Ngày thứ mười chính là thời hạn cuối cùng của thử thách, vào buổi trưa hôm nay, tuy là đang vào giờ ngọ nhưng ngay cả một tia nắng cũng không xuyên qua nổi bầu không khí lạnh giá này, trông qua không khác gì là buổi xế chiều cả.
Những người dự tuyển Thập Nguyệt Quân có thể vượt qua được thử thách đầu tiên này trước mắt là bốn mươi ba người. Khi họ đến thì việc đầu tiên mà các binh sĩ đứng canh gác ở đây làm chính là tịch thu ngựa dẫn đi chăm sóc ở chỗ khác.
Ban đầu mọi người vô cùng hoang mang vì cứ nghĩ là đến được Vân Thành rồi thì sẽ được ghi danh chính thức vào Thập Nguyệt Quân, nào ngờ đâu sau khi bị tịch thu ngựa xong thì mỗi người bọn họ chỉ được binh sĩ cấp phát trước một cái bánh chưng đã cứng ngắc vì để ngoài trời lạnh quá lâu, sau đó cùng nhau ngồi ở một chỗ chờ đến hết ngày.
Mạc Thanh Trần lúc này đang ngồi bên trong một cái lều trại nhỏ gần đó, nàng nâng mắt nhìn Thanh Loan từ bên ngoài đi vào, có chút tò mò hỏi.
"Bao nhiêu người?"
"Tiểu thư, bốn mươi ba người, nhiều hơn người dự tính rồi.", Thanh Loan tròn mắt nói, "Nhưng mà tiểu thư, Diệp Vy vẫn chưa đến."
"Vẫn chưa đến sao?", Mạc Thanh Trần có chút ngạc nhiên hỏi, "Mười ngày trước Diệp Vy đã chuẩn bị rất kỹ, vì sao lại muộn?"
Thanh Loan đáp, "Ta là người đi theo đoàn người cuối cùng rời kinh thành, lần cuối cùng ta nhìn thấy Diệp Vy chính là nàng đang xoay sở với con ngựa đã chết vì cóng của mình."
Ngựa của Diệp Vy đã chết giữa đường, Mạc Thanh Trần nghe được việc này từ sáu ngày trước, nếu trong vòng một ngày mà không tìm được cách di chuyển tiếp thì xem như mất cơ hội tới đúng hẹn rồi còn gì?
Mạc Thanh Trần đưa mắt lên nhìn trời, thấy cũng sắp qua thời điểm đã hẹn nên chỉ đành ra lệnh, "Đi thôi, đến lúc rồi."
Thanh Loan gật đầu ra hiệu cho một nam nhân đứng sẵn bên ngoài bắt đầu sắp xếp công việc, người này nhận lệnh thì liền leo lên con kỵ mã màu trắng ngà của mình phóng đi như vũ bão, thuật ngự mã của hắn điêu luyện đến mức không mất quá năm nhịp để con ngựa đạt tới tốc độ nhanh nhất.
"Tên đó càng lúc càng cưỡi ngựa điêu luyện."
Thanh Loan thuận miệng khen một câu, Thanh Tâm cũng nhìn theo hắn mà cười nhẹ nói với Mạc Thanh Trần, "Tiểu thư, hắn rất có tương lai."
Mạc Thanh Trần nhàn nhạt nói, "Hắn nằm trong quy chế của đại ca, là thuộc quân phòng thủ, nếu có thể đến quân doanh của lục ca làm quân tấn công càn quét giống huynh ấy thì mới là tốt nhất..."
Những người đã đến nơi trước hiện tại chắc chắn đang vô cùng mệt mỏi, có người đã kiệt sức đến mức lăn ra đất chợp mắt ngay khi vừa mới đến, có người thì vẫn đang chậm rãi ăn bánh chưng hoặc là đã ăn xong và đang nghỉ ngơi tại chỗ. Nói chung là khó có thể thấy một bóng dáng nào vẫn còn tỉnh táo ở ngay tại chỗ này.
Tuy nhiên, nói là nói vậy nhưng tốc độ phản ứng của những người này vẫn còn rất nhạy bén, bằng chứng là chỉ cần một tiếng "Tập trung!!" uy lực vang lên đã lập tức khiến họ đứng bật dậy xếp thành hàng ngũ ngay ngắn ngay tức thì.
