“Nữ nhân kia cũng có vài phần bản lĩnh đó.” Tình Khuynh vuốt vuốt con báo vàng bằng tử ngọc để áp tịch (đồ chặn chiếu), ngồi quỳ bên cạnh Xảo Biện tiên sinh, cười như không cười nói.
Chu Đại lang gật gật đầu, cũng nói: “Vốn nghĩ chỉ là một nữ tử ham mê hư vinh, không ngờ cũng cứu Lục hoàng tử một màn.”
Tình Khuynh nắm áp tịch có chút ngẩn ngơ, hắn có nhớ là mình đã gặp qua Vinh Ngọc, nhưng hôm nay nghĩ mãi không ra bộ dạng của Vinh Ngọc trông như thế nào. Hiện tại điều duy nhất hắn có thể nhớ rõ, chính là ngày ấy Dịch Ngạn Chi kéo hắn đi đến Tầm Hương lâu, sau đó Thế tử Ninh Viễn Hầu của nước Thần dẫn nữ nhân kia đi, cùng với ngồi quỳ ở nơi có ánh mặt trời chiếu xuống, là bộ dạng có vẻ non nớt của Oản Oản, biểu cảm điềm tĩnh. Trí nhớ chỉ khắc sâu hình ảnh đó, dường như mỗi một động tác, mỗi vẻ mặt của nàng, hắn đều nhớ được.
“Tuy chỉ là một nữ tử, nhưng điện hạ không thể khinh thường.” Tình Khuynh không nói lời nào, Xảo Biện tiên sinh lại mở miệng nói.
“Phải, đa tạ tiên sinh chỉ điểm.” Tình Khuynh phục hồi tinh thần lại, vội vàng ôm quyền cung kính nói: “Nữ nhân này là ta đã đưa vào, tất nhiên sẽ có biện pháp để nàng ta biến mất, huống chi hiện nay ta còn muốn sử dụng nàng ta.”
“Điện hạ, nàng ta vốn biết không nhiều lắm, nghe nói do nhìn thấy phu nhân ở quận Nam Lạc ở nước Thần, mới lên nổi lòng muốn tìm nơi nương tựa, khi đó phỏng chừng nàng ta còn muốn dùng việc ở Tầm Hương lâu mà uy hiếp phu nhân. Nếu không phải lần này nàng ta đưa ra được một kế sách ở trước mặt Lục hoàng tử, sợ là Lục hoàng tử cũng sẽ không giữ lại.” Nghiêm Chính ngồi đối diện, nghĩ mãi không xong nói.
Tình Khuynh lại cười nói: “Vốn là biết nàng ta không có con át chủ bài nào mới sử dụng nàng ta mượn nước đẩy thuyền đưa cho lão Lục, mặc dù tác dụng không lớn, nhưng Chất tử nước Khởi ở nước Thần có thanh danh thế nào, ai cũng đều biết, dùng miệng của nữ nhân này, đi khiêu khích lão Lục một chút, cho Thừa tướng chút chán ghét vẫn là có thể. Ai ngờ… nàng ta còn có tác dụng khác.”
Nói xong, Tình Khuynh lấy từ trong tay áo ra một tấm lụa đưa cho Xảo Biện tiên sinh, Xảo Biện tiên sinh vẩy tấm lụa ra, trải lên bàn con, đọc nhanh như gió, không khỏi giận tái mặt nói: “Thật là một nữ tử khôn ranh.”
Tình Khuynh vuốt dọc lưng con báo vàng tử ngọc kia, cong khóe môi, thích ý nói: “Đúng vậy, có thể thoái khỏi tay Thế tử Ninh Viễn Hầu, lại biết được không ít việc bí mật, lại không nương nhờ vào Ngũ hoàng tử của nước Thần, ngược lại đi đến quận Nam Lạc, liên tục nhẫn nhục chịu khổ, mãi đến khi gặp phu nhân của ta…”
“Vậy nàng ta có biết điện hạ…” Chu Đại lang khó tránh khỏi lo lắng nói.
“Mặc kệ nàng ta có biết hay không, nàng ta cũng đã giúp lão Lục và Ngũ hoàng tử ở nước Thần liên hệ.” Tình Khuynh thẳng người lên, nhìn Nghiêm Chính, nghiêm nghị nói: “Theo dõi cho kỹ một chút, chúng ta cần phải ‘một kích trúng đích’.”
“Dạ!” Chu Đại lang và Nghiêm Chính lập tức ôm quyền nói.
Sau khi trao đổi bàn bạc xong, Tình Khuynh theo mật đạo trở về phòng, vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, không nhịn được xoa xoa bụng, nuốt nước miếng. Quay đầu nhìn lên bàn ăn, quả nhiên đã dọn sẵn ba món mặn một món canh, Oản Oản cũng không có trong phòng. Chậm rãi đi đến bên bàn ăn, Tình Khuynh dùng ngón tay bốc một miếng thịt ba chỉ bỏ vào miệng, mùi vị mềm mại đậm đà, phần da hình như còn được chiên sơ qua, một chút cũng không ngấy, lại nếm, trong thịt còn có vị tương, vào miệng lập tức liền tan đi, trực tiếp câu dẫn con sâu bụng của hắn chui ra, đưa tay toan bốc thêm một miếng.
“Sao lại dùng tay?”
Tay Tình Khuynh khựng lại, lỗ tai thấm một tầng hồng nhạt.
Oản Oản buồn cười nhìn bộ dáng xấu hổ của Tình Khuynh, đưa đôi đũa ngà voi trong tay qua, nói: “Ăn ngon cũng không thể ăn nhiều, cẩn thận ăn nhiều không tiêu, dạ dày của chàng lại không tốt.”
Tình Khuynh nhận lấy đôi đũa, lại nhìn thấy một đĩa sườn non ướp tương khác, mùi vị chua chua ngọt ngọt, còn có một đĩa đậu cô ve xào hiếm thấy, còn canh là canh bí đao rong biển. Những món này, trước đây hắn chưa từng thấy, cho nên không nhịn được hỏi: “Đã đổi đầu bếp nữ sao?”
Oản Oản liếc mắt khinh thường, ngồi quỳ bên cạnh hắn, tức giận nói: “Đúng vậy, đầu bếp nữ rất đáng ngưỡng mộ đấy.”
Tình Khuynh chớp chớp mắt, cẩn thận phát hiện Oản Oản cảm xúc không bình thường, lại nhìn nhìn thức ăn trên bàn một chút, lập tức giật mình nói: “Là Oản Oản nấu á?”
Oản Oản nhét một miếng sườn non vào miệng, mặc kệ hắn, nàng rốt cục cũng xem như được ăn rau xào khác hẳn với trước đây rồi, nhắc tới đồ ăn chưng luộc ở nơi này, nàng ăn đã đến buồn nôn. Tuy thiếu thốn gia vị đến đáng thương, nhưng ít ra cũng khá hơn với nước Thần, hơn nữa gần đây trong phủ sạch sẽ hơn nhiều, nàng mới hăng hái đến phòng bếp. Đương nhiên, việc nhóm lửa chặt thịt gì đó thì phải nhờ đầu bếp nữ hỗ trợ, nhưng nếm nếm gia vị đều là nàng tỉ mỉ lựa chọn, hương vị cũng không còn kém một trời một vực so với kiếp trước nữa, phải nói là đối với cách nấu chỉ biết luộc thịt ở nơi này còn ngon hơn nhiều.
“Oản Oản, ăn ngon thật.” Tình Khuynh nhích nhích mông đến sát bên Oản Oản, cọ cọ nàng nói.
Lần này ngay cả liếc mắt cũng không, Oản Oản lại gắp lên một miếng thịt ba chỉ, cẩn thận nhấm nháp, mùi vị không phong phú như kiếp trước, nhưng hơn ở chỗ thịt tươi lửa lớn, mỡ được thắng sạch sẽ, về sau có thể dạy món này cho đầu bếp nữ, làm thêm vài lần.
Tình Khuynh tựa vào Oản Oản, mỉm cười nhìn nàng ăn từng miếng từng miếng, Oản Oản bị mỹ thực bắt được, híp mắt, chu cái miệng nhỏ nhắn bóng nhẫy, bộ dáng hưởng thụ kia khắc sâu vào trong lòng Tình Khuynh, cũng chỉ có giờ phút này, Oản Oản thoạt nhìn mới phù hợp với lứa tuổi của nàng, chưa đến hai mươi, như đóa hoa quý non nớt, mặc dù nàng đã là mẹ của một đứa bé.
“Đúng rồi, chuyện của Lục hoàng tử, tiếp theo thế nào?” Oản Oản ăn no rồi, lau lau miệng, uống một ngụm trà táo đỏ súc miệng, thỏa mãn thở dài, tiện thể tìm đề tài nói chuyện.
Tình Khuynh uống nước mật vạn năm không đổi, trả lời: “Nghe nói Thừa tướng lên cơn với không ít quan viên, ngay cả kinh đô cũng không buông tha, còn bởi vì một tội danh bịa đặt, mà kéo theo cả Chấp Kim Ngô của kinh đô vào, nhưng ai cũng đều biết lão ta là muốn nắm giữ binh quyền kinh đô vào trong tay. Hiện nay
thời cuộc hỗn loạn, ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu.”
“Chấp Kim Ngô sao…” đối với mấy chức vị quan lại của thời đại này, Oản Oản không có ấn tượng sâu, nàng chỉ biết, chức quan này này tựa hồ là bảo vệ kinh đô, cũng là một thực quyền, hơn nữa phía dưới hắn còn có Trung lũy lệnh và Trung lũy thừa…
Bỗng nhiên, tay Oản Oản run lên, dường như nhớ tới điều gì, sau đó sắc mặt trắng nhợt nói: “Ta nhớ là dưới Chấp Kim Ngô còn có một Trung lũy thừa…”
Tình Khuynh quay đầu lại, nhìn khuôn mặt có hơi trắng nhợt của Oản Oản, nhíu mày, nhưng vẫn đáp: “Lần này cũng liên lụy vào luôn, nghe nói đã bắt giam rồi.”
Oản Oản nhắm mắt, nặng nề thở ra một hơi, đem chén trà cầm trong tay vững vàng đặt lại lên bàn con, rồi mở mắt hít một hơi nói: “Tình Khuynh, chàng đợi một chút.”
Nói xong đứng dậy đi đến đầu giường trong nội thất, từ trong bàn kê cạnh giường lấy ra một cái hộp gỗ, lại mở hộp gỗ ra, lấy ra một mảnh khăn lụa, lúc này mới thu dọn cất lại, một lần nữa trở lại trên sạp.
“Vốn là, ta không muốn giấu chàng, nhưng ta thật sự không biết sống với họ thế nào, sau ta lại thấy chàng cũng không có ý định liên lụy đến thúc thúc ta, vì thế, ta tự quyết định giấu chàng.” Oản Oản đưa mảnh khăn lụa vào trong tay Tình Khuynh, trong lòng nàng có hơi khẩn trương, tuy rằng tin tưởng Tình Khuynh cũng không sẽ vì vậy mà trách cứ mình, nhưng trong lòng lại không tự chủ được mà thấp thỏm không yên. Nam nhân này, mặc dù là từ nhỏ đã sinh tồn trong loại hoàn cảnh kia, ấy mà cũng rất có chủ ý riêng của mình, thậm chí bởi vì đã từng tự ti mới sinh ra tự tôn bây giờ, hắn cũng biết mặc dù Oản Oản không thân thiết với người nhà, nhưng cũng tuyệt đối không coi thường. Cho nên dù biết thúc thúc của Oản Oản ở trên thương trường của nước Khởi rất có sức ảnh hưởng, cũng tuyệt không sinh ra lòng lợi dụng, ngược lại còn tránh tiếp xúc với họ, biến thành bảo vệ họ.
Tình Khuynh dùng hai ngón tay nhặt mảnh lụa kia lên, yên lặng mở ra, yên lặng đọc, rồi sau đó khẽ cười nói: “Yên tâm đi, tiểu cữu cữu sẽ không có chuyện gì.”
Không thắc mắc, không do dự, Oản Oản thấy một chút phản ứng của Tình Khuynh cũng không xuất hiện, dù là ngay cả mày cũng không nhăn, ngược lại còn an ủi lại nàng… hốc mắt Oản Oản ẩm ướt…
“Không sao đâu, cữu cữu cùng lắm chỉ là Trung lũy thừa, ngay cả Chấp Kim Ngô cũng nhất định sẽ không có việc gì.” Tình Khuynh lại gần, ôm Oản Oản, đè chặt nàng vào trong lòng mình, nhỏ giọng an ủi nói.
Oản Oản híp mắt, ôm Tình Khuynh, khó chịu hỏi: “Chàng không tức giận?”
“Vì sao phải tức giận?” Tình Khuynh vuốt đầu Oản Oản, buồn cười nói. Kỳ thực nếu nói không hề để ý chút nào, đó là giả. Nhưng Oản Oản không nói ra, điều đó cho thấy nàng căn bản không dự định nhận lại thân thích bên nhà mẫu thân nàng. Nếu nàng đã hy vọng như vậy, thì hắn sẽ làm thay nàng, hắn vĩnh viễn sẽ không để nàng khó xử.
Oản Oản khịt khịt mũi, đè nén nước mắt chực trào ra, mang theo giọng mũi nói: “Ta vốn tưởng ít nhất chàng sẽ làm mặt lạnh, dù sao lúc trước thư của tỷ tỷ ta bị chàng lục ra…”
Đương nhiên Tình Khuynh cũng chưa từng quên được chuyện ngày đó, loại cảm giác nôn nóng kia, loại đau đớn lạnh như băng sợ hãi mất đi đó, cho đến hôm nay, có đôi khi vẫn còn xuất hiện trong mộng. Nhưng, một chuyện lại một chuyện, lúc trước sở dĩ hắn nổi giận, là vì Oản Oản gạt hắn, có thể sẽ cùng người khác rời khỏi hắn, mà bây giờ Oản Oản gạt hắn, là sẽ càng bất hòa với họ, càng nhích lại gần mình. Huống chi, có những thân thích này của Oản Oản hay không, đối với đại sự của hắn mà nói, cũng không sẽ có bất đồng quá lớn, cho nên, hắn tôn trọng lựa chọn của nàng, miễn là nàng sẽ không rời khỏi hắn.
“Chỉ cần nàng luôn ở bên ta…” Tình Khuynh dùng sức ôm chặt Oản Oản, ở nàng bên tai thấp giọng nói: “Mãi mãi…”
Thật ra trong một khoảng thời gian rất dài, Oản Oản đều muốn quên hẳn đi chiếc hộp mà phu nhân Trấn Nam tướng quân đưa cho nàng. Lúc trước tiếp nhận vật trong hộp, mặc dù mờ mịt một lát, nhưng cũng rất nhanh hạ quyết tâm. Dù sao nàng cũng không phải là Bí Ngải Bảo chân chính, khi đó nàng tiếp nhận thân xác này, bất quá chỉ hơn 1 năm, nàng còn không biết rõ rốt cục trong phủ Vũ Vệ tướng quân có những người nào, chứ đừng nói gì đến lão mẹ đã chết từ lâu kia còn có những thân nhân gì không. Hơn nữa sở dĩ nàng bảo Tử Hộ cất kỹ vật này đi, chính là sợ người có tâm tư nhìn thấy, sau này liên lụy chiếm lợi từ người nhà mẹ nàng. Bởi vì dù nàng không có lương tâm đến mức nào, cũng không thể liên lụy người vô tội đến loại chuyện lớn này.
Nhưng, tình huống trước mắt cũng không giống với lúc trước, không phải nàng muốn để người nhà cữu cữu đầu nhập vào mình, mà là tiểu cữu cữu bỗng dưng hoàn toàn hãm sâu, nói cách khác, cho dù nàng không đồng ý để đám người cữu cữu liên lụy đến cuộc chiến đoạt vị, bọn họ cũng không nhất định có thể bình yên vô sự sống sót, như vậy… nàng và Tình Khuynh vì nghĩ cho lợi ích, đám người cữu cữu vì nghĩ cho tương lai, còn không bằng được ăn cả ngã về không, có lẽ mọi người đều sẽ có khả năng sống sót.