Vực và nước Thần mà có.

“Phu nhân nói, Bội Dao cùng Tử Hoàn cô nương còn nhỏ, sẽ không tham dự.” Tử Hộ vén váy quỳ xuống, cầm lấy một thanh lược bằng sừng trâu chải xuôi theo lọn tóc Oản Oản.

“Lại không tham dự sao?!” Oản Oản buông bút kẻ mi xuống, nhìn tấm gương đồng mơ hồ, chua chát cười, quả nhiên là nuôi lớn từ nhỏ, nàng làm sao có thể so sánh được.

“Cầm Song cô nương và Hồng Chúc cô nương khẳng định là muốn đi.” Tử Hộ cũng biết Oản Oản trong lòng xót xa, vội khuyên nhủ.

“Phương Hoa tỷ tỷ thì sao?” Mở hộp son ra, Oản Oản nhíu mày nói.

“Phương Hoa cô nương, chân cẳng còn chưa khỏi hẳn.” Tử Hộ thở dài, cũng không biết Phương Hoa toan tính chuyện gì, lần này chân bị thương, đúng là bỏ qua hai lần cơ hội gặp mặt quý nhân.

“Thật là một người nhìn xa trông rộng...” cũng không biết Oản Oản nghĩ đến điều gì, cúi đầu lẩm bẩm, vẻ mờ mịt trong mắt càng sâu hơn.

“Cô nương, lần này...” Tử Hộ nhìn ra điểm mịt mù trong mắt Oản Oản, không đành lòng nói.

“Ngươi bảo Đào Diệp đi báo một tiếng với Phương Hoa tỷ tỷ, buổi chiều ta qua thăm nàng.” Oản Oản nhanh chóng bôi son, lại vỗ vỗ mặt, phấn chấn nói.

“Dạ, cô nương.” Tử Hộ cũng không nói gì thêm, cũng nhanh tay vấn tóc cho Oản Oản.

Lơ đễnh gảy vài dây đàn tỳ bà, bản “Dương Xuân Bạch Tuyết” đứng đầu này, nàng cũng không quen thuộc lắm, từ nền tảng của kiếp trước, bản thân cũng không trông cậy lắm vào việc mình trong thời gian ngắn có thể bồi dưỡng thành tài nữ ở trong lâu, nhưng có thể đi ra ngoài gặp khách, lộ mặt một chút cũng dễ làm thôi.

Tập qua tỳ bà, lại luyện vũ đạo một lát, Oản Oản chợt thấy đói bụng, vội kêu lên một bát mỳ, ăn qua loa mấy gắp, rồi bắt đầu rửa mặt chải đầu thay quần áo, chuẩn bị đến Thưởng Thu viện thăm Phương Hoa.

Thưởng Thu viện cách Lâm Hà viện không gần lắm, nếu nói Lâm Hà viện ở phía nam, thì Thưởng Thu viện ở phía đông, từ hành lang gấp khúc đi lên trên còn phải đi thêm một đoạn đường, rồi rẽ phải, cũng may Oản Oản vừa ăn qua một ít, bụng có chút căng trướng, đi bộ một chút coi như tiêu thực, lại cùng Tử Hộ câu được câu không nói chuyện phiếm.

Đi được vài bước trên hành lang gấp khúc, lại cười đùa thưởng hoa hải đường, Oản Oản mang theo Tử Hộ, Đào Diệp, Quất Diệp cùng vài tiểu nha đầu của Lâm Hà viện đi tới bên ngoài Thưởng Thu viện, vừa giương mắt đã thấy cổng vòm đỏ đậm ở phía trước, một tấm bảng bằng gỗ lim treo phía trên, rất đơn giản đề Thưởng Thu Viện, thoạt nhìn so với Lâm Hà viện mộc mạc hơn nhiều.

“Cô nương tới rồi.” Bên trong cửa có hai tiểu nha đầu đang hái hoa nhất xuyến hồng (hoa xác pháo), một người trong đó còn hái một bông để vào trong miệng mút mật thơm, vừa thấy Oản Oản tiến đến, vội đỏ mặt, ném đóa hoa sang một bên, tiến lên hành lễ.

Oản Oản buồn cười, cũng không nhiều lời, chỉ khách khí nói: “Phương Hoa tỷ tỷ đã dậy chưa?”

Hai tiểu nha đầu liếc mắt nhìn nhau một cái, cô bé vừa ăn hoa khi nãy lại nhún người thi lễ, xoay người chạy vào trong viện, người còn lại dẫn Oản Oản đi đến phía trước, nói Phương Hoa cô nương đã sớm biết tin, lúc này hẳn đã thức dậy rồi.

Theo sau tiểu nha đầu, Oản Oản lên cầu thang, cởi giày vải, bước trên hành lang, hành lang ở nơi này không tinh xảo bằng chỗ của phu nhân, cũng không sáng bóng như ở Lâm Hà viện, nhưng một bên treo những tấm bảng gỗ có vài phần mộc mạc thú vị.

“Oản Oản cô nương, đến rồi.” Vòng qua hành lang gấp khúc, từ xa đã nhìn thấy cô bé vừa mới mút hoa lúc nãy hướng về phía một cánh cửa kêu.

