Yên Hoa Nhất Mộng [Bhtt]

Chương 34


trước sau


Mũi tên gỗ loại thường dùng để săn thú nhỏ được kẹp chặt giữa hai ngón tay trỏ và giữa, chúng chịu lực căng một cách vừa phải và yên tĩnh lia theo một con thỏ đang lén lút chạy lòng vòng cách đó không xa. Củ cải nhỏ được đặt dưới gốc cây gần đó chính là một sức hấp dẫn không thể chối từ với một chú thỏ đang đi kiếm ăn, nhìn thấy chiếc củ cải trắng này, có chú thỏ nào mà chịu được? Nó tiến đến từng bước nhỏ, lại giống như đề phòng mà nhìn xung quanh, xong lại chạy thêm vài bước nữa, củ cải càng ngày càng gần, nó lại càng lúc càng tiến đến gần món chiến lợi phẩm hơn. Chỉ chực chờ đến khi chú thỏ này đứng im một chỗ mà hưởng thụ thành quả, Tư Phàm nhanh như chớp kéo mạnh cung tên rồi bắn một tiễn về phía chú thỏ.


Phập một phát, cơ thể con thỏ bị mũi tên bắn xuyên qua rồi ghim thẳng vào thân cây phía sau, chính thức biến thành chiến lợi phẩm dành riêng cho Tư Phàm.

Đây chính là cách săn bắn mà Tư Phàm thích nhất: Thả mồi và chờ đợi. Nó cũng giống như cách câu cá vậy, nàng không thích vội vã, chuyện gì cũng nên từ từ, từ từ rồi kết quả sẽ tốt đẹp...

Thực sự Tư Phàm cảm thấy có chút ngại khi đi lại ở chỗ của tộc Chiến Thần, bình thường thì không sao, nhưng nếu nàng lảng vảng ở gần chỗ của Mạc Thanh Trần thì sẽ rất dễ làm ảnh hưởng tới nàng ấy, giả dụ như đưa nam nhân vào phòng riêng chẳng hạn... Nếu có thể, Tư Phàm muốn nhanh chóng vào Vân Thành để đi mua sắm quần áo của nữ, khoác lên người bộ y phục của nữ rồi thì nàng ở bên cạnh Mạc Thanh Trần bao nhiêu lâu cũng sẽ không bị dị nghị.

Xuất phát từ suy nghĩ này, Tư Phàm đã cưỡi ngựa đi xa một chút để khuất tầm mắt của những người trong doanh trại, cho đến khi phát hiện ra một con thỏ hiếm hoi xuất hiện vào giữa trời đông này thì nàng mới miễn cưỡng dừng lại.

Mừng rỡ vì cái bẫy củ cải mà mình đã đặt ở đó nửa canh giờ trước đã thành công, Tư Phàm nhanh chóng phóng đến gốc cây, điêu luyện nhảy xuống ngựa rồi xách con thỏ lên nhìn chăm chú, trên gương mặt có chút xanh xao vì lạnh, nàng thoáng chốc nổi lên ánh mắt ai oán, âm trầm thốt lên.

"Ngươi muốn trách thì nên trách cái vị tiểu thư của ngọn núi này, nếu nàng không bỏ rơi ta thì ta đã không đi săn, ta không đi săn thì nhà ngươi đâu có chết. Số phận rồi, chấp nhận đi!!"

Nàng lững thững xách con thỏ về treo bên hông ngựa, vừa đi vừa lẩm nhẩm trong miệng.

"Lông thỏ không làm gì được, chỉ có thịt thỏ là hữu dụng, hay là ta đi tìm thêm con cáo?"

Rất nhanh Tư Phàm đã ngồi lên ngựa phóng đi, nàng quyết định sẽ đi tìm một con cáo để có thể lấy lông của nó làm đồ sưởi ấm.

"Có lông cáo thì mới có thể làm bao tay sưởi ấm..."

Tư Phàm nhếch môi khẽ cười, con bạch mã của nàng di chuyển trong làn tuyết với tốc độ không nhanh không chậm để tiện quan sát, lại không ngờ tới ở một góc khuất trong rừng có một đám người đã bị đánh động bởi tiếng roi quất ngựa của nàng.

Do là vừa đi vừa tìm con cáo nên Tư Phàm cũng quan sát xung quanh rất kỹ, nhờ vậy mà nàng cũng vô tình trông thấy vài cái bóng đen ẩn sau những núi tuyết cao lớn trong rừng, nhưng thay vì kinh ngạc hay tò mò thì nàng lại giống như không nhìn thấy gì cả mà chầm chậm lướt qua, trong đầu lại âm thầm phỏng đoán.

Bọn người bí ẩn này gồm có năm người, ba tên cao to kia là nam, còn lại hai tên dáng vẻ thấp bé mảnh mai thì chắc chắn là nữ. Bọn chúng ai cũng khoác áo choàng và trùm khăn kín đầu, chỉ chừa lại đúng hai con mắt để nhìn đường, không có dắt ngựa theo, cũng khó lòng nhìn thấy được là có đem vũ khí hay không?

Tư Phàm thoáng chốc nhìn lại bản thân mình, nàng thì chỉ có mỗi một cây cung tên dùng để săn thú nhỏ cùng vài mũi tên ngắn ngủn và còi cọc, mấy thứ này dùng để săn thỏ, săn cáo thì được chứ để tự vệ với giết người thì hoàn toàn không có chút khả năng. Huống hồ chi ngoài việc bị áp đảo về số lượng, Tư Phàm thậm chí còn không biết đối phương là ai và thực lực như thế nào...?

Không những vậy, nãy giờ nàng lại còn cưỡi ngựa chạy lòng vòng quanh rừng, nhiêu đây đủ để bọn chúng phát hiện ra nàng không có bạn đồng hành. Trong khi bản thân nàng còn không mặc áo giáp và ngồi chỏng chơ trên ngựa như thế này, điểm yếu lồ lộ ra đủ để chúng đục hàng chục lỗ vào người...

Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy vô vọng quá cho nên nàng mới đành phải giả vờ như không thấy gì rồi bỏ đi. Nếu như có thể dần dần đưa chúng trở lại chỗ của Mạc Thanh Trần thì nàng ấy hẳn là sẽ xử lý được đám người này.

"Mặc dù làm vậy có hơi mất mặt...", Tư Phàm mặt mày méo xệch nghĩ.

Một trong hai nữ tử của đám người kia thấy Tư Phàm không có biểu hiện gì mà vẫn chậm rãi quay ngựa đi thì hàn quang trong mắt lóe lên, nàng phẩy hai tay một cái ra hiệu cho bốn người còn lại lập tức chia ra hai bên đi theo sát Tư Phàm, còn bản thân mình thì theo phía sau. Thoắt một cái, cả năm cái bóng đen liền xoay người phóng thẳng lên những ngọn cây bị tuyết tụ thành đống, đến cả bóng dáng cũng không thấy đâu nữa.

Tư Phàm kỳ thật hơi hoang mang khi chớp mắt một cái đã không thấy bọn người đó đâu nữa, nàng biết người học võ thiên về nội công sẽ có một chiêu gọi là khinh công, để tụ khí và sử dụng được cái này cần phải tập luyện từ khi còn rất nhỏ. Đối với những cao thủ trong giang hồ, mười tuổi mà mới bắt đầu học võ thì đã tính là muộn rồi. Ngoài ra muốn có được khinh công trác tuyệt như vậy, nếu không được dạy đúng lộ trình từ nhỏ thì việc có sư phụ đủ tầm cũng là cái duyên.

Giống như Mạc Thanh Trần, nàng ấy được sinh ra trong một gia tộc đầy rẫy những chiến binh anh hùng, từ nhỏ được định hướng rõ ràng và luyện tập bài bản, nhờ vậy mà có thể biến hóa thành một nữ nhân khí độ bất phàm như vậy. Hoặc là như Tư Phàm và Phúc An, năm đó nàng không có duyên học võ cùng vị tông sư kia, đổi lại Phúc An chỉ cần mấy năm đã có thể có võ công trác tuyệt.

Nghĩ lại thì tiếc, nhưng mà nếu như năm đó nàng lựa chọn học võ cùng vị tông sư kia, thì e là lúc trở về kinh thành, gió tanh mưa máu sát bên cũng không còn bản lĩnh xoay chuyển. Bản thân nàng ở gần vậy mà còn không chiếm được cảm tình của Hoàng đế, ở xa mấy năm chắc hắn cũng quên luôn đứa con này mất.

Vì thế sau khi không còn thấy bóng dáng đám người đó đâu nữa, lại còn đột nhiên phát giác mình đang bị áp sát thì Tư Phàm có chút căng thẳng, nàng không còn cách nào khác phải mạnh dạn quất mạnh roi vào mông ngựa để bỏ chạy khỏi tầm mắt của bọn chúng.


Bọn người này cũng không hề tầm thường, trong tiếng vó ngựa ồn ã của Tư Phàm thì tiếng đạp chân từ việc thi triển khinh công của bọn chúng như bị nuốt chửng, Tư Phàm chỉ có thể nhận ra mình vẫn đang bị đuổi theo sát sao nhờ vào từng cụm tuyết rơi xuống đất do bị chân của chúng đạp vào.

Nàng khẽ liếc mắt quan sát xung quanh, vừa giả vờ như đang quất ngựa vừa âm thầm rút ra một mũi tên bên hông yên ngựa và nắm chặt trong lòng bàn tay để chuẩn bị cho cuộc phản kháng.

Hai bên sườn trái và phải của Tư Phàm liên tục có tuyết rớt xuống theo hai cụm lớn, thời gian và khoảng cách rơi gần như bằng nhau, có nghĩa là mỗi bên đều có hai tên đang bám song song với nàng. Nhưng kỳ thật bọn chúng có tới năm người, ở phía trước không có ai, vậy thì người còn lại có lẽ là ở ngay phía sau nàng.

Tư Phàm có chút tò mò là bọn chúng cần gì ở nàng? Hừm, nhưng mà thôi đi, chuyện đó bây giờ không còn quan trọng nữa, Tư Phàm biết một khi chúng đã cảm giác được nàng không thể dâng ra thứ mà chúng muốn thì có khả năng rất cao nàng sẽ vong mạng.

Thuật ngự mã của Tư Phàm thực sự là đạt tới mức thần sầu, nàng điều khiển ngựa chạy càng lúc càng nhanh để ép bọn chúng phải tiêu hao càng nhiều sức lực để đuổi theo. Tuy nhiên đây không phải là kế hay, vì không biết thực lực đối phương ra sao, càng không biết đối phương dùng vũ khí nào? Nếu bọn chúng dùng các loại vũ khí tầm xa thì nàng có chạy nhanh đến cỡ nào cũng vô dụng.

Cho nên, không còn cách nào khác, ta phải tự mở đường máu cho mình!!

Ở con đường trống trải dẫn lên núi, Tư Phàm phóng ngựa nhanh như chớp, càng lúc càng nhanh khiến cho bọn người đang đuổi theo nàng nhất thời bị tuột về phía sau. Nữ tử đang phóng theo ngay phía trên đầu nàng bắt đầu cau mày khó chịu, hai tay dần dần đưa ra sau lưng chậm rãi rút ra một cặp loan đao cong như lưỡi liềm, chuẩn bị tư thế thật tốt để nhảy xuống chém đứt đầu tên tiểu tử phía dưới.

Đúng lúc tốc độ di chuyển đạt tới cực đại, Tư Phàm biết rõ bọn điên này đang lao đi rất nhanh nên nàng hét lên một tiếng, dồn toàn bộ sức lực của mình ghì lấy dây cương ngựa để buộc nó phải đứng lại ngay lập tức. Con ngựa vì bị ghìm quá mạnh mà gầm lên như sấm, thân thể tráng kiện và uy mãnh vô song của nó khi đứng thẳng dậy có thể dài cả trượng, thực sự không phải ai cũng có thể ghìm cứng được một con chiến mã như vậy.