Hôm nay Mạc Thanh Trần mặc trên người một bộ y phục đơn giản không khác thường ngày là mấy, trên mặt nàng đeo lên chiếc mặt nạ quen thuộc nhất của mình, nhưng bộ dáng nàng không quá cường mãnh cũng không quá thanh thoát giống thường ngày mà lại bình tĩnh và vững chắc, từng bước tiến đến chiếc bục cao.
Chiếc bục cao, nơi mà các vị ca ca của Mạc Thanh Trần thường đứng để chỉ đạo binh sĩ của mình, hôm nay nàng mất bảy bước để tiến đến giữa bục, thú thật là tâm trạng của nàng lúc này có chút bồn chồn vì đây là lần đầu tiên nàng được đứng ở vị trí này.
Hít sâu một hơi, Mạc Thanh Trần quay người sang đối mặt với bốn hàng quân dự tuyển, ngữ điệu nàng lạnh lùng mà cứng cỏi cất tiếng nói.
"Ta là Thần Xung Mạc Thanh Trần, người sẽ nhận nhiệm vụ huấn luyện mọi người trong quãng thời gian sắp tới. Thập Nguyệt Quân là đội quân..."
"Khoan đã!!!!!"
Tiếng gọi này thậm chí còn lớn hơn cả hiệu lệnh tập trung khi nãy, nó đã thành công cắt đứt mạch nói chuyện của Mạc Thanh Trần và thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Thanh Loan nhìn về phía người vừa hô lớn, vừa thấy rõ người đang chạy tới thì lập tức ghé sát vào tai Mạc Thanh Trần báo.
"Tiểu thư, người vừa hô lên là Diệp Vy... cùng ba người khác."
Ba người mà Thanh Loan nói tới chính là Đỗ Kiều Hoa cùng hai huynh đệ Tào - Ngô, bốn người bọn họ bao gồm cả Diệp Vy cưỡi trên bốn con ngựa yếu ớt tiến về phía Mạc Thanh Trần đang đứng.
Thanh Loan đã nhanh chóng cho người giữ ngựa của bọn họ lại, đồng thời hỏi lớn.
"Vì sao các ngươi đến trễ vậy?"
Diệp Vy lúc này mới ôm quyền bẩm báo.
"Bẩm, là do trên đường đi ngựa của ta đã bị kiệt sức mà chết, may nhờ ba vị bằng hữu này giúp đỡ thì ta mới có cơ hội mua được một con ngựa mới. Tuy nhiên vì thời gian tìm trại ngựa hơi lâu cho nên mới làm trễ nãi thời gian..."
Thanh Loan lại bày ra vẻ khó khăn mắng.
"Các ngươi có nhớ thời hạn mười ngày trước ta đặt ra là gì không? Bây giờ các ngươi đến trễ thì xem như bị loại!!"
Đỗ Kiều Hoa không phục, nàng hướng đến chỗ Mạc Thanh Trần mà hô lên.
"Thần Xung đại tiểu thư, bọn ta không tới trễ, bọn ta là tới kịp giờ. Xin người hãy xem xét!!"
Hai huynh đệ Tào - Ngô cũng gật đầu tán đồng theo, "Đúng vậy, bọn ta là tới kịp lúc, Thần Xung đại tiểu thư xin hãy niệm tình cho bọn ta..."
Lúc này Thanh Tâm đứng bên dưới bục mới làm ra vẻ khó xử mà nói, "Tiểu thư, đúng là vừa kịp hẹn, bọn họ không trễ..."
Mạc Thanh Trần cũng không mấy quan tâm, nàng lạnh giọng bảo, "Nếu đã không trễ thì mau đứng vào hàng."
"Đa tạ Thần Xung đại tiểu thư...", cả bốn người bọn họ đồng loạt rối rít cảm ơn Mạc Thanh Trần trong khi Thanh Loan ở bên cạnh liền nhanh nhẹn đem bốn cái bánh chưng giao cho bốn người bọn họ rồi ra dấu cho bọn họ nhanh chóng đứng vào hàng.
Lúc này Mạc Thanh Trần mới hỏi.
"Mọi người có biết vì sao ta dễ dàng bỏ qua cho họ không?"
"Vì tiểu thư là một người rộng lượng.", một tiếng trả lời từ phía dưới vang lên.
Mạc Thanh Trần không nhìn tới việc ai là người vừa trả lời, nàng vẫn hướng ánh mắt nhìn thẳng về phía đường chân trời trước mặt, lạnh lùng hỏi tiếp.
"Khi mọi người đang đứng ở đây và hết sức hoàn thành công việc của mình, thì mọi người nghĩ rằng mình đang làm vì tình cảm nhiều hơn hay là vì lợi lộc nhiều hơn?"
Không ai trả lời, Mạc Thanh Trần lại hỏi tiếp.
"Nếu mọi người đã đến đây vì lợi lộc, vậy tại sao lại nghĩ rằng ta sẽ vì tình cảm mà rộng lượng với mọi người?"
Khắp nơi đều chìm vào câm lặng, có lẽ mọi người đang cảm thấy sốc bởi vì Thần Xung Mạc Thanh Trần lại ăn nói quá thẳng thắn. Hoặc cũng có thể là họ đang cảm thấy khiếp sợ, khiếp sợ vì nàng có thể nhìn thấu tâm can của họ chỉ qua một tình huống nhỏ như vậy. Mà đáng sợ nhất là nàng lại dám cả gan vạch trần sự thật sần sùi như vậy với một thái độ thản nhiên, người như vậy khiến cho mọi người trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã dẹp đi cái sự hoang tưởng về một tộc Chiến Thần hào sảng phóng khoáng trong truyền thuyết.
Khí chất của nàng thật sự bức người... Không biết những người còn lại của tộc Chiến Thần còn như thế nào nữa...!?
Mạc Thanh Trần hoàn toàn không để tâm tới những khuôn mặt có phần nhợt nhạt lẫn bàng hoàng bên dưới, nàng ôn tồn giải thích.
"Nói cho mọi người biết trước, ta là người huấn luyện cho Thập Nguyệt Quân, không phải là thủ lĩnh của Thập Nguyệt Quân. Nhiệm vụ của ta là huấn luyện và thử sức. Nếu muốn trách phạt hay loại ai giữ ai, thì đó là việc của thủ lĩnh, không phải của ta!!
Mục tiêu của ta là giao cho Đông Xưởng một đội Thập Nguyệt Quân có sức chịu đựng cao và khả năng giải quyết tình huống hoàn hảo nhất. Vì vậy, hôm nay dù là bất cứ ai đến được đây đều có khả năng giải quyết tình huống rất tốt. Và ta dĩ nhiên sẽ giữ lại những người có tiềm năng nhất để giao cho thủ lĩnh của Đông Xưởng!!"
Đó là lý do mà Mạc Thanh Trần đưa ra để hợp thức hóa chuyện tới muộn của bốn người nhóm Diệp Vy. Và hiển nhiên là không ai dám phản đối nàng bằng một chút cảm xúc cá nhân nhỏ nhoi nữa, biểu hiện này của họ chính là vô cùng hợp lòng nàng.
Mạc Thanh Trần nhìn qua một lượt, giờ tại số lượng người đã lên tới bốn mươi bảy người, thành thật mà nói thì số lượng này nhiều hơn nàng kỳ vọng, tuy đã đoán trật nhưng mà nàng cũng khó chịu gì mấy, ngược lại càng thêm hứng thú hơn.
"Mọi người đã ăn uống gì chưa?"
Tự nhiên nghe câu hỏi này của nàng lại làm mọi người liên tưởng tới mười ngày trước hai hộ vệ của nàng cũng đã hỏi như vậy trước khi bắt đầu thử thách, bất giác mọi người đều cúi xuống nhìn cái bánh chưng trong tay mình, ngẫm nghĩ chắc phải ăn nhanh ngay thôi, nếu không người chết trước sẽ là mình mất...
"Bẩm, bọn ta đã ăn rồi...", những người lúc nãy vừa đến đã cầm bánh chưng ăn ngấu nghiến lúc này chính là những người tự tin nhất, bọn họ vô cùng tự tin hét lớn, "Bọn ta đã sẵn sàng cho thử thách tiếp theo!!"
Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt còn mang đầy nỗi hoang mang, không biết có nên ăn ngay không nữa...
Tên họ Ngô thấy hai nàng vẫn còn phân vân chưa muốn ăn thì cũng vội vã đưa tay giật lấy cái bánh chưng của lão Tào nhằm đề phòng hắn sẽ bóc ra ăn ngay tức thì.
"Ngô đệ, ta đói lắm..."
"Tào huynh, huynh đợi chút nữa, chưa uống nước mà ăn cái này dễ đau bụng lắm.", họ Ngô trợn mắt nói dối không chút chột dạ.
"Thật à? Vậy... vậy ta không ăn nữa..."
Quả nhiên tên họ Tào cái gì cũng nghe lời đệ đệ mình, hắn hô lên một tiếng rồi lập tức chỉnh sửa y phục nghiêm chỉnh đứng thẳng nhìn lên Mạc Thanh Trần, bất giác lại nhớ tới gương mặt thanh lệ kinh diễm của nàng ngày trước, hắn lại cười nói.
"Thần Xung đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, đeo mặt nạ chi cho phí, người nên cởi mặt nạ ra cho mọi người cùng ngắm chứ."
Họ Ngô vừa cất hai cái bánh chưng vào người thì đã kinh hoàng nghe họ Tào hô lớn như vậy, hắn liền hoảng loạn nói.
"Tào huynh, sao lại tự nhiên nói chuyện này ở đây???"
Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa cũng lo lắng đưa mắt lên nhìn Mạc Thanh Trần, chỉ thấy nàng khẽ dời ánh nhìn xuống dưới bốn người làm tất cả nhất thời chìm vào lạnh giá.
Mạc Thanh Trần lạnh giọng hỏi.
"Muốn thấy ta cởi mặt nạ?"
Lão Ngô tính tình không biết sợ là gì, hắn nghe nàng mở lời trước rồi còn nói thêm, "Ta còn muốn xem thử Thần Xung đại tiểu thư có gì lợi hại nữa, nghe nói người là lần đầu tiên đứng ra tuyển quân?"
Mạc Thanh Trần chắp hai tay ra sau lưng, cười lạnh đáp, "Ta đúng là lần đầu tiên đứng trên bục chỉ đạo, nhưng không phải vì thế mà có chuyện phá lệ. Bản thân ta vẫn thực hiện đúng quy chuẩn của tộc Chiến Thần: Không được cởi mặt nạ khi đang làm nhiệm vụ. Nếu muốn ta cởi mặt nạ thì mọi người có hai cách: Một là thành công ghi tên mình vào danh sách Thập Nguyệt Quân, hai là thành công đả bại ta."
Nàng nói xong thì đưa mắt nhìn bên dưới một lượt, giọng nói chậm rãi, bình tĩnh nhả chữ.
"Ai muốn thử?"
Quả nhiên ở đây có rất nhiều người không thực sự phục một tiểu cô nương lần đầu bước vào quân doanh như Mạc Thanh Trần, những cánh tay dần dà đều giơ lên cao như muốn chấp nhận thử thách của nàng. Nhìn cảnh này, Thanh Loan và Thanh Tâm chỉ khẽ cười, bọn người này đúng là mắt mù không thấy núi thái sơn.
Đỗ Kiều Hoa trông thấy nhiều người giơ tay như vậy thì nàng cũng giơ tay lên theo, nhưng không phải là có ý xấu, nàng chỉ muốn một lần được so tài với Thần Xung đại tiểu thư mà thôi. Nhìn qua thấy Diệp Vy và họ Ngô không hề phản ứng gì, nàng mới hỏi.
"Hai người không muốn thử à?"
"Không cần...", Diệp Vy và họ Ngô đồng loạt bĩu môi đáp, hai người này đã từng thử rồi, bây giờ cũng không có gan thử nữa.
Mạc Thanh Trần mỉm cười nhìn hàng tay giơ đều tăm tắp, lạnh giọng hỏi.
"Đánh nhau? Cưỡi ngựa? Hay bắn tên?"
Đánh nhau không ổn, chẳng lẽ lại bắt một mình nàng chọi hết bốn mươi người ở đây? Như vậy là ỷ đông hiếp yếu, thắng cũng chẳng vẻ vang gì.
Cưỡi ngựa cũng không được, ai nấy ở đây cũng vừa trải qua mười ngày mười đêm sống ở trên lưng ngựa rồi. Vừa mệt vừa đói, hai chân cũng kẹp bụng ngựa nhiều đến nhức mỏi, e là sẽ không đạt được trạng thái tốt nhất.
"Bắn tên, bắn tên, bắn tên..."
Những tiếng hô hào hứng khởi lần lượt reo lên, rất nhiều người bắt đầu tán đồng với thử thách bắn tên, tất cả bọn họ đều đang rất thích thú với việc được đánh bại nữ tôn tộc Chiến Thần kiêu ngạo ở trước mặt mình. Nếu có thể thắng được nàng, chắc chắn danh tiếng và lời nói sẽ được tăng cao.
Mạc Thanh Trần phất tay ra hiệu, Thanh Loan lập tức kéo con ngựa trắng phau phía sau lên rồi phóng đi đâu đó, còn Thanh Tâm thì liền đi đến cổng thành cách đó không xa bảo người chuẩn bị sẵn hai trăm mũi tên và năm mươi cây cung.
Rất nhanh, Thanh Loan đã từ phía xa phóng đến chỗ hai cây cọc lớn nằm ở giữa đồng, nơi mà cách chỗ Mạc Thanh Trần đứng hai trăm mét, nàng ngồi yên trên lưng ngựa để bắt một cây sào lên nấc cao nhất của hai cây cọc lớn, sau đó bắt đầu cầm dây thừng xỏ vào cái lỗ đục sẵn trên một đồng xu lớn thường được dùng để treo trước cửa những phủ đệ có hỷ sự, cuối cùng là treo đồng xu lơ lửng trên cây sào.
Ở khoảng cách này, đồng tâm của đồng xu nhỏ chẳng khác nào một đồng xu tiền với kích thước bình thường. Chỉ nhìn tới đây thôi, một số người không có kỹ xạ tốt đã bắt đầu toát mồ hôi hột. Tuy nhiên, với những người có kỹ xạ tốt như Đỗ Kiều Hoa thì khoảng cách này cũng không tính là quá khó, chỉ cần thật cẩn thận và tập trung tuyệt đối, cộng thêm cung và tên loại tốt thì nàng vẫn có thể tự tin rằng mình sẽ bắn xuyên qua tâm đồng xu đó được.
Mạc Thanh Trần đợi Thanh Tâm chuẩn bị xong cung và tên, lại thấy Thanh Loan ra hiệu đã cột xong đồng xu thì mới không nhanh không chậm dùng giọng điệu vô cùng thoải mái mà giải thích luật chơi.
"Chúng ta sẽ thi hai vòng. Ở đây có hai trăm mũi tên, mỗi người chỉ được thực hiện thử thách một lần, không quan tâm cách bắn như thế nào, không quan tâm số lượng mũi tên bắn mỗi phát là bao nhiêu, chỉ cần hoàn thành đúng yêu cầu đề ra là được.
Lấy mốc bắn là ở đây, mục tiêu là đồng xu cách đây hai trăm mét.
Vòng thứ nhất, bắn xuyên qua hồng tâm đồng xu nhưng không được phép để mũi tên rơi xuống đất.
Vòng thứ hai, bắn xuyên qua hồng tâm đồng xu mà khi mũi tên vừa bay qua tâm đồng xu, nó phải lập tức rơi xuống đất ngay.
Ai hoàn thành tốt cả hai vòng thi này, người đó sẽ được trở thành người huấn luyện Thập Nguyệt Quân ngang quyền hành với ta."
Nàng vừa nói xong thì khắp nơi đã vang lên tiếng hít thở không thông, chuyện quái đản gì đây? Làm sao có khả năng làm được như vậy? Yêu cầu này đưa ra thật quá vô lý!!
Đồng xu kia được đặt giữa cánh đồng, không có vách tường phía sau thì làm sao găm mũi tên xuyên qua đồng xu rồi giữ nó cố định ở đó không cho rơi xuống đất được?
Rồi cái vòng thi thứ hai còn có đề bài vượt quá phạm vi xử lý của con người hơn, làm sao có thể khiến mũi tên vừa xuyên qua đồng xu đã lập tức đứng lại và rơi xuống chứ?
Thanh Tâm nhìn ai nấy đều tái xám mặt mày thì khẽ mím môi cười, nàng lập tức hô lên.
"Bắt đầu, mọi người có thể bắt đầu phát tiễn được rồi!!"
Dẫu sao bọn họ cũng có hơn bốn mươi người, chẳng lẽ bốn mươi người không có ai có khả năng thực hiện được sao? Không thực hiện được, nhưng ít nhất cũng phải có một