Trên thực tế, Minh Trung Hoàng hậu và Mạc Thanh Trần đi cùng nhau cũng khá hợp, mặc dù Mạc Thanh Trần có chút hoài nghi lẫn ngượng ngùng vì mẫu thân của Tư Phàm đã hỏi khá nhiều về mọi thứ diễn ra xung quanh nàng. Nhưng về cơ bản thì Mạc Thanh Trần không hề cảm thấy khó xử, bởi vì những điều bà ấy hỏi chỉ xoay quanh nàng chứ không hề cố tìm hiểu về tộc Chiến Thần, nàng vô cùng biết ơn vì mẫu thân của Tư Phàm chính là một người công tư phân minh như vậy.
Nhưng phần lớn khiến nàng cảm thấy phi thường xấu hổ chính là vì nàng cảm thấy giống như mẫu thân của Tư Phàm đang tìm hiểu về nàng vậy. Không giống như các nhân vật khác của tộc Minh Thần, Mạc Thanh Trần đặc biệt để tâm tới cách nhìn của Minh Trung Hoàng hậu đối với nàng, cứ lo lắng bà ấy sẽ có điểm gì đó không thích mình, lo sợ mình sẽ nói gì đó khiến bà ấy khó chịu.
Nói chung là từ bé đến giờ, Mạc Thanh Trần chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như vậy khi nói chuyện với ai. Ngay cả khi đối mặt với Hoàng đế, nàng còn chưa bao giờ có ý định phủ phục ông ta kia mà...
Nhất là từ lúc Tư Phàm rời đi tới giờ, vấn đề mà Minh Trung Hoàng hậu hỏi càng lúc càng kỳ lạ hơn, làm cho nàng không tài nào đoán ra được thâm ý của bà ấy...
"Mạc Thanh Trần, ngươi trước lúc đến Minh Thành đã từng yêu thích nam tử nào chưa?"
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, Thanh Trần từ nhỏ đều theo nội tổ phụ học tập. Từ lúc các ca ca thành gia lập thất, đều dọn ra phủ riêng để ở thì Thanh Trần cũng ít gặp gỡ hơn, về căn bản thì nam tử mà Thanh Trần thân thiết không hề nhiều..."
Từ nhỏ ở chung với các huynh đệ, nếu hỏi Mạc Thanh Trần tiếp xúc với nam nhiều hơn hay nữ nhiều hơn, chắc chắn là nàng quen biết nam tử nhiều hơn rồi, nhưng những nam tử này cơ bản thì chỉ là những người trong quân doanh của Thần Xung Mạc Thiết Thủ mà thôi, còn nam tử ngoài Thần Mạc phủ thì nàng không thân thiết mấy...
Chủ yếu là Mạc Thanh Trần muốn cho Minh Trung Hoàng hậu biết nàng là người có ranh giới đàng hoàng, không quá khó gần khép kín. Có gặp gỡ, có quen biết, nhưng vẫn giữ khoảng cách rất tốt với người khác...
Minh Trung Hoàng hậu gật đầu, cảm thấy nói chuyện cân não với nữ tử tộc Chiến Thần này rất thú vị, bà liền liễm mi hỏi tiếp.
"Thế có nghĩa là, ngươi biết rõ thế nào là yêu một người, sẽ không vì ít gặp nam nhân như những khuê nữ khác mà rung động nhất thời, phải không?"
Mạc Thanh Trần thoáng đỏ mặt, Hoàng hậu nương nương hỏi câu này là ý gì? Chẳng lẽ ý bà ấy là sợ nàng gặp gỡ quá ít nam tử nên mới yêu nhầm một nữ tử giả nam là Tư Phàm hay sao?
"Hoàng hậu nương nương, chuyện tình cảm không phải dễ dàng nói như vậy được. Dù là vương phi, chỉ gặp vương gia một lần đã yêu thì đó vẫn là yêu. Vương phi cũng không hề gặp gỡ nhiều nam nhân cho đến khi gặp vương gia, nhưng tình yêu mà nàng dành cho vương gia nhiều năm không hề thay đổi, ai cũng nhìn thấy cả..."
Hoàng hậu bất giác cười lạnh nói.
"Đó là bởi vì cô ta may mắn, gặp được Phàm nhi của bản cung. Phàm nhi của bản cung, con người vừa tốt lại vừa trọng tình trọng nghĩa, đó là phần phước của cô ta. Nếu như ngày đó, người cô ta gặp được là Minh Cao Hoan Tư Sĩ thì sao? Còn ai dám nói tình yêu của cô ta là đúng đắn nữa?"
Mạc Thanh Trần khẽ cúi đầu nhu thuận nói, "Hoàng hậu nương nương dạy bảo rất đúng. Nhưng mà ngày đó, nếu người mà vương phi gặp được là Chu Vương điện hạ thì chưa chắc gì nàng đã động lòng... Cho nên mà nói, gặp được nhiều người hay ít người, căn bản không hề ảnh hưởng đến sự chung thủy và trái tim của mỗi người..."
Hoàng hậu lại cười đến mười phần vui vẻ, Mạc Thanh Trần này ăn nói nhỏ nhẹ lại rành mạch như vậy thật khiến người ta yêu thích không thôi, chẳng trách sao Phàm nhi của bà lại si mê nàng đến như vậy...
"Thế còn ngươi thì sao, tiểu cô nương?"
Mạc Thanh Trần nhất thời nghẹn giọng, nàng lắp bắp đáp.
"Thanh Trần... thực sự... không dám..."
"Không dám hay không thì ngươi cũng đã yêu Phàm nhi của bản cung rồi..."
Hoàng hậu chậm rãi nói câu này giống như là chuyện rành rành giữa thanh thiên bạch nhật làm cho Mạc Thanh Trần mặt mày đỏ ửng, lại sửng sốt đến mức không còn giữ lại được vẻ bình tĩnh như lúc nãy nữa, nàng vô thức vò vò vạt áo của chính mình, lí nhí hỏi.
"Hoàng hậu nương nương... vì sao người lại... biết...?"
Hoàng hậu liền bật cười thích thú, "Ngươi tiểu cô nương này, ngươi nghĩ bản cung là người lớn tuổi nên từ nãy tới giờ không dám nói dối nửa câu. Bây giờ bản cung nói một câu vô thưởng vô phạt vậy mà ngươi cũng thật thà thừa nhận, ngươi không nghĩ tới bản cung chỉ nói cho vui thôi hay sao?"
Mạc Thanh Trần nghẹn ứ nơi cổ họng. Sao lại như vậy? Hoàng hậu nương nương chỉ nói chơi thôi hay sao? Bà ấy... thật sự... di truyền cái tính thích đánh đố chọc ghẹo người khác cho Tư Phàm không lệch một điểm nào cả...
"Hoàng hậu nương nương, Thanh Trần... có tội...", nàng quẫn bách cúi đầu nói, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ lớn tuổi đầu đã hai thứ tóc trước mặt mình nữa.
Minh Trung Hoàng hậu mỉm cười hiền từ nâng tay Mạc Thanh Trần đứng dậy, an ủi nói.
"Ngươi nào có tội gì? Thật thà tốt bụng, vương phi phạm ra lỗi lớn như vậy mà ngươi còn nói giúp cô ta được. Không lừa trên dối dưới, không thiếu nét nữ tính kiều diễm, nội hàm sâu sắc, lại cường mãnh không sợ quyền lực... Người như ngươi, tới bản cung còn phải thương hoa tiếc ngọc bị vùi lấp nơi Minh Thành, nói gì tới là Phàm nhi của bản cung..."
Mạc Thanh Trần kinh ngạc nhìn Minh Trung Hoàng hậu mà nhất thời quên cả hít thở, nàng tự hỏi có chuyện gì đang xảy ra vậy? Minh Trung Hoàng hậu chẳng lẽ đã biết? Nhưng mà ai nói? Nhưng mà... vậy câu nói lúc nãy của bà ấy là nói đùa hay nói thật...?
Minh Trung Hoàng hậu cười đầy thâm ý, lại bảo.
"Ngươi cứ đem Lưu Ly Bạch Nhạn về Thần Mạc phủ, nói là tâm ý của bản cung trước. Khi nào phiến loạn kết thúc, bản cung sẽ cùng bệ hạ đến Vân Thành du tuần, đến... Thần Mạc phủ..."
Kể từ lúc nói chuyện với Minh Trung Hoàng hậu xong, Mạc Thanh Trần vẫn còn chưa hoàn hồn được, nàng vẫn mù mờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra...
Tới khi ra khỏi ngự hoa viên thì lại vô tình đụng mặt Sùng Vương đang đi ngang qua. Sùng Vương nhìn thấy Mạc Thanh Trần thì nín thở nhìn theo nàng, hô lên.
"Thần Xung Mạc Thanh Trần..."
"Sùng Vương điện hạ vạn an."
"Miễn lễ.", Sùng Vương khẽ nói, "Mấy ngày nữa nàng phải rời kinh thành rồi, bản vương không thể gặp lại nàng nữa, nhưng không sao, nàng rời khỏi đây tức là an toàn, bản vương cũng an lòng..."
"Đa tạ Sùng Vương điện hạ lo lắng, ta rất cảm kích ngài đã bảo vệ Thần Mạc Các suốt thời gian qua."
Thấy Mạc Thanh Trần khách sáo đáp trả làm Sùng Vương thoáng cười nhạt, hắn bất đắc dĩ đau khổ thốt lên.
"Nàng vẫn thế, kiệm lời. lạnh lùng. Nàng ghét bản vương đến vậy sao?"
Mạc Thanh Trần ngay tức thì chắp tay hành lễ, ngữ điệu êm ả đáp lại.
"Ta không chán ghét vương gia, ta chỉ cảm thấy chúng ta tốt nhất không nên gặp nhau nữa mà thôi."
"Vì sao?", Sùng Vương thảng thốt nhìn nàng, "Chuyện này là như thế nào? Nàng chỉ là rời khỏi Minh Thành mà thôi, chỉ thế thôi mà đã muốn tuyệt giao với ta hay sao?"
Thấy nàng vẫn một bộ dáng cung kính không trả lời, hắn bật cười chua xót, bất mãn nói hết nỗi lòng của mình ra.
"Bản vương chỉ vừa mới tới chỗ phụ hoàng, nói chuyện được hai câu đã bị người lạnh lùng đuổi về. Đến gặp Hoàng tổ mẫu nhưng bà chỉ có bày ra bộ dáng đau khổ xin lỗi ta. Gặp được nàng, ta chỉ mong ước nàng có thể an ủi ta một chút, rốt cuộc nàng lại muốn tuyệt giao với ta.
Ta không hiểu, ta thực sự không hiểu, cuối cùng là ta đã làm gì sai? Trong suốt quá trình diễn ra chuyện của Chu Vương, ta rốt cuộc đã sai ở chỗ nào? Ta bảo vệ nàng là sai? Hay ta vạch tội Chu Vương là sai? Ta nghĩ có lẽ ngay từ đầu ta không nên bừng lên sát ý muốn trừ khử Chu Vương để bảo vệ nàng làm gì... Nhưng ta làm không được... Ta..."
Thú thật mà nói, Mạc Thanh Trần đang cảm thấy có lỗi với hắn, tới tận bây giờ hắn vẫn là người vô tội nhất, bị mắc bẫy, bị lợi dụng, mất cả sự tín nhiệm của Hoàng đế và cả danh tiếng tốt đẹp,... hắn bây giờ dường như chỉ còn một cái tước vị vô hồn, mất hết tất cả cũng chỉ vì muốn cứu nàng thoát khỏi nanh vuốt của Chu Vương.
Mà điều làm nàng cảm thấy không ổn nhất là chính nàng cũng đã tham dự vào quá trình thúc đẩy hành động sai lầm của hắn, tham dự vào nội chiến của tộc Minh Thần. Chính vì không biết nói gì, lại cảm thấy chột dạ nên nàng mới không muốn gặp mặt hắn nữa, không ngờ bây giờ lại xui xẻo đụng trúng, đúng là...