Vì hành động đột ngột của Tư Phàm mà năm kẻ đang lao đi với tốc độ kinh hồn đã bị lỡ trớn. Ba kẻ lao đi phía trước có lẽ không kịp chọn điểm rơi nên đã trượt chân ngã xuống đất với tư thế không hề tốt, dẫn đến chết ngay tại chỗ. Chỉ còn lại duy nhất một trong hai nữ tử ở phía cánh trái vì không thể dừng lại ngay mà đã trượt ra tít đằng xa.

Tốt quá!! Phải thế chứ!!

Kỳ thật Tư Phàm có thể nhân cơ hội này mà quay ngựa chạy về hướng ngược lại, nhưng nàng biết ở đằng sau mình vẫn còn một người nữa và thời gian để người này xử lý giảm tốc độ nhiều hơn bốn người kia. Rất có khả năng kẻ này sẽ không bị trượt đi xa và hắn hoàn toàn có thể xoay sở để xử đẹp nàng.

Tư Phàm suy tính nhanh trong tích tắc, nàng lập tức rút ra mũi tên đã nắm sẵn trong tay từ nãy tới giờ, nhanh chóng tra vào cung tên rồi hướng thẳng ánh mắt nhìn về phía trước, đợi chờ người kia trượt vào tầm mắt mình.

Đến đây...!!

Ngồi trên con ngựa đang dựng đứng bằng hai chân, Tư Phàm có thể cảm giác được người nọ vừa lỡ trớn bay ngang qua đầu mình, nàng không chút nhân nhượng mà giương cung lên lia theo điểm rơi của người kia, lạnh lùng xuất tiễn.

Nữ tử đuổi theo phía sau Tư Phàm trong tay hẵng còn cầm loan đao bóng loáng, bị lỡ việc bay xuống chém đầu nam tử kia mà đôi mắt nâu sáng hằn lên sòng sọc lửa giận. Trong khi nàng còn đang lơ lửng trên không trung chưa kịp xử lý tình huống để quay đầu trở lại thì không hiểu sao sau gáy liền nổi lên cảm giác lạnh toát.

Vội vã quay đầu lại, nàng lập tức đứng hình khi thấy nam tử ngồi trên lưng bạch mã cao vút, toàn thân căng tức kéo dây cung, đôi mắt hẹp dài sắc bén ánh lên khí tức áp chế dữ dội, đuôi mắt lại phản chiếu sự thâm trầm mà khóa lấy con mồi... tất cả đã tạo nên hình ảnh một nam tử đẹp đẽ và tàn bạo như một bức tranh được vẽ bằng máu, nguy hiểm và gai góc đến mức khiến người ta rùng mình.

Mắt trông thấy Tư Phàm ra sức phát tiễn, nữ tử này biết mình không thể dễ dàng né tránh được nữa, nàng chỉ còn có thể xoay người tìm cách cứu vãn chút nào thì hay chút đó.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nữ tử này vội vã xoay người tránh sang một bên, cuối cùng thành công tránh được mũi tên đâm vào chỗ hiểm. Mặc dù vậy mũi tên vẫn kịp kéo phăng miếng vải che mặt ra khiến dung nhan của nàng ta bất ngờ bị phơi bày toàn bộ, đồng thời còn để lại bên gò má trái của nàng một vết xước mảnh.

Tư Phàm nhất thời giật mình vì dung mạo của nữ tử này, vẻ ngoài của nàng ta trông có vẻ chỉ tầm tuổi của Linh Kỳ mà thôi, mái tóc xoăn của nàng ta được tết thành đuôi sam ở một bên đầu rồi cố định lại bằng dây buộc dài hai màu đỏ tím phía sau tạo cảm giác có chút ngang tàng. Ngự trị trên đôi mắt màu nâu sáng tựa như màu hổ phách lại là hàng chân mày mang khí khái lăng lệ vướng đầy tuyết trắng, làn da thì trắng sáng như mây, dáng dấp tuy xinh đẹp nhưng vẫn toát lên khí chất phóng túng phiêu dật mà khó có thể bắt gặp được ở nữ tử Minh Càn quốc.

Người ngoại tộc...

Vừa hay lúc này có một nữ tử khác từ phía xa phóng tới, mắt vừa nhìn thấy toàn cảnh phía bên này thì nàng ta hoảng hốt đứng lại. Ngay khi vừa trông thấy Tư Phàm rút tên ra định bắn vào nữ tử mắt nâu kia thì người này liền cả kinh lấy xuống một cung tên làm bằng sắt rồi nhanh như chớp nhắm thẳng vào Tư Phàm và phát tiễn.

Thân hình nữ tử này cao lớn và vững vàng như núi, đeo chiếc mặt nạ sắt quái dị, tay cầm cung tên bằng sắt không có chút nặng nề. Lực phát tiễn lại còn rất mạnh, mũi tên tuy được bắn vội vã nhưng tốc độ lao đi vẫn nhanh như xé gió và mang theo sức xuyên phá mạnh đến mức có thể phá giáp của bất kỳ binh sĩ nào.

Tuy là phát bắn như thiên lôi này có chút gấp gáp vội vã nên độ chính xác không cao, nhưng nhiêu đó cũng đã đủ sức để xuyên thẳng qua bả vai trái của Tư Phàm và khiến nàng rơi ngay vào cảnh thập tử nhất sinh.

Thân thể của Tư Phàm vì ăn uống ít ỏi để vào vai một người hay bị bệnh tật hành hạ mà có chút gầy gò xanh xao, khi bất ngờ bị trúng một mũi tên này nàng đã không thể có cơ hội chống cự nổi sức tàn phá của nó. Trong nhất thời bả vai nàng đã tuôn ra dòng máu đỏ như thác đổ, không kịp thốt lên tiếng nào mà ngã thẳng từ trên ngựa xuống đất, y phục thấm đẫm một màu đỏ kinh người.

