Yên Chi Thượng Hoa

Chương 70


trước sau

edit + beta: Mạc Thiên Y

Tình Khuynh gần đây luôn đều bề bộn nhiều việc, hắn vừa mới đến Khởi quốc, tuy rằng trước đó Tăng tướng quân có sai người đưa một phần tình huống của Khởi quốc đến Thần quốc, hắn cũng đã cẩn thận nghiên cứu qua, nhưng dù sao thời gian ngắn ngủi vẫn chưa toàn diện, cho nên trước mắt trong khoảng thời gian này, hắn đều đi theo bên người Tăng tướng quân, xem nhiều nghe nhiều, đồng dạng cũng vụng trộm học tập thẻ tre bản chép tay của Xảo Biện tiên sinh đưa tới, mà nội ứng của cữu cữu lưu lại Nam Đô cũng đưa tới tin tức, khiến hắn càng mỗi ngày tất phải xem cái gì đó. Như thế tính ra, thời gian hắn có thể bầu bạn bên cạnh Oản Oản thật sự rất ngắn, ngay cả bữa trưa hôm nay cũng phải thật vất vả mới tranh thủ được thời gian.

Tình Khuynh cõi lòng đầy áy náy bước vào nội thất, lại nhìn thấy Oản Oản đang ngồi nghiêng bên cửa sổ, ngón tay vươn ra khung cửa sổ, ngón tay từng chút từng chút gảy lên cành cây nhỏ len lỏi vào từ ngoài khung cửa sổ, ánh mặt trời buổi trưa chiếu vào phòng, rơi trên gò má Oản Oản, ánh nắng làm nổi bật hàng lông mi của Oản Oản càng thêm rõ ràng, đám lông tơ non nớt trên mặt cũng nổi lên, phát ra ánh vàng nhàn nhạt. Ánh mắt Oản Oản thật chăm chú, vẻ mặt lại thật thanh thản, khóe miệng hơi gợi lên, dường như đang hoài niệm điều gì đó.

Biểu tình trên mặt bất giác mềm mại xuống, Tình Khuynh lặng lẽ đi qua, đứng sau lưng Oản Oản, muốn biết Oản Oản khi nào thì phát hiện ra mình, cũng không ngờ, hắn vừa bước lên sạp, Oản Oản đã mở miệng nói: “Vẫn bề bộn nhiều việc sao?”

Tình Khuynh cười ngồi quỳ xuống, từ phía sau ôm lấy Oản Oản, hôn lên vành tai của nàng, sau đó mới nói: “Thánh nhân sinh tổng cộng hơn mười con trai, hiện nay còn lại, ngoại trừ ta ra, còn có năm đứa con trai, trong đó Tứ Hoàng tử trời sinh tàn tật, như vậy chỉ còn lại Lục lang, Bát lang, Thập lang, Thập Nhị lang. Mà Thập lang, Thập Nhị lang còn nhỏ...”

“Vậy trước kia đến giết chàng, là mẫu thân của ai?” nhìn nhành cây xanh non ngoài cửa sổ, Oản Oản không yên lòng hỏi.

“Mẹ đẻ của Tứ lang và Thập Nhị lang thân phận cũng rất hèn mọn, vả lại cũng không có liên quan đến các thế gia khác, cho nên cũng chỉ còn lại Lục lang và Bát lang, Thập lang. Mẹ đẻ của Bát lang và Thập lang là mỹ nhân*, mẹ đẻ của Lục lang lại là lương nhân*.” Tình Khuynh vươn tay sờ lên phần bụng đã gồ lên của Oản Oản, có chút thoải mái nói: “Mẹ đẻ của Lục lang là Tiền lương nhân, Tiền gia mặc dù ở trên triều đình không là gì cả, nhưng lại có quan hệ thông gia với Hàn gia. Trong những đại thế gia, lấy nhà mẹ đẻ Chu gia của Hoàng hậu đứng đầu, tiếp theo đó là Hàn gia, Thái gia, Lý gia. Mà vừa vặn mỹ nhân của Hàn gia sinh ra Bát lang, Tiền gia vẫn luôn xem Hàn gia ‘làm chủ, sai đâu đánh đó’, mẹ đẻ của Thập lang - Trương lương nhân lại là họ hàng của Lý gia. Cho nên tuy rằng trong đó rắc rối phức tạp, sợ cũng không thoát khỏi dính dáng đến vài thế gia đứng đầu, đương nhiên, không tính Chu gia.”

(*lương nhân, mỹ nhân: phong hào trong cung, “mỹ nhân” có cấp bậc cao hơn “lương nhân”.)

“Vậy nguyên con trai trưởng của Hoàng hậu thì sao?” tay Oản Oản dừng một chút, kề sát vào Tình Khuynh, nghi ngờ nói.

“Chỉ sợ cũng giống như vậy, Hàn gia càng ngày càng nhảy vượt lên, Hàn mỹ nhân tuy rằng đã hơn ba mươi, nhưng vẫn được sủng ái như trước, vả lại Hàn gia mấy năm gần đây lại đưa vào vài nữ nhân, nghe nói một người trong đó sắp tới bởi vì mang thai, đã được phong làm Hàn lương nhân rồi. Thái gia mặc dù khiêm tốn, im hơi lặng tiếng đi chăng nữa, cũng là nhà mẹ đẻ của Thái hậu, mặc dù Thái hậu bây giờ đã mất, Thái gia còn chiếm một vị trí phu nhân, huống chi hiện tại một người của Thái gia, cũng bởi vì mang thai mà đồng thời được phong làm lương nhân, ngày sau cũng có thể khó nói. Còn lại Lý gia, nói thế nào cũng sinh cho Thánh nhân một hoàng tử đầu tiên, mặc dù Đại lang chết non, nhưng Thánh nhân vẫn còn tình cảm, vả lại năm nay Lý gia lại đưa vào một người, phong làm bát tử rồi, nếu lại mang thai, chỉ sợ sẽ được thăng lên tiếp. Bốn chân thế lực to lớn như vậy, các nàng làm sao có thể buông tha cho nguyên con trai trưởng, huống chi Thánh nhân vẫn chưa lập Thái tử. Ngoại trừ Tứ lang tàn tật được đưa đến đất phong ra, những người trưởng thành còn lại đều ở tại Nam Đô dựng phủ rồi, điều này còn không rõ ràng, không hạ quyết tâm, mỗi người đều có phần sao.”

“Vị Hoàng hậu kia cũng thật không sợ dẫn sói vào nhà.” Oản Oản nghiêng đầu nhìn nhìn Tình Khuynh, cười nói.

Tình Khuynh đến là không sợ, cười lạnh nói: “Cùng với việc chấp nhận đứa bé từ những gia tộc còn lại, không bằng tìm Chất tử ở quốc gia khác bị nuôi dưỡng thành đầu heo. Lại nói Thánh nhân kỳ thực cũng muốn đè ép Chu gia, bằng không đến bây giờ tại sao đều không có nữ tử Chu gia nào có địa vị cao, ngoại trừ Hoàng hậu ra chứ!”

Oản Oản ôm cánh tay Tình Khuynh, vẻ mặt lo lắng nói: “Nhưng bây giờ chàng trở về, nếu Hoàng hậu lập chàng làm con trai trưởng, vậy liền sẽ lại là một cái bia ngắm.”

Tình Khuynh cúi đầu ôm trọn ngón tay Oản Oản, rũ mắt nói: “Không sợ bà ta lập ta, chỉ sợ bà ta không lập ta. Lại nói chỉ cần bà ta lập ta, như vậy thân phận của ta chính là con trai trưởng, danh chính ngôn thuận, đối với Chu gia mà nói, ta không có nhà ngoại, nếu không thuận theo dựa vào Chu gia, như vậy rất có khả năng sẽ chết không minh bạch.”

“E là sẽ không thiếu một phen mỉa mai châm biếm rồi.” Oản Oản thở dài nói, với người tâm ngoan thủ lạt như Chu gia, tuyệt đối sẽ không cho phép một con bạch nhãn lang tồn tại, chỉ sợ càng muốn lạnh nhạt thờ ơ nhìn Tình Khuynh chịu thiệt, rồi mới đưa một tay ra kéo, để hắn khăng khăng một lòng.

“Chuyện này, sẽ không do bọn họ định đoạt.” Tình Khuynh vén tóc Oản Oản ra sau tai, cười đến xảo quyệt, “Chúng ta chỉ cần làm tốt một xuẩn vật kiêu ngạo ương ngạnh không có đầu óc là được. Vì chúng ta yếu nhược, Hoàng hậu sẽ che chở chúng ta, tranh đấu với những gia tộc khác. Đôi khi lui một bước là tiến thêm một bước, lại tìm cơ hội thêm lửa vào, luôn có thời điểm cho chúng ta ngồi làm ‘ngư ông đắc lợi’.”

Bỗng nhiên cảm giác được trong bụng Oản Oản chợt nảy lên một cái, Tình Khuynh cả kinh tay run lên, kéo Oản Oản qua, nhìn bụng nàng, mắt không nháy một cái, như bị dọa sợ, hoặc như là kích động dâng tới đầu.

“Hứng thú sao? Nửa tháng trước ta đã cảm giác con động rồi, chỉ là gần đây khí lực lớn rất nhiều.” Oản Oản đưa tay nắm tay Tình Khuynh lại xoa lên bụng mình, để hắn cảm thụ tinh thần đứa bé phấn chấn, đứa bé trong bụng cũng rất hiếu động, không dưới một lát liền đá vài cái.

“Con… con biết ta là cha sao?” Tình Khuynh sờ bụng Oản Oản, động tác nhẹ nhàng cũng rất cứng ngắc, sắc mặt cũng có chút trắng bệt, cư nhiên còn hỏi ra một vấn đề buồn cười như vậy.

Oản Oản nhịn cười, làm như cẩn thận suy nghĩ một chút, bèn nói: “Hẳn là biết đi, bất quá, chàng lâu như vậy cũng không đến hỏi
thăm con, đứa bé còn nhỏ, biết đâu chừng đảo mắt liền quên béng.”

Tình Khuynh rõ ràng là bị dọa sợ, cau mày, có chút lấy lòng hướng về bụng nàng lộn xộn giải thích nói: “Con ngoan, không phải a đa (cha)* không chơi với con, do a đa bề bộn nhiều việc, sau này a đa nhất định sẽ hảo hảo chơi với con, tuyệt đối không lừa gạt con, con đừng không chấp nhận a đa nha.”

(* a đa: cha, cách nói thân thiết, gần giống như “vi phụ” vậy)

Oản Oản thật sự không nín được, quay đầu cúi đầu mở miệng bật cười hai tiếng, cũng không quản Tình Khuynh ảo não đến mức nào, chỉ lầm lũi gọi Tử Hộ tới, bảo nàng dọn bữa trưa lên, nàng mới sẽ không nói cho Tình Khuynh biết, đứa bé còn quá nhỏ, căn bản sẽ không nhận thức được đâu.

Tình Khuynh cõi lòng tràn đầy áy náy và thấp thỏm không yên ăn cơm xong, vẻ mặt đau khổ, lằng nhà lằng nhằng ở trên sạp, Kim Hạp ở bên ngoài kêu vài tiếng, hắn đều không nỡ đi. Oản Oản thấy thời gian gấp gáp lắm rồi, liền không tra tấn hắn nữa, chỉ bảo hắn nhanh chân đi đi, nàng sẽ giải thích rõ ràng cho cục cưng. Thấy bộ dáng Tình Khuynh cẩn thận mỗi bước đi, mãi đến khi hắn biến mất trong viện, nàng mới thật sự không nhịn được cất tiếng cười rộ lên, cười đến chảy nước mắt. Dọa Tử Hộ vội vàng vuốt vuốt cho nàng, sợ nàng lắc lư làm hỏng đứa bé.

Từ từ ngưng cười lại, Oản Oản có chút buồn bã nhìn ra ngoài cửa, dù sao tuổi tác Tình Khuynh còn trẻ, nếu tính tuổi thật, cuối năm hắn mới 18, ở kiếp trước chỉ có thể xem như một sinh viên vừa mới trưởng thành. Nhưng ở nơi này, cư nhiên đã là một hoàng tử của một quốc gia có thân thế nhấp nhô, một đường gian nan, thậm chí tình cảm còn bị tổn thương. Không biết hiện nay, biết được tình hình thực tế, trong lòng Dịch Ngạn Chi sẽ suy nghĩ như thế nào, hắn một lòng vì gia tăng trợ lực cho Thái tử Thần quốc, thậm chí không tiếc hy sinh người mình thương, nhưng kết quả là, Tình Khuynh cũng biến thành người có thể ngồi ngang hàng với Thái tử Thần quốc rồi.

“Phu nhân...” Tử Hộ thấy Oản Oản lại ngẩn người, không khỏi kêu một tiếng.

Oản Oản lấy lại tinh thần, vịn tay Tử Hộ đứng lên, vừa mới dùng cơm xong, nàng cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Hiện nay nơi ở của Oản Oản cùng Tình Khuynh, là một biệt viện của hoàng gia ở quận Lâm Giang, kỳ thực chỉ cần bọn họ đi lên phía trước một quận nữa, là đến đất phong của trường tỷ của Tình Khuynh. Nhưng Tình Khuynh tạm thời không muốn có xuất hiện điều gì với vị trưởng công chúa này, vả lại gần đây Trường nhạc công chúa đã sinh hạ một đứa bé, thân thể không khoẻ, nên chỉ sai người đưa tới lễ vật chúc mừng, nói vài câu chúc mừng thôi.

Vòng qua hòn núi giả, Oản Oản thông qua hành lang gấp khúc, đi đến đình giữa hồ. Mặc dù đã là mùa thu, nhưng thời tiết so với Thần quốc khô nóng hơn nhiều, mặt trời cũng chói chang hơn, có đôi khi nhiệt độ còn lên cao, Tình Khuynh đành phải mặc thiền y, cũng không kém như mùa hè. Lúc còn ở Thần quốc, ngay cả thiền y Tình Khuynh cũng không cần may, qua tiết thu phân sớm muộn gì cũng phải đắp chăn hơi dày rồi.

“Phu nhân, quần áo hai mùa thu đông đã được đưa tới.” Tử Hộ tự tay bưng nước ấm cho Oản Oản, báo lại nói.

Oản Oản bưng ly nước ấm đưa lên miệng, nhưng tầm mắt phóng đến một mảnh sóng biếc ở ngoài đình, miệng lại nói: “Ừm, không cần nhiều lắm, qua vài ngày lại cần phải đi.”

“Vâng.” Tử Hộ thu tay lại cúi đầu khom người nói: “Điện hạ một mùa có tám bộ, phu nhân một mùa sáu bộ, đám hầu gái, tùy thị là bốn bộ, nha đầu thô sử với tạp dịch là hai bộ.”

“Ừ, chính ngươi lại thêm một bộ đi, về sau cứ ấn theo lệ này.” Oản Oản với tay lấy thức ăn cho cá trên chiếc khay bạc hoa văn cành lá trên bàn, giương tay vẩy xuống, chỉ chốc lát sau, một bầy cá chép gấm đỏ đều bu lại.

Tử Hộ thưa vâng, mặc dù cười cũng không lộ vẻ kiêu ngạo tự mãn, sau đó trả lời: “Tảo Diệp và Hạnh Diệp gần đây được huấn luyện không tệ, đã có thể bắt đầu được rồi.”

“Ngươi xem rồi làm đi, vừa vặn qua vài ngày nữa là phải đi thuyền rồi, các nàng cũng có thể đi giúp một tay.” Oản Oản tựa lên lan can vòng quanh đình, nhìn bầy cá cuồn cuộn từng cơn sóng dưới nước, tùy tiện nói.

“Phu nhân...” Tử Hộ hai tay khép lại trong tay áo, bối rối một chút, nhìn Oản Oản muốn nói lại thôi.

Oản Oản cảm thấy kỳ quái, Tử Hộ ngày thường trầm ổn quyết đoán, rất ít có lúc do dự như vậy, liền xoay người nhìn về phía nàng, ý tứ bảo nàng tiếp tục nói.

“Lúc trước đồn đãi chuyện...” Tử Hộ nói câu mở đầu, thấy sắc mặt Oản Oản chưa thay đổi, liền tiếp tục nói: “Vài nữ tử mang thai không phải là con của điện hạ.”

Oản Oản vỗ vỗ vụn thức ăn cá trên tay, lại tiếp nhận khăn tay Quất Diệp đưa tới, một chút cảm xúc khổ sở cũng không có. Một đường đến đây, ngoại trừ chuyện đại sự phức tạp trên triều đình Tình Khuynh không nói với nàng, còn lại tính toán thực hiện gì đều cùng thương lượng với nàng, mà sau khi nàng đồng ý, hắn mới chân chính bắt tay vào làm. Chuyện tiếp nhận nữ nhân mang thai của Chất tử giả, thậm chí lưu lại đứa bé, nàng cũng đồng ý. Dù sao Chất tử giả ở trong hoàng cung Thần quốc sinh sống nhiều năm như vậy, tin tức của hắn người Khởi quốc làm sao có thể không biết một chút gì, thân phận của mình vẫn còn giải thích được: là nữ nhi của tội thần, trước kia được lọt vào mắt xanh, lại còn mang thai, vậy những người lúc trước được sủng hạnh qua đâu? Bởi vì bị thương, Chất tử mới giảm béo thành công biến thành bộ dáng hiện nay, chuyện này còn có thể thông qua được, nhưng con cái lúc trước sao có thể dễ dàng nói bỏ liền bỏ được.

“Những lời này, cứ để họ đồn đi, về phần đứa con thật sự của Thất lang, trong lòng chúng ta đều biết là được, đừng thấy gió lại tưởng có mưa.” Có một số việc, Oản Oản không cần phải giải thích với đám hầu gái, lại nói, chuyện phóng túng hơn Tình Khuynh còn chưa có làm đâu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện