edit + beta: Mạc Thiên Y
Ngô Nguyên nương bất quá chỉ là một đứa bé mười một mười hai tuổi mà thôi, phụ thân thời trẻ từng đi lính trong quân đội, coi như cũng là người từng quản lý mấy chục tên tiểu đầu đầu, chẳng qua vì sau này trong chiến tranh mất một cánh tay mà bị đuổi về nhà. Mẫu thân Ngô Nguyên nương mất sớm, còn lại một đệ đệ chưa đến mười tuổi, cuộc sống vốn đã khó khăn, từ lúc phụ thân trở về, lại càng thêm chật vật hơn.
Nhưng phụ thân lại không buồn không oán, thậm chí lúc không có ai còn thường xuyên lén kể cho tỷ đệ họ chút chuyện xưa trên chiến trường, nhất là về một người từng là Phiêu Kỵ đại tướng quân. Phụ thân vẫn thường lặp đi lặp lại kể rằng: có một lần vây khốn trên chiến trường, Phiêu Kỵ đại tướng quân chính mình không ăn, lại ban thưởng cho ông một miếng bánh để ông có thể sống sót, thì hốc mắt phụ thân đều đỏ hồng. Cho nên trong nhà mặc dù có khó khăn đi nữa, thì vào ngày giỗ của Phiêu Kỵ đại tướng quân, phụ thân đều sẽ mua chút thịt rượu tự bày cúng trên bàn ở trong nhà.
Phụ thân vốn tưởng sẽ sống cuộc sống khốn khổ như vậy đến hết đời, lại không ngờ tới, đột nhiên cách đây không lâu, một người từng là cấp trên của phụ thân tìm được ông. Bảo ông mang theo một nhà ba người đi đến dừng chân ở thôn Lạc cách Nam Đô không xa. Theo như phụ thân kích động vụng trộm giải thích, nghe nói cháu ngoại trai (con của chị em gái) của Phiêu Kỵ đại tướng quân đã trở lại từ Thần quốc. Sau đó, nàng cũng được chọn đến hầu hạ gia quyến của vị hoàng tử kia.
Ngô Nguyên nương lặng lẽ giương mắt nhìn ba người trước mắt mình, hình như cũng được tuyển ra từ trong những người nhà của tướng sĩ xuất ngũ. Nhìn nhìn lại đôi bàn tay thô ráp của mình, nàng bất giác có chút hoảng hốt. Nàng biết trong bốn người các nàng chỉ có thể có hai người được lựa chọn, hơn nữa người mà các nàng phải hầu hạ, nghe đâu là người trong lòng của vị hoàng tử kia. Trừ bỏ biết tính toán sơ sơ, con chữ to nàng cũng không nhận biết nhiều hơn hai chữ, người lại không xinh đẹp, ngoại trừ trung thực chịu khó ra, nàng không có một ưu điểm nào. Lỡ như không được chọn trúng, phụ thân nhất định sẽ rất thất vọng.
“Vào đi, phu nhân đang chờ đấy.” Ngô Nguyên nương cảm thấy trước mắt lóe lên một tia sáng xanh, giống như màu xanh của bầu trời, trong lòng có chút không nhịn được mà trộm nhìn ngắm một chút, là một vị đại cô nương không lớn hơn mình lắm, nhưng diện mạo xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, trên người trên đầu mang đồ trang sức so với con dâu của thôn trưởng trong thôn nàng đều đẹp hơn nhiều, chắc là một vị quý nhân rồi.
Đi theo ba nha đầu phía trước đi vào, Ngô Nguyên nương sợ không dám ngẩng đầu, bởi vì trước khi vào đây, nương tử quản sự đã đặc biệt dạy bảo, mặc dù nơi này có vinh hoa phú quý thế nào, cũng không giống như những tiểu nha đầu các nàng có thể tưởng tượng được, gây chướng mắt quý nhân, cuộc sống sẽ không được dễ chịu.
“Ta không biết nương tử quản sự dạy bảo các ngươi thế nào, nhưng đến nơi này là phải ngoan ngoãn vâng lời, không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nghĩ đừng nghĩ, không nên nghe thì đừng nghe, không nên nói thì đừng nói, không nên thấy thì đừng thấy. Nếu không, bị đuổi ra ngoài là còn tốt, đừng để đến lúc đó được khiêng ra ngoài, lại đả thương đến lòng làm cha làm mẹ của các ngươi.” Ngô Nguyên nương vừa đi vào quỳ xuống, chợt nghe một giọng nói của nữ tử phía trên, rất là nghiêm khắc, sợ tới mức chân của nàng đều run rẩy, đây chẳng lẽ chính là quý nhân trong truyền thuyết ư?
Nhưng không đợi Ngô Nguyên nương nghĩ làm thế nào để biểu hiện bản thân có thể lưu lại, thì chợt nghe phía trên lại truyền đến một giọng nói mềm yếu mang theo lười nhác, nói: “Được rồi, đừng hù dọa mấy đứa bé này nữa.”
Lúc này Ngô Nguyên nương mới biết, giọng nói dễ nghe này mới chính là chủ nhân quý nhân chân chính của các nàng.
“Được rồi, ngẩng đầu lên ta xem.” Oản Oản vừa mới rời giường, còn đang buồn ngủ, miễn cưỡng tựa vào trên bàn con bên cạnh, nhìn bốn tiểu nha đầu quỳ trên sạp. Thật ra nàng vốn không muốn chọn thêm người, trong phòng nàng có Tử Hộ, Quất Diệp, Đào Diệp, đã đủ rồi. Nhưng theo Tình Khuynh nói, phu nhân của gia đình giàu có bình thường, đều còn có hai đại a đầu, bốn tiểu nha đầu. Bất đắc dĩ, Oản Oản đành phải nhờ Tình Khuynh dẫn người đến để tuyển thêm hai đại a đầu, về phần tiểu nha đầu, thì để cho Tử Hộ chọn là được, tin tưởng ánh mắt nàng ta sẽ không kém hơn mình.
Oản Oản quét mắt qua bốn nha đầu phía dưới, tuổi tác cũng không hơn Đào Diệp Quất Diệp là mấy, thậm chí còn nhỏ hơn, nom cũng rất thành thật, chẳng qua là nghe nói lúc trước tuyển được 48 người, đều qua từng tầng chọn lọc, mới tìm được tám người tốt nhất, mới để Tình Khuynh cách tấm bình phong tự mình tuyển ra bốn, rồi đưa đến chỗ mình.
“Tự mình báo tên đi.” Chẳng qua hình thức thế thôi, Oản Oản cũng thấy không sao cả, có thể đến được đây, đều là tâm phúc của Tình Khuynh tìm đến.
“Nô tỳ tên Tam nương.”
“Nô tỳ tên Lương Đại Nha.”
“Nô tỳ tên Trình Mãn Điền.”
“Nô tỳ tên Ngô Nguyên nương.”
Vừa quét mắt qua bốn khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ khẩn trương lại còn trấn định kia, Oản Oản cong môi, chống cằm, ống tay áo chảy xuống, lộ ra cánh tay trong suốt như ngọc, tay còn lại thì vuốt ve vòng bụng đã năm tháng, xoa xoa từng vòng. Tử Hộ lại thì thầm bên cạnh nàng, đem thân thế và gia cảnh của bốn người này tự thuật lại một lần.
Oản Oản nhìn người tên Trình Mãn Điền kia, cha mẹ đều không còn, chỉ có một ca ca hiện nay đang gia nhập vào đội quân dưới trướng Tăng tướng quân. Còn người tên Ngô Nguyên nương kia, cha nàng đã từng được Phiêu Kỵ đại tướng quân cứu sống, là người rất trung thành, có một tiểu đệ đệ đi theo. Hai người này đều có thể lưu lại, dù sao, thân nhân được giữ ở trong tay Tình Khuynh. Chỉ là hai người tên Lương Đại Nha cùng Tam nương gì kia, thì không nên giữ lại. Phụ thân của Lương Đại Nha gia nhập trong đội ngũ của thủ hạ của Chu tướng quân, tuy rằng không phải chức vụ quan trọng gì, nhưng đến nay số lần lộ diện của Chu tướng quân không nhiều lắm, nói vậy cũng là một lão hồ ly rồi. Còn Tam nương gì đó cả nhà chết hết, xem như người nhà của liệt sĩ, là người không có vướng bận, người như vậy, Oản Oản lại càng không dám dùng.
“Các ngươi đều biết cái gì?”
“Nô tỳ biết nữ công.”
“Nô tỳ biết nấu ăn.”
“Nô tỳ biết chút chữ, còn từng làm việc vặt trong một tiệm thuốc ở trấn trên, có biết chút y.”
“Nô tỳ... Ách...” Ngô Nguyên nương mặt có chút hồng, quỳ trên mặt đất vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng nói: “Nô tỳ chỉ biết tính toán sổ sách một chút, còn... còn
biết chút quyền cước công phu.”
Phì... người trong phòng đều có chút buồn cười, nữ tử thời đại này rất ít học quyền cước công phu, nhất là Khởi quốc, trọng văn khinh võ, vả lại tính toán sổ sách gì đó, phần lớn đều có tiên sinh của phòng thu chi, cô nương của một gia đình học cái này cũng không tiện.
Chỉ có Oản Oản là cảm thấy không sao cả, ngón tay chỉ ra, nói: “Trình Mãn Điền và Ngô Nguyên nương lưu lại đi, những người khác đưa đến chỗ Mạc nương tử, cũng giao cho công việc thích hợp mà làm đi.”
“Vâng.”
Quất Diệp dẫn hai người kia ra cửa, giao cho nương tử quản sự bên ngoài, dặn dò hai câu, mới quay trở lại.
Lại nói Oản Oản nhìn hai người quỳ trên đất, tâm niệm vừa chuyển, liền nói: “Lời răn dạy thì nói trước tiên, các ngươi ở tại chỗ này, thì phải nghe theo ta, đám nha đầu trong phòng này, đều tương xứng với gã sai vặt của quản sự đắc lực trong viện đấy, nếu trong lòng các ngươi có tính toán khác, như vậy thì đề xuất luôn bây giờ, ta sẽ bảo Mạc nương tử đổi chỗ khác cho các ngươi, nhưng nếu hôm nay đã đáp ứng rồi, ngày sau lại cho ta cái gì để thiêu thân thì...”
“Nô tỳ không dám, hết thảy đều nghe phu nhân sai bảo.” Hai người vội vàng cúi đầu khom người.
“Ừm, biết rõ là tốt rồi.” Chuyện này Oản Oản đã sớm thương lượng với Tử Hộ, nàng không có nhiều ý tưởng về nhân quyền như vậy, theo nàng, nếu một đời trước có nhân quyền, nàng cũng sẽ không rơi xuống hoàn cảnh như vậy, cho nên, nàng học được “vật tận kỳ dụng”*, nếu là người nàng dùng thuận tay, tương lai bởi vì vấn đề tình cảm mà rời khỏi phủ, nàng không còn khống chế được, như vậy, người này đã quen thuộc nàng, nói không chừng sẽ bị người lợi dụng, tương lai chịu khổ vẫn là bản thân, còn không bằng đều lưu lại các nàng trong phủ, làm nương tử quản sự, phối đôi với thủ hạ tâm phúc của Tình Khuynh, như vậy, một trong một ngoài, nàng thế nào cũng được giúp đỡ. Cho dù ngày sau các nàng gả cho nam nhân phát đạt, đó cũng là thủ hạ của Tình Khuynh nắm bắt, có lớn hơn nữa cũng không dậy sóng nổi. Mà những nha đầu này, vì ngăn chặn lang quân (chồng) của mình, còn không phải dựa vào nàng sao, thậm chí có thể giúp Tình Khuynh trông chừng thủ hạ của hắn, cái này gọi là ‘một công đôi ba chuyện’**.
(*vật tận kỳ dụng: xài cho đúng tác dụng)
(**nguyên văn “nhất cử sổ đắc”: một công đôi ba chuyện, một việc phục vụ được nhiều mục đích.)
“Cầu phu nhân ban tên.” Hai nha đầu khom người lại nói.
Oản Oản chống đầu, nghĩ nghĩ nói: “Hai nha đầu của ta, một người tên là Quất Diệp, một người tên là Đào Diệp, các ngươi liền cứ theo đó đi, Trình Mãn Điền gọi là Lê Diệp, Ngô Nguyên nương gọi là Hạnh Diệp đi.”
“Không được, không được, sao lại gọi Lê Diệp, ‘lê’ giống ‘ly’, phu nhân vẫn nên đổi cái khác đi.” Vừa nghe xong, Tử Hộ liền vội nói.
(lê :梨 [li]; phát âm giống ly: 离 [li]: cách ly, rời xa)
Oản Oản thở dài, cũng biết cổ nhân mê tín, bèn nói: “Vậy đổi thành Tảo Diệp đi.”
“Tảo Diệp / Hạnh Diệp tạ phu nhân ban tên.”
Như vậy, bốn đại a đầu bên người Oản Oản, đã gom đủ.
Oản Oản nho nhã ngáp một cái, nhìn Tử Hộ gọi Quất Diệp Đào Diệp tiến vào, bảo hai người các nàng dẫn theo hai người mới đi làm quen tình hình xung quanh, ít hôm nữa, liền phân công việc phụ trách của mỗi người, lúc đó lại một lần nữa phân công lại từ đầu, còn đặc biệt bảo Quất Diệp cùng Đào Diệp đi xuống chỉ cho người mới biết nhiều kiêng kỵ trong phòng.
Sau khi Chờ Tử Hộ phân phó xong, trở về trong phòng, mới phát hiện Oản Oản rũ đầu, lại ngủ thiếp đi, không khỏi bất đắc dĩ cười, lên sạp lay tỉnh Oản Oản nói: “Phu nhân nếu vẫn thấy mệt mỏi, thì ăn một chút gì rồi ngủ tiếp một lát đi.”
Oản Oản đỡ bụng, rầu rĩ nhìn Tử Hộ, nàng cũng không biết bản thân làm sao lại có thể ngủ như vậy, mỗi lần Tình Khuynh còn chưa trở về, nàng liền lên giường ngủ khò rồi, lại đến buổi sáng Tình Khuynh đi rồi, nàng còn chưa ngủ tỉnh. Cứ như thế, trừ bỏ ban đêm đi tiểu đêm có thể nhìn gương mặt đang say giấc nồng của Tình Khuynh một cái ra, đã nhiều ngày nay nàng không nói chuyện với Tình Khuynh rồi.
“Thất lang nói bữa trưa nay sẽ về dùng bữa với ta.” Bây giờ Tình Khuynh đã không thể gọi bậy được, ngày xưa thân phận mơ hồ, trên đường còn có thể xưng hô đại nhân hoặc là a lang, nhưng hiện nay thân phận đã định, dựa theo thứ tự tên thật của Tình Khuynh, là hoàng tử Khanh, hoặc là Lâu Thất lang. (“Lâu” là họ, “thất” là con thứ 7)
“Vậy điện hạ sắp trở lại rồi, phu nhân có cần phải trang điểm lại một lần nữa không?” Tử Hộ cũng vui mừng vì Oản Oản được sủng ái, bất luận người ngoài có nói như thế nào, các nàng đã hầu hạ bên cạnh hai người từ sớm đều rõ ràng, người bên cạnh chân chính của Tình Khuynh chỉ có một mình Oản Oản, mà con nối dõi chân chính của Tình Khuynh cũng chỉ có đứa bé trong bụng Oản Oản.
Oản Oản lại miễn cưỡng nhìn đến tấm gương đồng một cái, đưa tay ngăn lại, không quan tâm nói: “Không cần bôi vẽ làm gì, ngươi tự đến phòng bếp xem thử một chút, canh dưỡng dạ dày đã nấu xong chưa, đợi lát nữa Thất lang trở về, liền bảo bọn họ mang lên một chén.”
“Vâng.”
Nhìn Tử Hộ hành lễ chuẩn bị đi ra ngoài, Oản Oản lại kêu: “Đợi chút, ngươi lén nhìn xem, Tảo Diệp kia phẩm tính thế nào, nếu nhìn vào mắt được, là người trung tâm, thì giao nàng ta cho Tử Tô, xem thử một chút có thể dùng hay không. Còn Hạnh Diệp cũng thế, nếu đều được việc, ta sẽ bảo Thất lang tìm người có năng lực dạy Hạnh Diệp, bên người ta không thể có một nữ nhân đều không biết võ.”
Tử Hộ lập tức liền hiểu ý Oản Oản, khom người nói: “Vâng.”