Vừa hay Tư Phàm trở về ngự hoa viên trông thấy cảnh này nên nàng bèn đứng lại một góc để xem thử Mạc Thanh Trần sẽ làm gì tiếp theo. Kết quả là thấy nàng ấy rơi vào thế khó xử như vậy, nàng mới lập tức lên tiếng hỏi.
"Hai người đang ở đó làm gì vậy?"
"Nhị ca...", Sùng Vương thất kinh nhìn Tư Phàm tiến tới, lòng tự hỏi không biết Tư Phàm đã đứng đó bao lâu rồi, có nghe thấy gì chưa..., "Huynh đến đây từ bao giờ vậy?"
Tư Phàm tiến tới đưa tay ra hiệu cho Mạc Thanh Trần không cần hành lễ nữa, nàng nhìn Sùng Vương ôn tồn đáp.
"Khi nãy mẫu hậu đến ngự hoa viên ngắm mai, bây giờ bản vương đến đón."
"Hoàng hậu nương nương?"
Sùng Vương kinh ngạc hết nhìn Tư Phàm lại đưa mắt về phía Mạc Thanh Trần đang đứng bên cạnh, trong lòng có chút cảm thấy quái lạ.
Mạc Thanh Trần cũng vừa từ đó ra mà?
Phát giác ra ánh mắt nghi hoặc của Sùng Vương nhìn Mạc Thanh Trần, lúc nãy lại nghe được mấy lời bày tỏ của hắn dành cho Mạc Thanh Trần nên Tư Phàm có chút khó chịu, nàng trầm giọng hỏi.
"Mẫu hậu của bản vương, có gì lạ sao?"
"Không, không có gì...", Sùng Vương lắc đầu, nói, "Đệ vừa từ chỗ Hoàng tổ mẫu về, huynh cũng nên tới thăm Hoàng tổ mẫu một chút, người rất lo cho huynh..."
Đôi mắt hẹp dài của Tư Phàm khẽ híp lại, xong nàng lập tức nhướng mày nói.
"Lát nữa ta sẽ tới sau, bây giờ ta phải đưa mẫu hậu về cung trước."
Nàng ấy lại nghĩ ra trò gì nữa sao?
Mạc Thanh Trần nhìn cái híp mắt của Tư Phàm liền phát giác ra mình bây giờ có thể quan sát sắc thái của nàng ấy cực kỳ tốt, nhưng kệ đi, nàng ấy đã làm cho Sùng Vương ra thành như vậy thì còn có cái nào tệ hơn được nữa sao? Nàng bây giờ thắc mắc về thái độ của Minh Trung Hoàng hậu hơn, nghĩ vậy nên nàng liền lén lút, chậm rãi đưa ngón tay níu lấy vạt áo Tư Phàm mà giật giật nhẹ, làm cho Tư Phàm còn định nói gì đó với Sùng Vương thì liền dừng lại.
Hành động này của hai nàng hoàn toàn không qua được mắt Sùng Vương, bộ dáng lén lút níu níu kéo kéo của Mạc Thanh Trần thực sự khác hẳn với những gì mà hắn đã từng tưởng tượng về nàng trước đây, điều này làm hắn vừa ngỡ ngàng vừa kinh sợ trong lòng, hình như hắn đã bỏ quên điều gì đó rất quan trọng mà bản thân mình không hề phát hiện ra.
Tư Phàm nhìn gương mặt trầm lặng của hắn, nàng liền ra vẻ tò mò hỏi tiếp.
"Lão tam, đệ còn có chuyện gì ở đây sao?"
Sùng Vương giật mình ngẩng đầu lên, biết đây là lệnh đuổi khách của Tư Phàm nên hắn liên tục lắc đầu phủ nhận.
"Không có, không có gì... Đệ... đệ... đi đây..."
Hắn nói xong thì quay lưng bước đi, lại cố tình đi thật chậm thật chậm để đợi xem Tư Phàm có hạ lệnh đuổi luôn Mạc Thanh Trần không? Kết quả là tới khi khuất bóng hai người họ mà Mạc Thanh Trần vẫn không chịu rời đi làm hắn vừa lo âu vừa nghi hoặc.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải nhị ca rất không thích Mạc Thanh Trần hay sao? Hai người họ thì có chuyện gì cần nói riêng với nhau chứ?"
Chỉ còn lại hai người, Tư Phàm mới giữ nguyên tư thế lùi lại về sau hai bước đứng sát bên Mạc Thanh Trần, nhẹ nhàng hỏi, "Nàng có chuyện gì muốn hỏi ta sao?"
Mạc Thanh Trần chưa kịp hỏi thì hai bên má đã bị Tư Phàm ôm lấy, tha hồ nặn nặn chọc ghẹo, "Tiểu cô nương mặt lạnh muốn hỏi bản vương điều gì, thỉnh hỏi..."
Mạc Thanh Trần có chút bất lực phì cười, đưa hai tay lên nắm lấy hai tay Tư Phàm giữ lại để không cho nàng ấy chọc quấy nữa, ngữ điệu đầy nghi hoặc hỏi.
"Ung Nhị Vương điện hạ, nàng nói xem vì sao Hoàng hậu nương nương lần đầu gặp ta mà đã nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng, hỏi những câu kỳ lạ và tặng quà một cách khó hiểu. Nàng nói xem ta có nên điều tra xem vì sao mình lại được đặc cách như vậy không?"
Tư Phàm liền tròn mắt đáp, "Đơn giản như vậy mà nàng cũng cần điều tra sao? Là do nàng quá khả ái và ngoan ngoãn, mẫu hậu ta thích những người nhu thuận và thật thà..."
Mạc Thanh Trần mắt mở to, nàng bước tới sát bên Tư Phàm, giọng nói nhè nhẹ thốt lên.
"Ta bỗng nhiên cảm thấy nàng rất giống mẫu thân của nàng..."
Chiều cao của cả hai tạo nên cảm giác tương xứng tuyệt vời, tương đối dễ dàng để cho Tư Phàm nhìn ngắm hàng lông mi dày và cong vút của Mạc Thanh Trần đang khẽ lay động trong gió. Tư Phàm ngẩn ngơ nhìn nàng một chốc rồi lại dịu dàng nói.
"Ta cũng thích người nhu thuận và thật thà giống mẫu thân..."
Mạc Thanh Trần mỉm cười, nàng khóa lấy Tư Phàm, ngữ điệu vừa giống đe dọa lại vừa giống năn nỉ nói với nàng ấy.
"Ta rất ngoan, vậy nàng nhanh nói cho ta nghe nàng rốt cuộc đã nói gì với Hoàng hậu nương nương đi..."
Tư Phàm có chút ngượng, nàng đưa ngón tay trỏ lên gãi gãi má mình, lẩm nhẩm tiết lộ bí mật làm Mạc Thanh Trần lập tức xấu hổ đến suýt ngất.
"Cũng không có gì, ta chỉ bảo với mẫu hậu là ta rất thích nàng mà thôi."
Thảo nào lúc nãy Hoàng hậu đã liên tục hỏi Mạc Thanh Trần về mấy vấn đề kỳ lạ, còn cái bức tượng Lưu Ly Bạch Nhạn nàng cũng không hiểu ý nghĩa lắm nhưng phỏng chừng là ý gì đó mà chỉ có người lớn mới hiểu... Mạc Thanh Trần thầm cảm thấy may mắn vì mình đã không ăn nói thiếu suy tính trước mặt bà ấy, nếu không để bà ấy không thích nàng thì...
Ủa nhưng mà...?
Nhưng mà...
Mạc Thanh Trần lúc này mới bừng tỉnh, nàng vừa nghĩ đi đâu vậy? Nàng vì sao phải lo sợ chuyện mẹ của Tư Phàm không thích nàng chứ? Chuyện này đâu phải vấn đề nàng phải lo? Cái vấn đề là...
"Phàm, vì sao nàng lại làm vậy? Mẫu thân của nàng làm sao chấp nhận ta?"
"Có gì mà không thể?", Tư Phàm cúi thấp đầu gỡ đi bông tuyết trên mi mắt vừa cong vừa dài của Mạc Thanh Trần, vừa nâng niu vành mắt của tiểu cô nương trước mặt nàng vừa nhỏ nhẹ mà nói, ngữ điệu vừa tự tin vừa xót xa, "Chỉ cần là điều ta thích, mẫu hậu chưa bao giờ phản đối."
Mạc Thanh Trần vừa nghe thì kinh ngạc xong lại lập tức thấu hiểu, đây có thể nói là sự yêu thương và chiều chuộng vô điều kiện của Hoàng hậu dành cho Tư Phàm. Có thể là bà cảm thấy Tư Phàm thiệt thòi quá nhiều nên việc gì cũng chiều chuộng hết mức, kể cả việc người mà nàng thích chính là một... nữ nhân...
Hơn nữa, Tư Phàm nếu có thể thuận lợi đoạt đích thì nàng ấy cả đời cũng sẽ phải sống dưới thân phận nam nhân, vậy nghĩa là, người chịu ở bên cạnh nàng ấy nếu là một nữ nhân thì không còn gì có thể tốt hơn.
Tư Phàm thấy Mạc Thanh Trần trầm tư trong thoáng chốc thì liền lo lắng, nàng vội vàng kéo chiếc áo choàng lông cáo lên cao để giữ ấm thêm cho Mạc Thanh Trần, vừa chỉnh sửa lại vạt áo cho nàng ấy, nàng vừa nói.
"Đừng nghĩ nhiều, mẫu hậu của ta suy nghĩ nhiều hơn nàng tưởng. Nhưng bà ấy đã nói thích ai thì chính là thích người đó. Khoảng thời gian Nhậm thị còn là Hoàng quý phi, bà ấy chưa bao giờ nói chuyện thân thiết với Nhậm thị, không thích chính là không thích."
Từng lọn tóc mai của Tư Phàm bị gió tuyết thổi bay tạo cảm giác phi thường phiêu dật phong lưu khiến Mạc Thanh Trần mê đắm ngắn nhìn rất lâu, nàng khẽ nói.
"Phàm, ta dĩ nhiên luôn muốn mẫu thân và muội muội của nàng yêu thích ta. Thậm chí dù cho chúng ta xuất thân từ hai gia tộc đối địch nhau cũng không làm ta sợ hãi hay chùn bước. Ta bây giờ cũng chỉ có sợ một thứ..."
"Nàng sợ điều gì?", Tư Phàm sốt ruột hỏi.
Mạc Thanh Trần ngước lên nhìn ánh mắt nóng rực như lửa của Tư Phàm, sự khẩn trương của nàng ấy làm nàng mềm mại trong lòng. Vô cùng ngượng ngùng, nàng bẽn lẽn đi đến chui tọt vào lòng Tư Phàm, dang đôi tay ôm thật chặt lấy eo nàng ấy, thỏ thẻ nói.
"Ta chỉ sợ nàng không để ý ta thôi..."
Đối mặt với dáng dấp mềm mỏng của Mạc Thanh Trần, trái tim Tư Phàm cũng mềm nhũn đi, nàng biết Mạc Thanh Trần yêu mình thật lòng thật dạ. Bằng một cách diệu kỳ nào đó mà bộ dáng cười nói ngọt ngào và hành xử dịu dàng của nàng ấy luôn chỉ dành cho mỗi mình nàng. Điều này làm cho Tư Phàm trỗi lên rất nhiều tư vị lẫn lộn, đó là vừa yêu thích, vừa đau lòng, vừa vui vẻ lại vừa xót xa.
Mạc Thanh Trần không phải là người dễ dàng rung động và tỏ ra mềm yếu với ai, dù là sự bá đạo của Tư Sĩ hay sự chân thành của Tư Điệp cũng chưa bao giờ được nàng để vào trong mắt, kiểu người mà Mạc Thanh Trần yêu thích là như thế nào? Đến cả Tư Phàm cũng không thể nắm được.
Thú thật tới bây giờ Tư Phàm cũng chẳng