Oản Oản cười, sải bước tới, giờ này, đã có vài cô nương trong viện thức dậy, từ trong cửa sổ nhìn ra bên ngoài thấy Oản Oản đi qua, đều có chút tò mò, có người lơ đãng chạm phải ánh mắt mang ý cười của Oản Oản, cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười. Thưởng Thu viện không có sân riêng như Lâm Hà viện, tổng cộng chỉ có hai tòa tiểu lâu hai tầng, nối liền hai tòa tiểu lâu là một hành lang lớn có mái che nghiêng hai bên, bên trong chỉ dựng những cây cột đơn giản, có màn che, cả khu nhà vây quanh một đình viện cũng xem như là tinh xảo, Phương Hoa cùng Cầm Song đều ở tại lầu một tiểu lâu bên trái, Hồng Chúc và Vinh Ngọc ban đầu cùng ở tại lầu hai, cũng may nơi này có không ít ma ma và mấy tiểu đồng chạy việc, những cô nương đã treo quải bài cũng không nhiều, Thanh quan nhân đến giờ cũng chưa đi ra, cũng không sợ khách khứa đụng phải Thanh quan nhân.

“Phương Hoa tỷ tỷ đã cảm thấy khá hơn chưa?” Oản Oản nắm khăn tay, đi vào cửa phòng, nha đầu sau lưng lanh lợi đóng cửa phòng lại, dẫn Oản Oản đi vào phòng trong. Oản Oản thấy nơi này tuy rằng mộc mạc đơn giản nhưng lớn gấp đôi khuê phòng của mình, trong lòng khẽ run, trên mặt lại không lộ ra một tia biểu cảm.

“Còn làm phiền Oản Oản muội muội tới đây thăm ta, là ta không phải.” Phương Hoa giờ phút này đang nằm ở trên giường ấm, bên tay trái đặt một cái bàn thấp bằng gỗ lim, sau lưng dựa lên gối dựa thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm, gương mặt hơi có chút tái nhợt.

“Xem tỷ tỷ nói kìa, nếu ta không đến, mới là ta không phải.” Oản Oản thi lễ một cái, liền ngồi quỳ lên cái sạp bên cạnh đã được chuẩn bị sẵn, nha hoàn hầu hạ
bên người Phương Hoa vội xoay người đi ra ngoài bưng trà đến.

“Lúc trước nghe nói muội muội bị đau bụng vì ăn phải đồ hỏng, hiện giờ đã khá hơn chưa?” Phương Hoa hơi áy náy liếc nhìn Oản Oản một cái, lại nói: “Đều do ta không phải, nếu ngày ấy khuyên muội muội nhiều hơn một chút, muội muội cũng sẽ không ăn nhiều.”

“Aizz, ai mà không có lúc tham ăn, nếu muốn tiêu chảy thì ăn cái gì không lành là bị a.” Vẻ mặt Oản Oản thuận theo cười nói: “Không phải Cầm Song tỷ tỷ cũng ăn phải đồ hỏng sao.”

“Aizz, các ngươi thật sự là...” Phương Hoa giơ ngón tay khẽ vẫy, giương mắt nhìn kỹ Oản Oản một chút, thấy nàng vẫn còn bộ dáng ngây ngô không hiểu chuyện, không khỏi âm thầm ngờ vực.

“Phương Hoa tỷ tỷ, thật sự là đáng tiếc a.” Oản Oản nhìn tấm chăn gấm đắp trên người Phương Hoa, thở dài: “Nếu tỷ tỷ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mấy ngày nữa sẽ có thể đến cùng chúng ta rồi, không biết Vinh Ngọc tỷ tỷ sống có tốt hay không?”

“Nàng làm sao không tốt được, ta cũng nghe nói, Thế tử thế mà đem nàng nâng niu trong lòng bàn tay đấy.” Phương Hoa khen ngợi, nhưng trong mắt không có một chút tia hâm mộ.

Oản Oản hiểu rõ, lại nói: “Nghe phu nhân nói, chờ tỷ tỷ thương thế tốt lên, bèn muốn tổ chức lễ Đua Hoa rồi.”

“Thật không.” Phương Hoa khẽ hít vào, bàn tay đặt bên trái lặng lẽ nắm chặt lại, giấu ở trong chăn gấm.

“Nghe nói, mấy ngày nữa Thế tử đến đây, còn mang theo vài vị bằng hữu...” Oản Oản dừng một chút, thấy Phương Hoa vẫn không có một chút phản ứng, liền nói tiếp: “Không biết dáng vẻ như thế nào.”

“Đừng bảo muội muội nghe nói chuyện của Vinh Ngọc, liền động phàm tâm nha.” Phương Hoa câu môi, cười trêu nói.

“Tỷ tỷ đúng là biết cười nhạo ta, da mặt ta rất dày đấy, dù sao không phải họ cũng sẽ có người khác, còn không bằng tìm người vừa lòng đẹp ý, nếu có thể trường trường cửu cửu, thì đúng là may mắn của ta rồi.” Oản Oản mặt không đỏ, thở không gấp, quơ quơ khăn tay, bộ dáng vừa nghiệm ra được thông suốt, khiến Phương Hoa buồn cười.