Nữ tử mắt nâu vì tránh né mũi tên của Tư Phàm mà không kịp chuẩn bị tư thế ngã tốt, vì vậy đã té từ trên cao xuống rất mạnh, cũng may là nữ tử đeo mặt nạ quái dị kia sau khi bắn trúng Tư Phàm đã lập tức phóng đến đỡ lấy nàng, đồng thời còn thất kinh hô lên.

"Quận chúa, nàng không sao chứ?"

Nữ tử mắt nâu được nữ tử đeo mặt nạ quái dị và nữ tử bị trượt ra đằng xa vừa trở lại đỡ dậy, một bên thì liền hất tay mặt nạ quái dị ra còn một bên thì vẫn để nguyên cho nữ tử còn lại đỡ mình, chán ghét mắng.

"Không sao. Ngươi đừng động vào ta!!"

Mặt nạ quái dị nghe thế thì sững lại, xong rất nhanh thích ứng thu tay về.

"Quận chúa, nàng hứa với ta là sẽ không tùy tiện hành động nên ta mới giấu giếm vương gia và cho nàng đi theo. Vì sao bây giờ nàng đã gây chuyện rồi?"

Bọn họ đang nói chuyện gì...?

"Ngươi có quyền cho ta đi hay không sao? Ta gây chuyện sao? Ngươi nói lại xem!! Đám người vô dụng các ngươi thám thính một ngọn núi cũng không xong, còn nói là binh sĩ cái gì? Giúp sức được cho phụ vương ta cái gì? Ta tự mình cũng có thể tìm tới quân doanh bí mật của bọn người họ Thần Xung!!"

Mặt nạ quái dị thở dài trong lòng, hơn nửa năm cắm cọc ở đây thì việc tìm ra lộ giới bí mật vốn không phải là chuyện bất khả thi với nàng ta. Vốn nghĩ để cho Quận chúa dạo chơi, còn mình thì tiếp tục làm nhiệm vụ riêng thì ai ngờ nàng ấy lại liên tục giết người. Bây giờ đã kinh động đến doanh trại đó, vì sợ bọn chúng phái người đi báo đến quân doanh khác mà một mình mặt nạ quái dị phải canh chừng tín sứ rời đi để ngăn chặn tin tức...

Bây giờ nhìn thấy Quận chúa nổi giận thì mặt nạ quái dị cũng không dám nói gì, chỉ vội vã quỳ xuống xua tay thỉnh tội.

"Quận chúa, ta xin lỗi nàng, lỗi của ta, nàng muốn đi thì đi, muốn làm thì làm, là ta vô dụng, là ta vô dụng!!", cầu xin xong nàng ta cũng không khỏi lén lút nhìn xác của ba người đồng đội của mình, âm thầm tiếc rẻ trong lòng.

Nữ tử còn lại là thủ vệ của Quận chúa, nàng ta nhìn thấy vết xước trên mặt chủ nhân của mình thì liền thất kinh hô lên.

"Quận chúa, mặt của người bị thương rồi..."

"Câm miệng, không cần ngươi nói!!"

Nữ tử mắt nâu này gằn giọng quát, nàng ta cầm lấy loan đao của mình rồi nâng bước định đi đến chỗ Tư Phàm khiến ai nấy đều nghĩ là nàng muốn giết chết kẻ làm hỏng gương mặt của mình.

Thanh Trần...

Mặt nạ quái dị đứng một bên cũng không cảm thấy lạ, Quận chúa vốn ngang tàng như vậy, từ xưa tới giờ nàng không thích ai thì kẻ đó tuyệt đối không thể sống nổi, huống hồ tên tiểu tử này còn dám làm gương mặt của nàng bị thương.

Cơ mà, mặt nạ quái dị cũng cảm thấy việc ra tay giết hẳn tiểu tử này là không cần thiết, dù sao kẻ trúng mũi tên của nàng vốn chưa từng có ai sống sót, lần này tuy là bắn hụt nhưng mà với tình huống nằm vùi dưới trời tuyết thế này thì có trời cũng không cứu nổi. Nghĩ vậy nên mặt nạ quái dị bèn dời đi chủ đề.

"Quận chúa, lúc nãy có người cưỡi ngựa rời khỏi doanh trại, trên người mặc áo giáp của tộc Chiến Thần nên ta mới trở về đây gọi mọi người sang bên đó...", mà bây giờ vướng tên này nên chắc không kịp đuổi theo diệt khẩu tên kia rồi.

Thanh Trần...

Quận chúa đang đi thì kinh ngạc đứng lại, nàng ta chỉ tay vào Tư Phàm hỏi.


"Nói vậy đây không phải là người mà chúng ta cần tìm?"

"E là vậy, nàng bày trận sai người rồi.", mặt nạ quái dị lí nhí nói, "Mà thôi, kệ hắn đi, chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi đây, kẻo viện binh của tộc Chiến Thần tới thì không hay."

"Khoan đã!!", Quận chúa mắt nâu gằn giọng, ngón tay một lần nữa chỉ vào Tư Phàm đang nằm hấp hối đằng kia, ra lệnh, "Đem hắn đi!!"

Mặt nạ quái dị kinh hãi nhìn Quận chúa rồi lại đến tên nam tử sắp chết dưới đất, khó tin hỏi.

"Quận chúa, chuyện... chuyện này...?"

"Sao hả? Không được à?"

Mặt nạ quái dị không tin nổi vào tai mình, nàng ta tiến đến chỗ Tư Phàm để xem thử người này có gì hay ho? Nào ngờ mắt thấy được nàng mỹ mạo tuấn tú ưu việt, dù chỉ còn sức tàn nhưng không thể che lấp được khí chất vương giả vô song thì vô cùng khó chịu. Thấy Tư Phàm đang trừng mắt muốn phản kháng thì mặt nạ quái dị liền khéo léo che lại tầm mắt của Quận chúa rồi một cước đạp vào mũi tên đang xuyên qua vai của nàng khiến nó đâm vào sâu hơn, sau đó lại độc ác dẫm mạnh vào bàn tay trái của nàng, tròng mắt trắng dã của ả chỉ hận không thể đạp chết nàng ngay tức khắc.

Tư Phàm vì quá đau mà rên hừ hừ một tiếng, vành mắt nàng đỏ hoe hằn lên tia máu tức giận và hận thấu tâm can nữ tử quái dị nọ, thế nhưng nàng đã không còn sức để vùng vẫy. Từng cơn đau như đang nện ầm ầm vào đại não của nàng rồi lan xuống đôi mắt khiến khung cảnh trước mắt nàng bỗng chốc tối sầm.

Trước khi lịm đi, Tư Phàm chỉ có cảm giác lạnh thấu xương đang bao trùm lấy từng tấc da thịt của mình, cả cơ thể nàng như bị gông xiềng xích chặt, vừa đau thắt vừa khổ sở. Nó đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần so với những gì mà nàng đã trải qua trước đây, bởi lẽ, trước đây nàng còn sống thì chuyện gì cũng có cơ hội xoay chuyển, còn bây giờ nàng chết đi rồi thì tất cả sẽ vĩnh viễn kết thúc.

Nếu như đây là cảm giác trước khi chết đi, vậy thì quả thật quá đáng sợ rồi...

Mặt nạ quái dị nhìn thấy Tư Phàm đã ngất đi thì cười lạnh, lại cố giấu đi vẻ hằn học mà nói.

"Quận chúa, người

này bị thương quá nặng, trúng tiễn của ta thì đã sắp chết rồi, nàng đem hắn về làm gì?"

"Sắp chết thì không đem đi được sao? Cứ đem hắn ra khỏi nơi nguy hiểm này rồi cứu!!"

"Quận chúa, mũi tên này đã bắn trúng vào xương vai, xoáy sâu rồi xuyên thủng qua người hắn. Thân tên hướng lên xương vai làm lệch đi bả vai của hắn, tàn phá toàn bộ khung xương bên vai trái, thương thế vô cùng tồi tệ. Tuyệt đối không thể di chuyển mạnh vì sẽ làm thân tên dịch chuyển oái ăm hơn. Chúng ta có thể đem hắn rời khỏi núi Bạch Sơn, nhưng để về được tộc thì phải dùng ngựa, e là hắn sẽ chết trước khi được chữa trị..."

"... Thế sao?", Quận chúa này có chút mất hứng, lại không cam lòng hỏi tiếp, "Không còn cách nào khác sao?"

Mặt nạ quái dị quả quyết lắc đầu, những kẻ tới gần Quận chúa, giết được ai thì nàng sẽ giết toàn bộ, nhất là đàn ông.

"... Thế thì thôi."

Tiếc nuối nhìn Tư Phàm thêm một cái, nàng Quận chúa này có cảm giác như mình vừa vuột mất một món đồ chơi hay ho, đang định rời đi thì chợt gió tuyết thổi đến làm nàng phải đưa vạt áo lên che mặt lại.

"Gió lớn quá, chúng ta đi!!"

Chỉ là ngay lúc ba người này định quay đi thì phía sau lưng lại vang lên tiếng ngựa hí ầm trời, Mạc Thanh Trần mang theo tâm trạng thấp thỏm và lo âu đi tìm Tư Phàm suốt một canh giờ trong cơn bão tuyết dữ dội của núi Bạch Sơn, từ lúc mà tâm trạng nàng nóng rực vì lo lắng cho tới khi trở nên hoảng loạn tột độ.

Một canh giờ trước, dấu chân ngựa còn in lại trên tuyết đã khiến cho Mạc Thanh Trần bất ngờ đứng lại, nhìn vào một con đường vắng vẻ và lắt léo dẫn xuống phía bắc của núi Bạch Sơn. Biết bọn người bí ẩn kia không đi ngựa nên dấu chân này hẳn là thuộc về Tư Phàm thì Mạc Thanh Trần mừng rỡ trong lòng.

Dấu chân còn mới, vậy là nàng không sao.

Nghĩ tới việc Tư Phàm vẫn an toàn nên Mạc Thanh Trần đã mang theo gương mặt đầy niềm hy vọng mà phóng vào con đường vắng. Nhưng thật lạ, các vết chân ngựa hẵng còn mới nhưng vì sao nàng đuổi mãi đuổi mãi mà vẫn không bắt kịp Tư Phàm?

Hoang mang bắt đầu lại dâng lên, chẳng lẽ nàng đã bị trúng khổ nhục kế, bị người ta dẫn đi sai đường rồi?

Đang loay hoay không biết phải làm gì thì bất chợt Mạc Thanh Trần lại trông thấy con ngựa trắng như tuyết quen thuộc đứng chỏng chơ giữa đường ở đằng xa. Ngay lập tức, trái tim của nàng như ngừng đập.

Đó là con ngựa mà chính tay nàng đã lựa chọn và đem đến cho Tư Phàm...

Phóng tầm mắt ra xa, đại não của Mạc Thanh Trần tự động loại bỏ hết tất cả những thứ tạp vật xung quanh, trong mắt của nàng chỉ còn nhìn thấy một hình dáng quen thuộc nằm sõng soài trên mặt đường, nàng bị vây quanh bởi ba kẻ lạ mặt, một bên tay bị kẻ khác dẫm lên đến nát bấy, hai mắt nhắm nghiền, trên người còn đang bị một mũi tên sắt xuyên qua, ở dưới cơ thể thì tuyết trắng xung quanh cũng đã nhuốm một màu đỏ thẫm.

Đau. Tức giận. Nổi điên.

Đồng tử của Mạc Thanh Trần trong tích tắc co thắt lại, toàn thân nàng phát run, hai nắm tay siết chặt, quai hàm nghiến vào nhau tạo thành một hình ảnh hung tợn đến đáng sợ mà chưa từng có ai nhìn thấy qua.

Trong nháy mắt, Mạc Thanh Trần từ một viên tuyết trắng nõn lạnh giá liền hóa thành một quả bộc phá sần sùi và đầy gai góc. Khoảnh khắc này đối với Mạc Thanh Trần như ngừng lại, cho đến khi nàng bừng tỉnh tại điểm giao nhau giữa nỗi nghi hoặc và sự thực tế thì đã lập tức bùng nổ.

"Tránh xa Tư Phàm ra!!!!!!"

Mạc Thanh Trần thực sự như nổi điên và không còn giữ được nét bình tĩnh như thường ngày nữa, đôi mắt hoa đào dịu dàng ngày thường bỗng trừng lên như một lưỡi kiếm sắc nhọn, sát khí chôn giấu bao lâu nay của một chiến binh thuộc tộc Chiến Thần hùng mạnh trong thoáng chốc bốc lên ngùn ngụt. Tay nàng nắm chặt kiếm, hét lên một tiếng vang vọng đất trời rồi đá mạnh vào bụng ngựa, điên cuồng lao tới như vũ bão.

Ánh kiếm phản quang, hình ảnh trắng toát, tốc độ kinh hồn, dữ dội như bão tuyết càn quét... Mạc Thanh Trần ngay giờ khắc này bỗng nhiên khiến cho người ta khiếp sợ và khủng hoảng cực kỳ.

Bạch phụng tốc chiến như xé bão.

Mặt ngọc phẫn hận nỗi ưu thương.

Nữ tử đeo mặt nạ quái dị nhíu mày nhìn Mạc Thanh Trần lao tới, lòng có bao nhiêu kinh sợ nhưng khi nhìn sang Quận chúa thì nàng ta liền nghiến răng thu hết can đảm chạy đến phía trước, thu nội lực vào lòng bàn tay rồi hét lớn.

"Quận chúa, xin hãy lùi lại phía sau!!"

Mặt nạ quái dị này nội công vô cùng lợi hại, trong tộc của mình thì nàng ta giống như Mạc Thanh Trần vậy, khó có ai cùng tuổi có thể địch lại. Nàng ta hét lên một tiếng, chưởng lực trong tay phát ra đánh bay cả lớp tuyết dưới đất nhằm ngăn cản vó ngựa của Mạc Thanh Trần.

Mạc Thanh Trần thấy chưởng lực ập tới, nàng liền thi triển khinh công phóng ra khỏi ngựa, xoay kiếm trong tay bổ từ trên xuống. Công lực mười phần của nàng khiến mặt nạ quái dị bị tạt rát cả người, ả kinh hãi liền giơ lên cây cung sắt chống đỡ lấy đòn thế như vũ bão của Mạc Thanh Trần, sau đó lập tức tung đòn như muốn đánh rơi bảo kiếm trên tay nàng. Sức tay của mặt nạ quái dị cực kỳ mạnh, ả mỗi ngày đều cầm vũ khí bằng sắt trên tay nên luyện được sức đánh vô cùng khủng khiếp. Chỉ cần hai chiêu đã có thể hóa giải được đòn thế chỉ có lực chứ không còn sắc sảo như trước của Mạc Thanh Trần.

Nhưng bản thân Mạc Thanh Trần hiện tại nộ khí lên tới đỉnh điểm, nàng thậm chí bị trúng một đòn cũng không biết đau mà điên cuồng tấn công tới tấp khiến nữ tử đeo mặt nạ quái dị kinh sợ mà lùi chậm lại.

Nhìn bọn chúng đứng chắn giữa Tư Phàm và mình, Mạc Thanh Trần càng thêm nộ khí tuôn trào, nàng muốn đẩy bọn người khốn kiếp này ra xa, nàng không muốn bọn chúng đứng gần Tư Phàm, nàng muốn đến gần Tư Phàm.

Nghĩ đoạn nàng càng thêm bộc phát khí lực, trong nháy mắt, đồng tử của nàng hằn lên tia máu hướng đến mặt nạ quái dị kia, Bạch Phụng Lam Huyết trong tay ánh lên ánh sáng chói lòa trong không khí chiều tà của núi Bạch Sơn khiến nữ tử đeo mặt nạ quái dị bất ngờ nhíu mày lại, lùi về sau thủ thế.

Cũng may cho nữ tử đeo mặt nạ quái dị này là chiếc mặt nạ sắt khá dày nên đã che lấp được một phần quang ảnh của kiếm, nàng ta có thể trông thấy một đường kiếm vươn ra từ trong ánh sáng rồi lại đột nhiên tỏa ra thành tám hướng, tức thì bị hình ảnh kia đả kích đến trong lòng kinh hãi vô cùng.

Không thể chống đỡ một thứ mà mình không nhìn thấy rõ, mặt nạ quái dị cũng chỉ có thể đem chủy thủ ra chém ngang tay của Mạc Thanh Trần buộc nàng phải bỏ kiếm xuống. Nhưng cuối cùng lại không ngờ lực tay của Mạc Thanh Trần chẳng những mạnh đến không tưởng mà tính nết lại còn rắn rỏi cứng đầu cực kỳ. Nàng chịu một nhát chém vào bàn tay đến đổ máu cũng không dừng lại đường kiếm khiến cho mặt nạ quái dị hãi hùng trong lòng, ả ta không còn cách nào chống đỡ nữa nên chỉ đành nhắm mắt hứng chịu một kiếm của Bạch Phụng Lam Huyết vào eo.

Hét lên một tiếng, nữ tử đeo mặt nạ quái dị dùng hai bàn tay trần nắm chặt lấy lưỡi kiếm để chặn lại đường đâm của Mạc Thanh Trần. Mạc Thanh Trần lại điên cuồng muốn đâm thanh kiếm vào sâu hơn, đẩy mạnh nữ tử đeo mặt nạ quái dị về phía sau khiến ai nấy đều kinh hoàng trước tình cảnh như này.

Đứng cách đó rất gần, nữ tử được gọi là "Quận chúa" dường như kinh hồn táng đảm với sự điên cuồng của Mạc Thanh Trần, nữ tử đeo mặt nạ quái dị và Mạc Thanh Trần xông vào nhau với tốc độ và sức mạnh rất lớn khiến nàng không thể chen chân vào giữa. Cuối cùng khi thấy mặt nạ quái dị bị đánh lùi đi với tình trạng không thể thảm thương hơn, tốc độ trận chiến nhất thời giảm xuống thì nàng ta cũng bắt được thời cơ nhảy vào.


Việc bị trúng một kiếm và đang phải giằng co quằn quại dưới tay Mạc Thanh Trần đã khiến cho mặt nạ quái dị dính phải thương tích nặng nề, ả không nhịn được mà hộc một ngụm máu tươi ra ngoài.

"Ả đàn bà điên này!!"

Mặt nạ quái dị điên tiết nhe ra hàm răng đỏ choét vì dính máu trông rợn người vô cùng mà mắng lớn, ả chưa bao giờ gặp một con thú nào điên đến như vậy. Mắt thấy Quận chùa cùng thủ vệ của nàng lao đến cứu mình thì ả cũng lập tức vội tung chưởng đẩy Mạc Thanh Trần tách ra khỏi mình để có thể mở ra được đường tháo chạy.

Giác quan của Mạc Thanh Trần rất nhạy, nàng vì phát giác có hai kẻ muốn đánh lén mình nên đã rút kiếm ra khỏi người mặt nạ quái dị kia một cách mạnh bạo khiến vết thương của ả rách toạc ra. Rất nhanh, nàng siết chặt lấy cán kiếm nhuốm máu, ra sức chém thẳng về phía nữ tử mắt nâu.

Nào ngờ máu của nữ tử đeo mặt nạ quái dị đã theo cái vung kiếm của Mạc Thanh Trần mà văng thẳng vào mặt nữ tử mắt nâu khiến nàng ta bị bất ngờ phải dùng tay che mắt lại. Ngay lúc này thì đường kiếm của Mạc Thanh Trần cũng chém tới, nữ thủ vệ trông thấy Quận chúa gặp nguy hiểm thì lập tức lao ra hộ giá, kết quả là nàng ta đã thay chủ nhân của mình hứng chịu toàn bộ sức lực sau nhát chém kinh hồn táng đảm của Bạch Phụng Lam Huyết.

Nữ tử mắt nâu kinh hoàng mở trừng mắt nhìn nữ thủ vệ thân cận nhất của nàng bị một nhát chém của Mạc Thanh Trần mà rách toạc cả lưng, hai mắt mở lớn nhìn chủ nhân một lần cuối cùng rồi như một con rối gỗ ngã xuống chết ngay tại chỗ.

Quá kinh hãi Mạc Thanh Trần, nữ tử đeo mặt nạ quái dị gào lên.

"Quận chúa, chạy mau!!!!"

Nữ tử mắt nâu được gọi là "Quận chúa" này bàng hoàng nhìn gương mặt như ác quỷ của Mạc Thanh Trần, một cái liếc mắt liền khắc sâu tận tâm can.

"Món nợ này ta nhất định phải báo!!"

Vì nàng ta đứng cách Mạc Thanh Trần không xa, lại trong tư thế quay lưng lại với Tư Phàm nên khi Mạc Thanh Trần quay sang đối mặt thì cũng đã nhìn thấy cả Tư Phàm đang nằm ở trong tầm mắt.

Bắt được khoảnh khắc Mạc Thanh Trần sững người lại, ánh mắt lại có chút biến chuyển, nữ tử mắt nâu liền đạp mạnh vào bụng Mạc Thanh Trần một cái khiến nàng phải chịu đau mà lùi ra mấy bước. Nhân cơ hội này, nàng ta liền xoay người phóng lên con ngựa mà Tư Phàm đã cưỡi ở gần đó rồi đem theo mặt nạ quái dị quất ngựa bỏ chạy.

Mạc Thanh Trần chịu đau hết thảy, nàng không màng tới bất cứ thứ gì mà đem cả bộ dạng máu đỏ đầy người của mình vấp váp đi về phía Tư Phàm, bước chân của nàng có chút không vững vàng, hoàn toàn vụn vỡ mà chạm lấy bàn tay nát bấy của Tư Phàm bị người ta dẫm đạp.

Nước mắt lúc này đã không ngừng được mà rơi xuống. Nàng hoảng sợ tột độ đưa ngón tay run rẩy đầy máu của mình lên để kiểm tra hơi thở của Tư Phàm. Vừa phát hiện ra hơi thở của Tư Phàm yếu ớt phả ra trên đầu ngón tay mình, Mạc Thanh Trần đã không nén được sự mừng rỡ.

Tư Phàm còn sống, nàng còn sống...

Sau khi đã xác định được Tư Phàm còn thở, Mạc Thanh Trần liền không có thời gian ngơi nghỉ, nàng lập tức lao vào bắt mạch và kiểm tra gân cốt cho Tư Phàm, tức thì nét kinh sợ lại hiện lên trên mặt.

"Cơ thể của Tư Phàm đã bị lạnh và mất máu rất nhiều nên đáng lý phải lập tức chữa trị ngay, thế nhưng xương bả vai nàng lại bị tổn hại quá nặng, tuyệt đối không thể di chuyển mạnh bằng ngựa được, vì vậy chỉ có thể gọi người đem cáng tới khiêng mà thôi..."

Mạc Thanh Trần đau đớn khôn cùng, nàng thậm chí còn không dám chạm vào cơ thể của người yêu, nàng sợ làm nàng ấy đau, lại không may chạm trúng điểm nào đó sẽ khiến nàng ấy lâm vào nguy kịch.

Nhưng lại không thể không làm gì...

Nàng không nghĩ quá nhiều nữa. Nếu không có ai ở đây, nàng sẽ tự mình đem Tư Phàm về.

Nuốt nước mắt và cả sự hoảng loạn của chính mình vào tim, Mạc Thanh Trần dùng hết tất cả mọi sự dịu dàng mà mình có, từng chút, từng chút một ôm lấy thân thể lạnh như băng của Tư Phàm vào lòng và rồi nhẹ nhàng nâng cơ thể nàng ấy lên trên vòng tay...

Nàng không muốn Tư Phàm bị đau...

Mạc Thanh Trần ôm lấy nữ tử mà mình yêu trong lòng, vừa chầm chậm săn sóc mà vừa khẩn trương vội vã chạy dưới trời tuyết để tìm một chỗ ấm áp có thể sơ cứu cho nàng ấy.

Tư Phàm nhắm nghiền mắt vùi trong lòng Mạc Thanh Trần, Mạc Thanh Trần lúc này vừa sợ hãi, vừa đau lòng lại vừa khổ sở, nàng muốn chạy nhanh để có thể tìm chỗ trị cho Tư Phàm nhưng lại vừa không thể nhanh, cơ thể Tư Phàm bị bế lên và di chuyển thế này khiến cho vết thương bị động không ít, đau đớn đến nỗi trong cơn mê man nàng cũng đã phải nhíu mày lại rên rỉ thống khổ.

Tư Phàm bị đau như vậy khiến tâm can Mạc Thanh Trần như bị xé nát, nàng bế Tư Phàm chạy đi bằng khinh công để không phải lắc lư quá nhiều, nước mắt cũng đã rơi ướt đẫm cả mặt, nàng khóc nấc kêu lên.

"Phàm, ta xin lỗi nàng, tất cả là lỗi của ta... Ta xin nàng đừng bị làm sao, ta xin nàng hãy cố chịu đựng một chút nữa thôi... Ta xin nàng..."

Do chạy từ doanh trại ra một cách vội vã mà Mạc Thanh Trần cũng mặc một bộ y phục tương đối mong manh, nàng ôm lấy Tư Phàm chạy trong giá rét mà cả cơ thể cũng bị lạnh đến phát run, đầu móng tay trở nên tím ngắt và mất hết cả cảm giác nhưng không lúc nào buông lơi Tư Phàm.

Bước chân càng lúc càng nặng nề, từng cái đạp xuống tuyết giống như bị mặt đất hút lấy mạnh mẽ đến không thể di chuyển. Đã có những khi nàng suýt sụp cả gối vì tê dại đến không còn cảm thấy chân của mình là của mình nữa, nhưng tất cả lý trí của nàng lại vì sự sống của một mình Tư Phàm mà tiếp tục tiến bước.

Mạc Thanh Trần vì quá lạnh mà đầu óc cũng bắt đầu miên man không tỉnh táo, nàng cảm nhận được tuyết tan ướt đẫm cả hài và dần đóng băng lại khiến đôi chân càng trơn trượt khó đi hơn. Thầm nghĩ không ổn rồi, nếu cứ thế này thì e rằng đến cả chính nàng cũng sẽ mất mạng vì rét mất, nàng lại hít sâu một hơi để lấy lại sức rồi lập tức phóng lên phía trước để hy vọng tìm thấy một sợi dây cứu sinh nào đó.

Do không rành về địa hình núi Bạch Sơn, Mạc Thanh Trần chỉ có thể bế cơ thể yếu ớt rệu rã của Tư Phàm đi vội vã trở về doanh trại trong bão tuyết suốt mấy canh giờ, nhưng đường ngựa chạy hơn một canh giờ mà bây giờ nàng chỉ có thể đi bộ thì thực sự không ổn.

Tình trạng của Tư Phàm không ổn, ta phải lập tức làm ấm cơ thể nàng...

Nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn mỗi cách tiến đến gần chân núi để hy vọng tìm thấy một cái hang hốc nào đó mà thôi. Cuối cùng trời không phụ lòng người, Mạc Thanh Trần trong khi đang tìm chỗ nghỉ thì đã vô tình trông thấy mấy con thỏ trắng chui xuống một cái hốc. Chỉ còn biết hy vọng vào may mắn, nàng lập tức tiến đến đạp mạnh vào lớp tuyết đóng bên trên, kết quả là khi lớp tuyết sụp xuống đã để lộ ra một cái hang nhỏ bên dưới.

Bắt được một sợi dây cứu sinh, Mạc Thanh Trần vô cùng vui mừng nên đã lập tức đưa Tư Phàm xuống dưới và đặt nàng ấy nằm ở chỗ sạch sẽ nhất rồi cuống cuồng vác củi khô vào đánh lửa.

Sau khi đốt lửa lên để làm ấm cho Tư Phàm, Mạc Thanh Trần lại trở nên lo lắng vì phải đi tìm thảo dược và sơ cứu cho nàng ấy. Bất ngờ thay ở phía trên mặt đất lại vang lên tiếng đạp chân của ngựa, tiếng gọi văng vẳng từ xa cũng vang lên.

"Tiểu thư!! Tiểu thư!!"

"Diệp Vy!?"

"Tiểu thư, người đây rồi...", Diệp Vy vừa phóng ngựa đến vừa hô, bên cạnh nàng chính là con chiến mã của Mạc Thanh Trần, "Tiểu thư, ở con đường kia chia ra hai ngả, binh sĩ của doanh trại phân công ta đi vào đường này để tìm kiếm đám người bí ẩn kia. Ta đi vào đường vắng không lâu thì trông thấy ngựa của người đi lang thang trở về từ bên hông vách núi nên mới đi theo nó đến đây..."

Tiến đến gần hơn, nhìn thấy Mạc Thanh Trần mặt mày khổ sở, quần áo lại dính đầy máu khiến Diệp Vy thất kinh không tin được vào mắt mình, nàng thảng thốt kêu lên.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện