Đức Xương đại dược hành (tiệm thuốc), là tiệm thuốc lớn nhất Nam Đô, cả nước Khởi cũng có thể đứng hàng thứ ba. Dược liệu của họ chẳng những hàng thật giá thật, giá cả lại phải chăng, cũng không bao giờ làm việc lừa đời lấy tiếng. Cho nên chẳng những thế gia đại tộc thích đặt hàng ở đây, mà ngay cả dân chúng bình thường cũng bởi vì thuốc tốt giá rẻ mà liên tiếp ghé mua. Càng đừng nói tới ông chủ tiệm thuốc có tính cách đôn hậu thuần lương, mỗi khi gặp các ngày hội lớn, đều sẽ có thông lệ cho thuốc, thậm chí cả ngày sinh tháng đẻ của Thái hậu hoặc Hoàng hậu trong cung, còn hẹn đại phu của y quán tốt nhất Nam Đô đến tọa đường, liên tục chữa bệnh từ thiện ba ngày, khiến dân chúng khen ngợi mãi không thôi.
Nhưng mấy ngày nay, người tinh mắt đều nhận thấy ông chủ tiệm thuốc cùng với vài chưởng quầy thân tín, tâm tình cũng không tốt, thậm chí có người đồn đãi nói, em ruột ông chủ tiệm không biết phạm vào chuyện gì mà bị nhốt vào trong lao, hơn nữa còn phạm phải chuyện không nhỏ, nói không chừng sẽ rơi đầu. Trong lúc nhất thời, bởi vì lời đồn đãi mà việc buôn bán của tiệm cũng theo đó mà tuột dốc không ít. Có một vài thế gia vì sợ bị liên lụy mà hủy bỏ giao dịch, đến bình dân bách tính cũng sợ bị kéo lên quan, hiển nhiên cũng đi đến tiệm khác. Cứ như thế, tiệm thuốc vắng tanh, lại càng thêm hiu quạnh hơn.
Ngày hôm đó, vừa mới qua buổi trưa, cửa tiệm thuốc ở Nam Đô vẫn mở cửa bàn hàng như thường lệ, tiểu đồng thừa lúc không có khách mua thuốc, đang gật gà gật gù, thì có một chiếc xe ngựa dừng trước cửa tiệm. Xe ngựa cũng không tính là xa hoa, nhưng ngày nay ở nước Khởi có thể sử dụng xe ngựa lại có mấy nhà. Tên tiểu đồng kia bị đánh thức, chịu đựng cơn buồn ngủ, vội vàng chạy vào phòng trong, đánh thức chưởng quầy đang ngủ trưa, chưởng quầy lật đật chạy ra, vừa vặn nhìn thấy tiểu nha đầu từ trên xe ngựa bước xuống. Tuổi tác không lớn, búi tóc hai chỏm, một thân quần áo màu trà, hợp với áo khác tay lở màu đỏ thẫm, khuyên tai bằng ngọc dưới cái nắng ban trưa mà lắc lư qua lại dập dờn, nhưng trên quần áo lại không nghe thấy tiếng ngọc bội va chạm, chắc là nha đầu của đại gia tộc, quy củ cực nghiêm.
“A, vị cô nương này đến mua thuốc sao?” Chưởng quầy thu lại tâm tư, vẻ mặt tươi cười đi qua, xoa xoa tay hỏi.
Nha đầu kia chỉ mỉm cười vừa đúng mức, cũng không hàn huyên nhiều, liền nói thẳng: “Phu nhân nhà ta nghe nói quý tiệm có thủ ô ngàn năm, là thật sao?”
Chưởng quầy sửng sốt, hắn không biết phu nhân trong miệng nha đầu kia, rốt cục là vị nương tử của gia tộc nào, hay chân chính là phu nhân được sắc phong, nhưng chỉ là một nha đầu mà cũng biết được ông chủ có cây thủ ô kia, là không thể khinh thường, vì thế vội cười nói: “Cô nương là nghe từ đâu nói, thủ ô ngàn năm, cũng không phải là thoại bản dị chí.”
Nha đầu kia cũng không tức giận, chỉ lấy ra một miếng ngọc bội từ trong lòng, đưa ra trước mặt chưởng quầy, mí mắt cũng không nâng, nói: “Phu nhân nhà ta nói, chỉ cần chưởng quầy đem vật này đưa cho ông chủ nhà ngươi xem, hắn tự sẽ quyết định.”
Chưởng quầy cầm miếng ngọc bội kia trong tay, quét mắt nhìn một cái, tâm liền run lên bần bật, thiếu chút nữa làm rớt vật trong tay. Kia một con rồng vàng bốn móng đang quắp một quả cầu tử ngọc trong suốt như nước, đó là vàng ôm lấy ngọc, ngọc khảm kim, vàng ngọc tương liên, hòa làm một thể… Đây chính là Long bội a.
“Phiền chưởng quầy.” Nha đầu kia dường như không thấy khuôn mặt đầy mồ hôi của chưởng quầy, cũng không thấy được hai chân hắn đã phát run, sắc mặt trắng bệch, ngược lại vẻ bình tĩnh đứng đó, giống như còn đang chờ hắn đáp lời.
“Không… Không dám… Không dám…” Chưởng quầy cầm long bội đi ra sau tiệm, một đường thất tha thất thểu, nhiều lần còn xém ngã sấp, tiểu đồng đứng bên cảnh không hiểu mô tê gì, cũng không dám đi theo, đành phải ở lại trong tiệm, còn hảo tâm bưng lên cho nhà đầu kia một chén trà.
Nha đầu kia lễ phép cười một cái với dược đồng, chỉ cầm chén nhấp nhấp môi, liền đặt xuống, dược đồng chưa từng gặp qua một cô nương có khí chất như thế, được nàng nhìn mình cười một cái, mặt liền ửng đỏ, đành phải cúi đầu, quay lưng lại, làm bộ xem xét hộp thuộc, kì thực trong đầu đã nhão ra như bột.
Lại một lát sau, sau tiệm truyện đến tiếng bước chân hỗn độn, chưởng quầy dẫn ông chủ ra, hai người một trước một sau chạy ra tiền đường, khi hai người thấy nha đầu chưa rời đi, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, mà ánh mắt ông chủ nhìn nha đầu kia có chút phức tạp, không thể nói rõ là bi ai, là sợ hãi, hay là một tia ẩn ẩn hy vọng.
“Vị cô nương này…” ông chủ đầu tiên tiến lên, ôm quyền nói.
Nhưng này nha đầu lại giành nói trước: “Vị này là ông chủ của tiệm thuốc?”
Ông chủ tự nhiên là xưng phải, lại không dám hỏi lai lịch của miếng long bội. Cũng may nha đầu kia lần này đến đây, cũng không phải là người muốn khó xử, cho nên thẳng thắng nói: “Phu nhân nàh ta thật tình đến cầu cây thủ ô kia, bất quá trong điếm nhân đa chủy tạp (người đông thì lắm miệng), còn làm phiền ông chủ chọn một nơi đáng tin cậy.”
Chân chủ tiệm mềm nhũn, thiếu chút nữa là khuỵu xuống, hắn vốn tưởng rằng chỉ là một nha đầu trong phủ đến truyền lời, hoặc có quan gia trong phủ đến trò chuyện, hoặc là truyền hắn vào phủ thương lượng giá cả, lại không nghĩ rằng, vị nữ quyến kia lại địch thân đến, trong lòng không khỏi sợ hãi thêm, ngược lại ngây ngốc không biết đáp sao.
Ngược lại vị chưởng quầy kia đúng lúc nổi lên tác dụng, não đại chợt xoay chuyển, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Hậu viện có một lương đình hóng mát, ban đầu lúc mua cửa hàng đã có sẵn, vốn định dỡ xuống, mà nương tử của ông chủ nhà ta khăng khăng yêu thích liền giữ lại, không bằng đi đến đó nói chuyện đi.”
Ông chủ tiệm vừa được nhắc đến, cũng loay hoay vòng qua quẹo lại, vừa gật đầu, vừa gọi dược đồng đứng bên cạnh, bảo hắn đi gọi nương tử tới, nói như thế nào cũng là chủ mẫu một nhà, cũng tốt hơn là một mình hắn tiếp khách. Dược đồng tuân lệnh, tức khắc chạy ra ngoài, nha đầu kia cũng vừa lòng gật gật đầu, xem như đồng ý.
Loay hoay một phen, lương đình sau điếm cũng được thu dọn thỏa đáng, lại dỡ ra vải sa mỏng trêo bốn phía đình, cũng may thời tiết đã trở nên ấm áp, lúc này lại là buổi chiều, ánh mặt trời sung túc, cũng không lạnh lắm. Nha đầu đứng ngoài tiền đường, thấy mọi việc đã ổn thỏa, liền trở về xe ngựa, lại bảo tên dược đồng kia dẫn đi đến cửa sau tiến vào hậu viện.
“Phu nhân, mọi
chuyện đều đã ổn thỏa, nương tử của chủ tiệm lập tức sẽ đến.” Tảo Diệp vừa ngồi xuống, liền đáp lại với Oản Oản.
Oản Oản lay lay rèm cửa sổ, dường như mới lấy lại tinh thần ừ một tiếng, nhìn như tùy ý, trên thực tế nàng cũng không biết mình nên nói gì. Sau khi nàng đến thời này, liền đúng lúc mẹ đã sớm mất, tỷ tỷ bất quá cũng chỉ gặp mặt vài lần, tiếng xưng hô cữu cữu này, cho dù ở phủ Vũ Vệ tướng quân cũng không cấm kỵ, nhưng cũng không có mấy người đề cập đến. Chỉ nghe ma ma bên người thỉnh thoảng có nhắc đến, hình như ông ngoại của nàng từng là thái y ở nước Thần, bà ngoại cũng là thế gia y dược, gia thế vốn giàu có, nhưng nào ngờ nhiều năm trước bị người khác hãm hại, liên lụy đến vụ án mưu phản của Thành vương lúc bấy giờ, một nhà đều bị sung quân, sau cũng có người đồn, những người con trai của ông ngoại đều bị giết chết trên đường sung quân, ông ngoại và bà ngoại cũng bởi vì vậy mà đau lòng quá độ, không lâu sau cũng rời nhân thế, mẫu thân của phần thân thể này, càng bởi vì chuyện này mà thân thể suy sụp, không bao lâu cũng đi theo.
Thế thì, cữu cữu của nàng làm thế nào chạy trốn đến được nơi này, còn làm được hộ tịch, bắt đầu cuộc sống mới. Chẳng những đại cữu cữu trở thành ông chủ tiệm thuốc, mà ngay cả tiểu cữu cữu cũng ngồi lên được chức quan Trung lũy thừa. Trong đó, liệu có bóng dáng của phủ Trấn Nam tướng quân không? Bằng không phu nhân hắn ta làm sao có thể biết được mà kể lại.
“Phu nhân, xuống xe ạ.” Tiếng gọi của Tảo Diệp kiến Oản Oản hoàn hồn, Tử Hộ ở bên cạnh mang mạng che mặt cho Oản Oản, lúc này mới vén rèm bước ra.
Vừa xuống xe, ánh mặt trời bên ngoài có hơi chói mắt, Oản Oản khẽ nheo mắt, đơn giản quét mắt nhìn bốn phía một chút, thời đại này chỉ mới tồn tại ở giai đoạn đầu của nghệ thuật lâm viên*, lúc này những phong cách gọi là “đại khí bàng bạc” hay “linh lung nhu uyển” còn chưa nảy sinh, cho nên tự nhiên nơi này không có gì đẹp mắt, chỉ là một cái đình một mảnh vườn hoa, cùng với vài toà nhà trệt, cũng không bằng cả tiền viện của phủ hoàng tử.
(* lâm viên: khu trồng cây cỏ, hoa cỏ để nghỉ ngơi)
“Xin thỉnh an phu nhân.” Thanh âm hơi khàn, không biết là bị dọa sợ, hay là vốn dĩ đã thế. Oản Oản quay đầu nhìn những người đang khom người, người đứng ở vị trí đầu kia hẳn là đại cữu cữu (cậu lớn) Hách Nhân Đức của nàng, mà nữ tử đứng sau ông đó là đại cữu mụ (mợ lớn) của nàng – Lương thị.
“Hai vị xin đứng lên, vạn vạn không cần đa lễ.” Oản Oản nín thở một chút, giả vờ ửng đỏ hốc mắt, Tử Hộ đúng lúc tiến lên nâng dậy.
Sau khi đứng cả lên, trong lúc nhất thời mọi người có chút xấu hổ, xuất thân của đại cữu mẫu Oản Oản cũng như những nữ nhi của chủ bộ huyện phủ khác, ngày thường thoạt nhìn thì miệng lưỡi bén nhọn, thường xuyên vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà cáu kỉnh với tiểu cữu mẫu (mợ nhỏ) Tưởng thị. Nhưng chân chính đến trước mặt, bà ta ngược lại càng ỉu xìu, vốn những lời trượng phu dặn dò trước đó đều quên bẵng đi mất, chỉ có thể run rẩy xoa xoa tay đứng sau lưng trượng phu, ngay cả mí mắt cũng không có cách nào nâng lên được. Đại cữu của Oản Oản thầm than một tiếng, không còn cách nào, đành phải tự mình tiến lên, mời đám người Oản Oản tiến vào lương đình.
Oản Oản “khách tùy chủ tiện”, đến lương đình tìm được một chỗ ngồi xuống, Hách Nhân Đức đã sớm sai người bưng trà bánh lên, mình cũng không dám ngồi, chỉ có thể cùng vợ đứng ở một bên, cúi đầu không dám nhìn loạn.
Oản Oản quan sát một lúc, liền biết tin tức nói không sai, đại cữu mẫu này của nàng là loại người không chịu được trọng dụng, tuy đối với ngân bạc có chút chấp nhất, nhưng dù sao cũng rất hẹp hòi, món nhỏ thì dám tham, còn đồng tiền lớn thì đều nghe theo trượng phu, mặc dù vì chuyện gia sản mà có chút không hợp với tiểu cữu mẫu, nhưng dù sao, tính cách cũng không xấu, bất quá chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi.
“Hách lão bản là người địa phương sao?” Oản Oản không động đến trà bánh, cũng không nói đến cây thủ ô kia, chỉ nhìn ra vườn hoa bên ngoài hỏi.
Hách Nhân Đức bị nàng hỏi liền giật mình một cái, liếc mắt nhìn vợ, thấy bộ dạng bà vẫn rụt rè nhút nhát, trong lòng càng sầu, đành phải tự lên tiếng đáp: “Không phải người Nam Đô, là người quận Bình Xương, Hà gia trang.”
Oản Oản nhớ tới vị công chúa Thái thị ở Bình Xương kia, nơi đó quả thật đúng là nơi để hái thuốc, cũng là bởi vì nơi đó hàng năm dược liệu sản sinh ra nhiều, thuế thu cao, nên Hoàng đế mới ban cho con gái của Thái phu nhân – Bình Xương công chúa. Bất quá địa phương kia lại cách biên cảnh nước Thần hơi xa, ngẫm lại có lẽ là cữu cữu dùng để che giấu hộ tịch với những người tai mắt.
“Ta có vài lời, muốn nói chuyện riêng với Hách lão bản, liệu có được không?” Oản Oản đã biết được tính cách của Lương thị, nên không tiện lưu bà ta ở lại, dù sao người này đầu óc nông cạn, lỡ như để lộ ra tin tức gì, ngày sau chỉ sợ gây bất lợi cho hai bên.
Hách Nhân Đức cũng thấy vợ ở chỗ này giống như một cây cọc, căn bản không làm ăn được gì, trong lòng khó tránh khỏi hối hận, biết vậy đã cho gọi quản sự ma ma trong nhà tới, còn hữu dụng hơn bà nương này nhiều. Cho nên tự nhiên mượn nước đẩy thuyền, bảo lão thê trở về nghỉ ngơi, dù sao vị phu nhân này cũng mang theo người đến, tiếp đãi cũng là thê tử của mình tiếp đãi, ngày sau cũng không gây ra lời ong tiếng ve đồn đãi nào không hay, cũng thả lỏng được một chút.