“Nhìn dáng vẻ mặt dày mày dạn này của ngươi, mới vừa qua mười lăm tuổi thôi, liền bắt đầu hận lấy chồng a.” Giơ tay chọc chọc Oản Oản một cái, Phương Hoa run bả vai, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Có thể ‘Gả’ tất nhiên là tốt nhất rồi, chỉ sợ mỗi ngày đều phải làm tân nương.” Thở một hơi thật dài, Oản Oản lại lộ ra vài phần phiền muộn, ngay cả Phương Hoa cũng thu lại nụ cười, vẻ mặt chua xót.

Oản Oản thấy không khí trầm xuống, cũng không nói thêm nữa, chỉ hỏi đến chuyện trang sức này nọ, mặc dù nàng không rành lắm về thêu thùa, nhưng nhờ từng trải qua mấy đời, nên cũng có thể tán gẫu vài câu với Phương Hoa, hơn nữa phần lớn là Oản Oản học được cách thêu thùa của đời Minh Thanh, bề dày lịch sử lâu đời hơn so với thời đại này, các kiểu thêu thùa cũng đa dạng hơn rất nhiều, khiến Phương Hoa thật thích thú sôi động hẳn lên, thậm chí còn năn nỉ Oản Oản trở về vẽ cho nàng vài kiểu dáng, mấy ngày nữa đưa cho nàng, Oản Oản tất nhiên là đồng ý.

Hàn huyên một lát, Tử Hộ thoáng nhắc nhở vài câu, Oản Oản cũng thấy thời gian cũng không còn sớm, liền để lại lễ vật, mang theo người cáo từ, Phương Hoa vốn dĩ còn muốn Oản Oản ở lại dùng xong bữa tối hãy đi, nhưng nàng cũng biết buổi tối trong lâu là lúc đón khách, cô nương đi ra ngoài rất không an toàn, nên cũng không ép ở lại, chỉ dặn nên chú ý chăm sóc thân thể, mấy ngày nữa lại đến chơi.

Oản Oản mang theo người trở về, trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, hôm nay nàng tới thăm Phương Hoa vì muốn chứng thực suy nghĩ trong lòng, nàng cố ý ở trước mặt Phương Hoa nhắc tới lễ Đua Hoa, đó là buổi lễ ra mắt trong lâu cử hành cho các cô nương sắp treo quải bài, trên cơ bản là chỉ cần nhóm khách nam nhìn trúng mới được phu nhân coi trọng, như vậy đêm đầu tiên của các cô nương liền xem như đã định rồi, về phần mỗi cô nương có nguyện ý hay không, có lẽ phu nhân sẽ hỏi, nhưng tuyệt đối cũng không xem trọng gì.

Oản Oản vốn nghĩ Phương Hoa không đến để Thế tử tuyển chọn, có lẽ là đã có chỗ dựa rồi, hoặc là nàng ta biết được chuyện khúc mắc gì trong đó. Như thế xem ra, chắc hẳn đúng là có vấn đề gì phía sau, dù sao khi nàng nhắc tới lễ Đua Hoa, Phương Hoa cũng không có vẻ như yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc, ngược lại còn lộ ra một tia ẩn nhẫn, xem ra chuyện Thế tử còn khiến Phương Hoa lui bước hơn so với chuyện treo quải bài. Như vậy, đối với chuyện Vinh Ngọc “Lại mặt”, Phương Hoa lại đang ôm ý tưởng gì đây.

Kỳ thực, Oản Oản không muốn tham gia bữa tiệc lại mặt của Vinh Ngọc, bởi vì dù sao vẫn có liên quan đến vị Thế tử kia, nhưng nàng đã thông qua Bội Dao mà trốn tránh một lần, tin là Bội Dao cũng sẽ không giúp nàng lần thứ hai, huống chi phu nhân cũng không phải ngồi không, một lần thì có thể, lần thứ hai sợ cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy. Hơn nữa hôm nay nàng ra ngoài, có nhìn qua khuê phòng của Phương Hoa, ngẫm lại bản thân, tuy rằng được ở tại Lâm Hà viện nhưng chỉ ở trong một phòng đơn, hơn nữa lại cách âm kém như thế, có thể tưởng tượng rằng: kỳ thực ở trong lòng phu nhân, nàng và Phương Hoa, vẫn không giống nhau, bản thân mình không có bất kỳ lợi thế nào rồi.

“Trở về chuẩn bị xiêm xiêm áo áo thôi.” Oản Oản ưỡn lưng, có chuyện gì thì sao nào, nàng cũng đã mấy đời này làm nghề này rồi, có gì mà phải sợ, vả lại ngày đó cũng không chỉ có mình Thế tử đến, không phải còn có các công tử khác sao, nếu được nhìn trúng, nói không chừng ngày đó treo quải bài, còn có thể được chọn người mình thích, nếu nói về suy nghĩ thông suốt, tâm ý rộng rãi, nơi này ai cũng phải kém hơn nàng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện