edit + beta: Mạc Thiên Y
“Triêu chính năm thứ năm mươi, tháng chín mùa thu, giờ mão, đại Khởi Diệu hoàng đế chiếu viết: Trẫm có nhi tử Ngôn Khanh, tính thiện đôn hậu, vì quốc dân an, mà phải rời đi xa cách vài năm, thương hắn... (bla bla bla) Đặc biệt tấn phong hào Duệ An...”
“Có nữ nhân Bí thị, hiệu lễ thủ điển, hiếu kính tính thành... Ban phong vị thứ phu nhân*, đặc biệt ban thưởng tự ‘Bảo’...”
(* Thứ phu nhân: trắc phi; phu nhân: vương phi)
“Khâm thử!”
“Bệ hạ vạn thọ vô cương!”
Oản Oản được Tử Hộ đỡ dậy, trên mặt một tia dao động cũng không có, nàng đã sớm biết, lấy thân phận của nàng, muốn làm phu nhân hoàng tử là không có khả năng, huống chi cho dù nàng làm phu nhân hoàng tử, nàng có mạng trông đứa bé lớn lên hay không còn là vấn đề. Đối với việc nắm Tình Khuynh trong tay, Hoàng hậu và Thừa tướng sẽ không khinh thường. Nhưng rõ ràng người đi theo Oản Oản, lại không nghĩ như thế.
“Phu nhân... sao lại như thế...” Đào Diệp là người đầu tiên không nín được, ỷ vào đi theo Oản Oản đã lâu, nên so với người khác càng phóng túng hơn.
Oản Oản vịn tay Tử Hộ, ưỡn bụng trừng mắt liếc nhìn Đào Diệp một cái, khẽ thấp giọng trách mắng: “Câm miệng, quy củ ngày thường đi đâu cả rồi?”
Đào Diệp bị nàng quở trách vẻ mặt đỏ bừng, ủy khuất cúi đầu, lui ra sau lưng Tử Hộ, Quất Diệp bên cạnh cũng chỉ ngẩng đầu nhìn Oản Oản một cái, Tảo Diệp và Hạnh Diệp vì đi thời gian theo Oản Oản ngắn ngủi, lại càng không dám nhiều lời, chỉ có Tử Hộ đỡ Oản Oản, thấp giọng khuyên hai câu.
Oản Oản khẽ nâng cằm, đi đến nội viện, dư quang liếc mắt về một đám nữ nhân cách đó không xa, cười lạnh một tiếng. Trong đám nữ nhân này, có hai người sinh hạ được đứa bé, lần lượt được phong làm thứ phu nhân và lương đễ, còn có một người bởi vì địa vị ban đầu cao, bị Tình Khuynh ‘bỏ mẹ giữ con’, được truy phong làm phu nhân hoàng tử, còn những đám nữ tử còn lại khá hơn chút thì được Tình Khuynh chọn ra, cũng đều lấy tư cách là người trong nhà mà khen thưởng. Nhưng mặc kệ có nhiều người hơn nữa, cùng lắm chỉ là những tấm bia đỡ đạn Tình Khuynh dựng lên cho nàng mà thôi.
“Bảo người giám sát những nữ nhân kia chặt chẽ một chút, ngoại trừ có chuyện đặc biệt ra, không được cho ra ngoài.” Vừa tiến vào cửa, Oản Oản liền dặn dò Tử Hộ.
“Vâng.” Tử Hộ khom người nói.
Oản Oản sờ lên phần bụng sắp sinh của mình, thở dài, một đường này vừa đi xe lại đi thuyền, trong lúc đó, mấy nữ nhân của Chất tử giả kia lần lượt đều hạ sinh, trừ bỏ nguyên thứ phu nhân sinh hạ nữ nhi ra, hai người khác cũng sinh một nam một nữ. Cũng buồn cười cho nữ nhân sinh được con trai kia, ngu si không biết nam nhân của mình đã sớm bị người thay đổi, còn vọng tưởng dùng con trai duy nhất tranh giành quyền lực ở phủ hoàng tử, lại không biết Tình Khuynh đã sớm chuẩn bị đưa nàng ta và đứa con trai của nàng vào trong cung để lấy được tín nhiệm của Hoàng hậu.
“Phu nhân không cần đa tâm, những nữ nhân kia làm sao có thể vượt lên đầu phu nhân được, lần này điện hạ không phải vì phu nhân mà thỉnh xin phong hào sao.” Tử Hộ cho rằng Oản Oản bực bội vì những nữ nhân được nâng lên không rõ ràng kia, không khỏi quỳ một bên dùng lời hay mà khuyên bảo.
Oản Oản giương mắt nhìn nhìn nàng một cái, cười lắc đầu, nhón một khối điểm tâm đưa lên miệng cắn, sau đó uống một ngụm nước nói: “Những nữ nhân kia ta căn bản không để vào mắt, ta lo lắng chính là phong hào này, kỳ thực hắn vốn đã là làm tốt lắm rồi, dùng Vương thị cùng đứa bé kia đổi lấy tín nhiệm của Hoàng hậu. Nhưng vừa vặn chính là phong hào này không nên có, lại nói như thế nào, nguyên thứ phu nhân ban đầu của tên Chất tử giả kia cũng là nữ tộc trong hoàng tộc Tống thị của Thần quốc, Vương thị kia cũng là tộc muội của Thái tử phi Thần quốc, nhưng hắn lại xin sắc phong cho ta – một nữ nhi của tội thần, chỉ sợ quá nổi bật rồi.”
Tử Hộ nhìn thấy trong chén của nàng đã cạn, vội vàng một lần nữa lấy nước, mắt nhìn trong chén nói: “Phu nhân cũng là ‘quan tâm tắc loạn’ thôi, như thế mới tốt, Hoàng hậu trong cung lo lắng chính là điện hạ có chỗ khác dựa vào, cho dù điện hạ sủng ái nữ lang, chỉ cho là điện hạ sủng ái con gái của quý thần, phu nhân như vậy, Hoàng hậu ngược lại sẽ thả lỏng trong lòng, lại sẽ không tính toán sử dùng thủ đoạn gì, nếu tiểu chủ tử ra đời, cũng sẽ an toàn rất nhiều.”
Oản Oản nhấp một ngụm nước, nghĩ nghĩ cũng vui lên một chút, thầm than mình quả nhiên mang thai, đầu óc không dùng được rồi. Đương kim Thừa tướng và Hoàng hậu sợ nhất cái gì, không phải sợ nhất là Tình Khuynh có chỗ dựa vào, ngày sau sẽ bất lợi cho họ sao. Mà hiện nay Tình Khuynh buông tha cho tộc muội của Thái tử phi Thần quốc, coi như đã đánh vào thể diện của Thái tử Thần quốc. Như vậy ở phương diện hai nước qua lại, Tình Khuynh liền rơi xuống thế kém hơn, cho dù tương lai đăng cơ, cũng không thể không nhượng cho Thừa tướng chu toàn làm dịu đi. Mà Tình Khuynh sủng ái mình - là con của một người vô dụng bị phế truất, cũng đúng với tâm ý của Hoàng hậu, nói không chừng trừ bỏ Chu gia ra, về sau Hoàng hậu căn bản sẽ không tạo ra đám nữ nhân thế gia gì đó. Chỉ cần Tình Khuynh tứ cố vô thân, lại chỉ ham mê chơi đùa, như vậy đối với Hoàng hậu và Thừa tướng mà nói, chính là kết quả tốt nhất. Có điều, chỉ cần Hoàng hậu dám gả nữ nhân Chu gia vào, như vậy nàng và Tình Khuynh sẽ cho bà ta biết, cái gì gọi là ‘bánh bao thịt đả cẩu – có đi không về’.
(*bánh bao thịt đả cẩu: cách nói lóng, ý chỉ người độc ác thủ đoạn)
“Như thế, ta không kiêu căng, liền có lỗi với Tình Khuynh một phen an bài rồi.”
Lại nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày, đám người Tình Khuynh liền chuẩn bị chính thức thay đổi hẳn, bỏ cũ thay mới đoàn nghi thức, lấy thân phận Duệ An của hoàng tử Khanh, mang theo gia quyến, tiến vào đô thành Nam Đô của Khởi quốc. Đám người Tình Khuynh, từ lúc bắt đầu khởi hành từ Thần quốc đến đô thành của Khởi quốc, cơ hồ hao phí thời gian một năm, bụng của Oản Oản cũng từ ban đầu nhìn không ra đến bây giờ đã sắp lâm bồn. Trong lúc đó, bọn họ chỉnh đốn tính toán số lượng, loại bỏ không ít gian tế của Thái hậu Thần quốc hoặc của Khởi quốc, cũng may đám người trong nghi thức đưa đón, bất luận ở Thần quốc hay Khởi quốc đều là người một nhà, đến là bớt đi không ít phiền toái. Tình Khuynh ở mặt ngoài vẫn luôn giả bệnh, nhưng dọc đường lặng lẽ sai người đưa tới không ít nữ nhân và nam nhân, mở rộng hậu viện của hắn, vì không muốn cho đám người Oản Oản và Xuân Thiều quá mức nổi bật.
“Không có việc gì, chỉ sợ còn phải đợi thêm vài ngày.” Nghiêm Tử Tô thu tay lại, thở ra một hơi nói.
Oản Oản vuốt bụng, nhíu mày thấp giọng nói: “Không biết có thể qua kịp năm mới không.”
Nghiêm Tử Tô đến là thú vị, vui vẻ nhón lấy một miếng bánh đào xốp mềm bỏ vào trong miệng, nhai vài cái cười nói: “Đứa bé nhỏ như vậy, biết gì mà mừng năm mới a.”
Oản Oản chau chau mày, lúc nào cũng cảm thấy không muốn để đứa bé lỡ
mất điều gì. Nhưng lại đưa mắt liếc nhìn Nghiêm Tử Tô một cái, lại thấy trong lòng có chút khó chịu, không nhịn được nói: “Có phải chờ ta sinh xong rồi, ngươi và Tôn lão sẽ rời đi không?”
Nghiêm Tử Tô vỗ vỗ vụn bánh trong tay, cũng có chút không muốn, nhưng vẫn gật đầu nói: “Ông ngoại ta người đó, ngươi cũng biết rồi, không thích ở lâu một chỗ, lại nói phong thổ của Khởi quốc bất đồng với Thần quốc, ông luôn thích những điều mới mẻ a.”
“Vậy nếu các ngươi đi một vòng, lúc mệt mỏi, nhớ phải đến phủ hoàng tử thăm ta.” Oản Oản một phen giữ chặt tay Nghiêm Tử Tô, hốc mắt ửng đỏ, tốt xấu gì cũng đã ở chung lâu như vậy, cho dù là người đồng hành cũng sẽ có chút không nỡ rời, huống chi mặc dù Nghiêm Tử Tô và Tôn lão là tò mò với đứa bé trong bụng nàng, nhưng cũng thật sự quan tâm nàng, vả lại Nghiêm Tử Tô hồn nhiên chất phác, trừ bỏ Tử Hộ, Đào Diệp, Quất Diệp ra, thì nàng chỉ có Tử Tô là thật sự quan tâm nàng nhất. Bây giờ nàng đang ở tha hương, lại phải làm lại từ đầu, thực không muốn mất đi bằng hữu này.
Nghiêm Tử Tô bị nàng nắm tay, cảm thấy cũng có chút chua xót, nhưng nàng trời sinh rộng rãi, liền khuyên nhủ: “Nếu như ngươi lại mang thai một đứa bé nữa, ông ngoại ta khẳng định còn sẽ đến nữa đấy.”
“Phụt... xì!” Oản Oản che miệng lại, lông mày cong lên, có một đứa này đã không dễ rồi, còn lại thêm một đứa nữa?
Nghiêm Tử Tô thấy nàng cũng không để bụng, vội nói: “Ngươi đừng có nghĩ là ta bậy bạ, thân thể ngươi khác với người khác, sợ là hoàng tử muốn có con, cũng chỉ có ngươi mới có thể sinh cho hắn.”
“Không phải nói đùa?” Oản Oản dần dần buông khóe miệng, nghiêm túc nói: “Ta còn có thể sinh?”
“Theo như ta thấy là như thế, bất quá cụ thể, ta hiện tại cũng không rõ được.” Nói xong, Nghiêm Tử Tô gãi gãi đầu, buồn bực nói: “Nhưng trong thân thể ngươi chính là có thứ gì đó, có thể giải được độc tố của Dẫn Hương Hoàn, cụ thể là cái gì, ta còn phải tìm hiểu thêm một chút. Cho nên ông ngoại nói xuất ngoại hành y, cũng nên cần thiết.”
Oản Oản yên lặng ôm bụng, tin tức này đối với nàng mà nói, vừa mừng vừa sợ, sợ là không biết thân thể nàng có cái gì, vui là, bất luận thai này là nam hay nữ, nàng đều có thể lại sinh thêm con cho Tình Khuynh.
“Ai nha! Ngươi yên tâm đi.” Nghiêm Tử Tô tựa hồ chịu không nổi không khí ly biệt, vỗ vỗ vai Oản Oản, đứng lên, sau đó lại tiến đến bên tai Oản Oản, thần thần bí bí nói: “Ngươi yên tâm, thai này của ngươi, ta sờ soạng đã vài tháng rồi, tuyệt đối là con trai.”
Ánh mắt Oản Oản nhất thời sáng ngời, nàng vẫn luôn cho rằng mình chỉ có thể sinh được một đứa, cho nên vẫn luôn không dám đi hỏi nam hay nữ, chỉ nghĩ thuận theo tự nhiên. Cũng không ngờ, lúc nàng biết được còn có cơ hội lại mang thai nữa, liền xác định đứa bé trong bụng nàng là một bé trai.
“Cứ như vậy đi, ngươi cũng đừng lo lắng sau này, Tảo Diệp là người giỏi, rất nhiều thứ ta cũng giao cho nàng ta, trong nhà trong trạch là đủ dùng rồi, huống chi còn có nam nhân của ngươi nữa chi.” Nghiêm Tử Tô xoay người xuống sạp nói một câu như vậy, liền rời đi.
Oản Oản nhìn theo bóng dáng nàng biến mất, có chút dở khóc dở cười. Kể từ lúc bụng mình lớn lên, không biết Tình Khuynh bị mắc chứng gì, bận rộn như vậy cũng muốn rút ra chút rảnh rỗi để quấn quít lấy Tôn lão hoặc Nghiêm Tử Tô học y thuật, giống như chỉ cần hắn học được, Oản Oản sẽ sinh sản cực kì thuận lợi vậy. Khiến Tôn lão nổi đóa mắng mỏ, lại vẫn không làm cách gì được, cũng may, Tình Khuynh thông minh, học cái gì một lần liền thành, ngay cả Tôn lão cũng có chút tiếc hận thở dài, nếu Tình Khuynh không phải là hoàng tử thì thật tốt rồi.
“Phu nhân, hành lý đều đã thu thập xong.” Tử Hộ từ bên ngoài đi vào, khom mình hành lễ nói.
Oản Oản gật gật đầu, nhớ tới điều Nghiêm Tử Tô vừa nói, liền hỏi: “Hạnh Diệp bên kia thế nào?”
Tử Hộ hiểu rõ ngẩng đầu, thành thật trả lời: “Mấy tháng qua, chúng nô tỳ đã sử dụng không ít cách thức, hai người đều cực kì thành thật, ngay cả điện hạ cũng ra tay thử qua, hai người cũng bất vi sở động, xác nhận là trung thành ạ!”
Oản Oản nghe câu ‘điện hạ cũng ra tay thử qua’, không nhịn được khẽ giật khóe miệng, nam nhân này ngay cả sắc dụ cũng lôi ra sử dụng sao, lại còn là đối với hai tỳ nữ nữa chứ, quả thật muốn đem bên người nàng tạo thành thùng sắt hết sao.
“Như thế, liền phân phó công việc đi, Tử Hộ quản lý trong phòng ta, Tảo Diệp phụ trách đồ ăn, Hạnh Diệp phụ trách tiền bạc trang sức, Quất Diệp phụ trách xiêm y bốn mùa, Đào Diệp phụ trách vật dụng trong phòng. Đúng rồi, sau này xuất ra truyền lời, cũng để Đào Diệp đi thôi.” Oản Oản ngẫm lại cô nương không chịu ngồi yên kia, cười nói.
“Vâng, vậy sau này chuyện trong phủ?”
“Quản lý đầy tớ trong viện ta thì tìm Mạc nương tử, tuy rằng nàng ta có chút nghiêm khắc, nhưng tính tình cương nghị, là người có năng lực. Châm tuyến may vá thì tìm Ngô nương tử, bảo nàng ta tìm thêm vài nha đầu tin cậy, sau này không thể thiếu phải thêm nhiều quần áo. Đại quản sự nội viện thì tìm Tôn ma ma, vừa vặn bà ta là mẹ chồng của Mạc nương tử, con trai Chu Đại lang của bà ta cũng xem như là người đắc lực bên cạnh Thất lang. Phó quản sự thì tìm Chu ma ma, bà ta trước nay là người thận trọng, đáng thương con trai chết trận sa trường, đối với Thất lang lại trung tâm.” Oản Oản tính toàn đầu người, những người này đều là Tình Khuynh đặc biệt tìm tới cho nàng ngày sau chưởng gia, chỉ sợ tương lai còn đặt mua sản nghiệp gì đó, liền cần phải thêm nhiều người.
“Phòng bếp thì giao cho Tưởng ma ma, bà ta xưa nay chán ghét người khác tham ô, về sau để bà ta quan sát chọn mua đồ, ta cũng có thể an tâm. Khố phòng giao cho mẹ của Mạc nương tử, chồng của Mạc ma ma mất, con trai cũng không còn, chỉ có một đứa con gái ở chỗ chúng ta, về sau cũng có thể thường xuyên gặp nhau. Mẹ chồng của Ngô nương tử là người tâm tư tỉ mỉ cẩn thận, vừa vặn để bà ta quản lý chuyện xuất hành, đừng để cho đám nữ nhân kia chạy loạn khắp nơi, còn có...”
Không đợi Oản Oản dặn dò xong, liền nghe thấy Đào Diệp bên ngoài tiến vào hồi báo: “Vương thứ phu nhân vội tới thỉnh an phu nhân ạ.”