Yên Hoa Nhất Mộng [Bhtt]

Chương 35


trước sau


Bây giờ đang là giữa trưa nhưng hơi lạnh vẫn xuyên thấu qua từng lớp vải, Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa đang nói chuyện với nhau ngoài sân, còn chưa kịp làm gì thì Đằng Lang đã từ bên ngoài trở về. Vừa nhảy xuống ngựa thì hắn đã tiến đến chỗ của Mạc Thanh Trần hô lên.


"Tiểu thư, ta có chuyện muốn bẩm."

Mạc Thanh Trần tiều tụy mệt mỏi ho khan vài tiếng, nàng day dứt bỏ lại Tư Phàm nằm bên trong rồi bước ra ngoài cho Đằng Lang tiến vào.

Không đợi nàng lên tiếng, hắn đã nói.

"Tiểu thư, theo mệnh lệnh của người, hôm qua chúng ta đã đuổi theo Trần Hắc suốt cả ngày. Tuy nhiên kỹ nghệ cưỡi ngựa của hắn quá tốt, căn bản không thể đuổi kịp. Ngược lại, người của chúng ta và bọn người bí ẩn đó đã vô tình chạm trán nhau trên lộ giới. Có lẽ vì chúng đã bị thương nên đã chủ động rút lui vào sâu trong núi. Nhưng cũng nhờ vậy mà xem như đã chặn được đường chúng đuổi theo Trần Hắc, xem như Trần Hắc đã an toàn.

Tuy nhiên người của chúng ta lại thương vong rất nhiều, phái bốn mươi người đi mà bị giết hết hai mươi người... Tiểu thư, bọn người này võ công rất cao, ra tay cũng rất tàn ác, hai mươi người của chúng ta gần như là chết ngay khi vừa trúng chiêu, không có cơ hội cứu chữa."

"Trần Hắc qua ải được là tốt, chỉ là không ngờ nhiều người chết như vậy. Về sau hãy tìm thi thể của những người đã chết để an táng đàng hoàng.", Mạc Thanh Trần áy náy nói.

Đằng Lang lại như đang đắn đo chuyện gì đó, hắn lập tức hỏi, "Tiểu thư, người có cần ra lệnh phát động tìm kiếm trên diện rộng không?"

Lời hắn nói làm cho Mạc Thanh Trần trầm mặc hẳn đi, nàng hỏi, "Ta ra lệnh?"

Đằng Lang nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi xanh xao của nàng thì khẽ nói.

"Tiểu thư, hiện tại ở đây người chính là chủ nhân của chúng ta. Nếu không có lệnh của người, bọn ta thực sự không dám làm càn..."

Mạc Thanh Trần hít sâu một hơi, nàng cũng thẳng thắng thành thật nói.

"Ngươi không cần phải khách sáo như vậy. Bản thân ta không biết gì về núi Bạch Sơn, lại không có kinh nghiệm bày mưu bố trận. Hay là cứ để ngươi - một người lão luyện làm đi. Về chuyện hôm qua ta tắc trách, sau khi trở về Thần Mạc phủ ta sẽ lãnh roi chịu phạt sau."

Nàng vừa nói xong, từ bên ngoài Tào Dực đã hét lên.

"Tiểu thư, người không thể để bản thân mình bị đánh dễ dàng như vậy!!"

Diệp Vy, Đỗ Kiều Hoa, "!!!"

Đằng Lang vừa nghe thấy Tào Dực lớn mật nhảy vào thì lập tức chỉ tay mắng lớn.

"To gan!!! Ngươi là kẻ nào mà dám lớn tiếng ở đây???"

"Tiểu thư, xin thứ lỗi!! Bọn ta không nên để Tào đại ca phóng đến đây!!", Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa đồng loạt đứng ra cúi đầu.

Mạc Thanh Trần mới đầu còn ngạc nhiên, sau đó nàng đã lộ ra vẻ mệt mỏi hỏi, "Các ngươi đến đây làm gì?"

Tào Dực còn đang định nói, "Tới đây để kêu tiểu thư sống lại mà làm nhiệm vụ." thì Diệp Vy ở bên cạnh đã có chút vội vàng đáp trước, "Bọn ta tới để thăm người, trùng hợp lại vô tình nghe được, xin tiểu thư thứ tội."

Đằng Lang quay sang nhìn ba người vừa bước vào bằng ánh mắt đề phòng, hắn ngẫm nghĩ trong lòng: Dù sao Thập Nguyệt Quân cũng là do Hoàng đế chủ mưu thành lập, chẳng biết hắn có phái nội gián trà trộn vào hay không?

Mạc Thanh Trần lại có vẻ rất thích bọn người này, Đằng Lang lo sợ tiểu thư bé nhỏ sẽ bị bọn chúng lợi dụng, dù sao nàng cũng chỉ mới mười tám mà thôi... Các vị thiếu gia đã dặn dò đi dặn dò lại là hắn phải che chở cho tiểu thư, nếu nàng có vấn đề gì chắc hắn bị cạo đầu mất...

Đằng Lang nghĩ vậy nên có chút gay gắt mắng.

"Ra vào cũng phải xin phép, các ngươi không biết quy tắc sao? Nếu ở đây có các vị thiếu gia thì các ngươi đã lập tức bị ăn roi rồi đấy!!"

Mạc Thanh Trần tròn mắt nhìn Đằng Lang một cách đầy ngạc nhiên, nàng không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên gắt gỏng mắng đám người của Diệp Vy, nhưng nghĩ lại thì đúng là ở những nơi cần quy tắc thì phải thực hiện quy tắc. Lục ca thì không sao, nhưng nếu là các ca ca còn lại, đặc biệt là đại ca thì họ chắc chắn sẽ bị mắng cho xem...

Thập Nguyệt Quân sẽ phải được báo cáo tình hình thường xuyên cho Tiểu Thất Tử, tuy là Tiểu Thất Tử sẽ biết cách giảm bớt nguy hiểm trước khi dâng tấu chương lên cho Hoàng đế nhưng Mạc Thanh Trần cũng không thể dựa vào đó mà làm càn được. Nghĩ vậy nên nàng bèn ho khụ một tiếng rồi trừng mắt nhìn họ, nghiêm giọng giáo huấn.

"Lần sau các ngươi phải chú ý, ra vào phải xin phép. Đừng để vì một sai sót nhỏ mà bị trách phạt, đến lúc đó ta sẽ không cứu đâu."


Ba người Diệp Vy bị Mạc Thanh Trần mắng thì cũng rất ngoan ngoãn cúi đầu vâng dạ, không hiểu sao toàn cảnh lúc này nhìn có chút buồn cười khiến Đằng Lang có chút hoảng.

Thấy thái độ kinh ngạc của hắn thì Mạc Thanh Trần cũng xấu hổ cúi gằm mặt xuống, nàng cố gắng lấy lại một chút bình tĩnh mới quay về chuyện chính sự mà nói.

"Thật ra nếu mở rộng tìm kiếm thì sẽ dễ đẩy chúng ẩn vào sâu hơn trong rừng, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khả quan hơn. Đằng Lang, ý kiến của ngươi đưa ra đã là tốt nhất rồi..."

Đằng Lang vui mừng nói, "Đa tạ tiểu thư đánh giá cao ta. Vậy, tiểu thư... nếu bây giờ mở rộng tìm kiếm thì người sẽ lãnh đạo có đúng không?"

Mạc Thanh Trần khẽ liếc nhìn đám người Diệp Vy, nàng không biết họ đã phát hiện ra chưa? Rằng doanh trại này căn bản không phải là quân doanh của tộc Chiến Thần, mà là quân doanh thuộc quyền sở hữu của nghĩa quân Bạch Vũ. Hay nói chính xác hơn, đây chính là kho lương của nghĩa quân Bạch Vũ.

Điểm mấu chốt để giữ cho tộc Chiến Thần an toàn tới tận bây giờ chính là triều đình không có được bằng chứng bắt tội tộc Chiến Thần có quân đội dưới trướng.

Ở lần dọn dẹp phiến loạn trước, nghĩa quân Bạch Vũ có vai trò quan trọng nhưng đó chỉ là trận đánh phủ đầu, sau đó, trận đánh trọng tâm và kết thúc thì họ đã chủ động rút về sâu trong núi, giữ vai trò hỗ trợ cho tộc Chiến Thần. Thánh chỉ về chiến công dẹp phiến loạn do triều đình ban xuống ngay sau đó, phần lớn đều nói về quân cứu viện, một phần nhỏ trong đó là công của tộc Chiến Thần. Nghĩa quân Bạch Vũ do chỉ là vô tình xuất hiện nên không được nhắc gì tới, mà triều đình cũng vì muốn nhanh chóng ém xuống cơn sóng thần mang tên tộc Chiến Thần nên cũng giấu nhẹm nhiều việc lặt vặt xung quanh.

Do đó, việc nghĩa quân Bạch Vũ trú ngụ bên trong núi Bạch Sơn nói biết thì không phải ai cũng biết, nhưng nếu chủ tâm tìm hiểu thì cũng không phải là không phát hiện được.

Hiện tại tuy tộc Chiến Thần và nghĩa quân Bạch Vũ vẫn chỉ là qua lại trong bí mật, nhưng nghĩa quân Bạch Vũ và núi Bạch Sơn cũng đóng vai trò là nơi giấu binh lực và cất giữ các binh khí không thể thiếu của tộc Chiến Thần.

Chính vì thế, Mạc Thanh Trần cũng không thể tùy tiện điều động bất cứ lực lượng nào của nghĩa quân nếu chưa được phép.

Hơn nữa, chuyện khiến cho Mạc Thanh Trần bận tâm nhất bây giờ chính là tình trạng của Tư Phàm, nàng quả thật không dám rời xa nàng ấy dù là nửa bước.

Mạc Thanh Trần nghĩ đi nghĩ lại rất lâu, quyết định trực tiếp nói với Đằng Lang.

"Đằng Lang, ngươi là thủ lĩnh ở chỗ này, ngươi có quyền được điều động doanh trại và ngươi mới là người thích hợp làm việc đó. Cho nên ngươi đừng lo về thân phận của ta, cứ toàn quyền mà làm chuyện của mình."

Đằng Lang nghe nàng nói thì liền kinh hỉ gật đầu, hắn lần đầu tiên làm việc với Mạc Thanh Trần nên rất lo sợ chuyện vượt mặt chủ nhân. Nhưng nào ngờ Mạc Thanh Trần lại là một thiếu nữ thấu hiểu đại cuộc, không đặt chủ nghĩa cá nhân lên trên như vậy, chuyện này thực sự làm hắn có chút vừa kinh ngạc vừa vui vẻ. Thầm đánh giá nàng một cách nhanh chóng, sau đó hắn lại như nhớ ra điều gì đó nên bèn trầm giọng bảo.

"Tiểu thư, còn có một chuyện nữa mà ta vẫn cần ý kiến của người..."

"Chuyện gì?", nàng nâng mắt lên nhìn hắn.

"Nếu bắt gặp được chúng, thì giết hay giữ?"

Mạc Thanh Trần thoáng nâng mày, bây giờ chỉ cần nghĩ tới những chuyện mà chúng đã làm với Tư Phàm là đáy lòng nàng lại lạnh lẽo như băng đá. Nàng khẽ siết móng tay mạnh vào thành ghế đến mức đầu móng có chút trắng toát, miệng khẽ đáp.

"Nếu đã không bắt được, thì giết."

"Tuân lệnh tiểu thư!!"

Đằng Lang bừng bừng nhiệt huyết vội vã phóng ra ngoài, ngược lại tâm trạng của Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa ở trong này cũng lập tức hóa đá. Đỗ Kiều Hoa vội hỏi theo bóng lưng Mạc Thanh Trần.

"Tiểu thư, bọn ta không được tham gia, người lo bọn ta không đủ khả năng hay sao?"

Mạc Thanh Trần đang định trở vào phòng trong chăm sóc Tư Phàm thì bị gọi ngược lại, nhìn thái độ sốt ruột của Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa, vẻ mặt lạnh lùng có vẻ như không muốn hồi đáp về vấn đề này. Diệp Vy lập tức hiểu ý, nàng liền đem băn khoăn của chính mình ra mà hỏi.

"Tiểu thư là lo sợ bọn ta sau này sẽ vì danh lợi mà quay sang làm việc cho triều đình?"

"Không hẳn.", Mạc Thanh Trần bất đắc dĩ đành hạ giọng trả lời, "Chẳng qua là do những kẻ đó võ công rất cao, ta lo các ngươi sẽ không xoay sở được khi chẳng may đối mặt với chúng mà thôi."

Dù sao thì việc tộc Minh Thần và tộc Chiến Thần nghịch nhau cũng không phải là bí mật gì, Mạc Thanh Trần không cần thiết phải cẩn thận từng chút một giống như khi còn ở Minh Thành, giấu đi suy nghĩ của mình nữa. Nàng nói tiếp.

"Nhưng các ngươi cũng cần phải đặt ra tình huống, nếu một ngày nào đó, mệnh lệnh của ta và triều đình đối nghịch nhau thì các ngươi sẽ làm theo lệnh của ai?"

Nơi đây là địa giới của tộc Chiến Thần, toàn tộc của nàng sẽ không rời mắt khỏi Thập Nguyệt Quân, thời gian quan sát Thập Nguyệt Quân lại rất nhiều, không sợ không nhìn ra kẻ có ý đồ bất chính. Bất quá cũng không vội, nàng khẽ cười nhẹ xem như trấn an bọn họ, phất tay đuổi toàn bộ ra ngoài.

"Hãy trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị cho buổi tập luyện ngày mai đi."

Chỉ còn lại một mình, Mạc Thanh Trần lại trở về bên cạnh Tư Phàm, khi nàng vén màn bước từ gian phòng bên ngoài vào trong thì chợt hốc mắt có chút phiếm hồng.

"Phàm... Nàng... tỉnh rồi...?"

Không biết từ lúc nào, Tư Phàm đã tỉnh lại nhưng không hề lên tiếng, nàng giống như kiệt sức mà nằm nơi đó, hướng ánh mắt về phía màn ngăn để đợi chờ hình bóng của Mạc Thanh Trần bước vào. Khi nàng thấy được nhân ảnh quen thuộc đó xuất hiện, đáy mắt hẹp dài của nàng liền có chút lay chuyển ướt át.

Mạc Thanh Trần hoàn toàn tan vỡ hình tượng lạnh nhạt khi nãy. Nàng vừa mừng rỡ vừa đau lòng, vội vã chạy đến bên cạnh Tư Phàm, một mặt hô gọi người, một mặt lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lành lặn còn lại của Tư Phàm, ân cần hỏi han.

"Phàm, nàng tỉnh lại lúc nào? Còn đau lắm không? Nàng bị thương bên này nên đừng vội cử động. Nàng có khát nước không? Đê ta đi lấy nước cho nàng uống. Nàng khó chịu chỗ nào hãy nói cho ta nghe? Nàng đợi một chút để đại phu vào xem."

Mạc Thanh Trần quỳ một bên giường, lời thì thầm càng về sau giọng càng lạc hẳn đi mà lại không thiếu phần mềm mại vỗ về. Tâm tình nàng càng trở nên rối loạn, cuối cùng nàng không giữ được dáng vẻ kiên nghị của mình, đôi mắt rưng rưng vẻ tự trách nói.

"Ta xin lỗi vì đã không thể bảo vệ nàng, ta không ở bên cạnh để chăm sóc nàng tốt hơn..."

Dáng vẻ hao gầy và xanh xao của Mạc Thanh Trần làm cho trái tim Tư Phàm đau xót, dù còn rất mệt và đau nhưng nàng vẫn không đành lòng để như vậy, bàn tay có chút vô lực khẽ siết lấy tay Mạc Thanh Trần, hơi thở của nàng có chút đứt quãng nói.

"... Nàng đừng... tự trách mình..."

Hai mắt của Mạc Thanh Trần đã phủ đầy một lớp nước mắt nhưng nàng vẫn như trước không hề tự mình thất thố. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, im lặng nghe Tư Phàm thều thào nói từng chữ, nghe thật kỹ giọng nói của nàng ấy.

"Ta rất sợ chết. Vì nếu ta chết rồi... ta không cam tâm..."

"Không cam tâm?"

Khóe môi Tư Phàm yếu ớt kéo lên một nụ cười bỡn cợt, "Ta không cam tâm... để nàng... yêu thích người khác..."

Lúc này mà còn giỡn được...

"Nàng đừng cố nói chuyện nữa, ta sẽ gọi đại phu vào...", Mạc Thanh Trần chăm chú nghe Tư Phàm nói mà lòng chợt ấm áp như đầm nước. Sau nửa khắc lấy lại bình tĩnh, nàng vẫn không thấy đại phu vào nên liền bật dậy muốn đi ra ngoài gọi người, nào ngờ chưa kịp đứng lên thì Tư Phàm đã dùng chút sức lực của mình níu tay áo nàng lại.

"Thanh Trần, khoan đã... nghe ta nói trước..."

"Ta nghe, nàng muốn nói gì?", Mạc Thanh Trần vội vã quay trở lại, ánh mắt của Tư Phàm có chút căng thẳng làm nàng cũng lo lắng theo.

"Nàng không thể giết... những kẻ đó..."

Tư Phàm nói tới đây thì cơn đau bất ngờ phát lên, nàng nhíu mày thở hồng hộc làm cho Mạc Thanh Trần nghiến răng kêu lên.

"Người đâu, gọi đại phu cho ta!! Tư Phàm, có chuyện gì từ từ nói, nàng đừng gấp, bây giờ nàng không thể kích động mạnh..."

"Phải bắt sống!! Bọn chúng chính là... Dĩ Án... tiểu Quận chúa của tộc Dĩ Án..."

Tư Phàm kết thúc một câu mà tuôn mồ hôi ra như tắm, nàng muốn nói liền mạch một câu dài mà không được nên vô cùng tức giận, máu tuần hoàn nhanh hơn làm tim hoạt động mạnh khiến vết thương đau như bị xé rách, không thể thở nổi. Nhưng mà việc này nàng không thể không nói, khi nãy nàng nghe được Mạc Thanh Trần muốn giết mấy kẻ đó, nếu không nhanh chóng ngăn cản thì e là không kịp.

"Sao cơ?", Mạc Thanh Trần kinh ngạc nhìn Tư Phàm, "Tiểu Quận chúa của tộc Dĩ Án? Ý nàng là...", chợt nhớ tới nữ tử duy nhất mà mình vẫn chưa đả động tới, nhìn đúng là giống người ngoại tộc, "Người đó...?"

"Bắt giữ ả!! Buộc Dĩ Án... phải hòa bình...!!"

Lúc này vị đại phu nọ mới hối hả chạy vào, vừa rồi hắn đi hốt thuốc nên mới nhận tin chậm, cũng may là kho lương này không lớn lắm. Mạc Thanh Trần cũng bất đắc dĩ phải buông Tư Phàm ra rồi lùi về phía sau, trong lòng ngẫm nghĩ về lời mà Tư Phàm nói.

Lật lại chiến sự ở tây bắc, liên minh Tát Xích Na - Dĩ Án nhờ hôn phối đầu năm nay mà hình thành. Tát Xích Na là thủy tộc, khả năng chiến đấu trên đất liền của bọn họ tuy không tệ nhưng cũng không phải là mối đe dọa lớn đối với tộc Chiến Thần. Sau một thời gian đánh lùi được Tát Xích Na thì hiện tại đối thủ chủ yếu của tộc Chiến Thần chính là tộc Dĩ Án.


Dạo trước, tộc Dĩ Án bị Thần Xung Thiết Mộc Ngân ép đến mất mười mấy quận nên hẳn là lòng bọn họ đã như lửa đốt. Bây giờ bên phía Đồi Gai, tướng lĩnh đã đổi lại là Lý Cảnh nên Thiết Mộc Ngân và Mạc Vĩnh Ngạn cũng lùi về phòng thủ, không còn tấn công Dĩ Án, có lẽ đây chính là một thời điểm tương đối dễ thở đối với tộc người này.

Khó trách tộc Dĩ Án bắt đầu rảnh rỗi tìm cách phá vỡ chiến tuyến Đồi Gai, mà hậu phương của tộc Chiến Thần lại chính là Vân Thành và núi Bạch Sơn. Tránh nặng tìm nhẹ, tộc Dĩ Án chắc chắn sẽ nhắm tới điều tra bí mật của núi Bạch Sơn.

Bỏ qua vấn đề bọn họ muốn điều tra thứ gì ở trong núi, thì việc tiểu Quận chúa của tộc Dĩ Án bị giết chết trong địa giới của tộc Chiến Thần chắc chắn sẽ khiến tình hình chiến sự trở nên căng thẳng. Nếu tộc Dĩ Án quyết định liều mạng đánh trả thì tộc Chiến Thần có thể sẽ phải tổn thất không nhẹ, Hoàng đế hoàn toàn có thể dựa vào thời cơ này mà bày trò.

Tư Phàm muốn dùng tiểu Quận chúa để đổi lấy một bản hiệp ước hòa bình, giúp cho tộc Chiến Thần không bị tổn thất binh lực, mà tộc Minh Thần cũng không có lý do làm khó được tộc Chiến Thần. Làm cho đôi bên hòa hoãn sao?

Mạc Thanh Trần chìm vào suy nghĩ của riêng mình không lâu thì cũng đã minh bạch, bất giác nàng có cảm giác xúc động không nói nên lời. Nếu Tư Phàm có ý đồ thì đây là cơ hội cực kỳ tốt để đè được tộc Chiến Thần xuống và lập công với Hoàng đế, điều này có nghĩa là nàng ấy đang rất cố gắng bảo vệ cả hai tộc như lời đã hứa với nàng.

Tư Phàm đã cố gắng thì ta cũng phải cố gắng!!

Mạc Thanh Trần ngoảnh lại nhìn Tư Phàm, thấy nàng ấy lại một lần nữa đã chìm vào mê man thì nàng mới nhỏ tiếng hỏi đại phu.

"Nàng ấy thế nào rồi?"

"Tình hình của vị cô nương không có gì đáng ngại, chỉ là vừa rồi nàng quá kích động nên ảnh hưởng tới vết thương thôi. Tiểu thư có thể yên tâm...", đại phu vừa kiểm tra tình trạng của Tư Phàm vừa đáp.

"Ngươi phải cẩn thận chữa trị cho nàng, theo dõi nàng thật kỹ, nàng có bị nhiễm trùng vết thương hay không, xương cốt có bị ảnh hưởng gì không? Ta đi sẽ sớm trở lại."

Đại phu đang bắt mạch cho Tư Phàm thì bên tai nghe Mạc Thanh Trần đè nặng giọng dặn dò, hắn kinh ngạc quay đầu lại nhìn thì đã không còn thấy nàng đâu nữa, lúc này mới khẽ nâng môi cười.

"Tiểu thư cuối cùng cũng đã thông suốt rồi sao? Vị cô nương này chỉ nói vài câu đã khiến nàng chịu đi làm việc của mình, quả là một mối quan hệ không hề đơn giản..."

Vì đã nghiệm qua võ nghệ của hai người bên phía tiểu Quận chúa của tộc Dĩ Án nên Mạc Thanh Trần biết rõ muốn bắt sống họ cũng không hề đơn giản, chuyện này một mình nàng không thể làm được.

Cần phải có trợ thủ...

Nghĩ tới đây, Mạc Thanh Trần chỉ có thể nhớ đến Thập Nguyệt Quân. Nàng híp lại mí mắt, vẻ sắc lạnh thoáng hiện lên.

Xem như đây là cơ hội lọc người của Thập Nguyệt Quân vậy.

"Người đâu, tập hợp Thập Nguyệt Quân đến đây cho ta!!"

Sau mệnh lệnh của Mạc Thanh Trần thì toàn bộ mười tám người thuộc Thập Nguyệt Quân rất nhanh chóng đã xuất hiện ngay ngắn trước mặt nàng, tốc độ chuẩn bị rất nhanh. Mạc Thanh Trần nhìn thoáng qua một chút, xong nàng quyết định không giấu diếm gì mà giải thích rõ ràng ngay từ đầu.

"Trong mấy ngày qua, hẳn mọi người đã biết doanh trại này chỉ là một kho lương, các huynh đệ ở đây chỉ làm hai nhiệm vụ là vận chuyển và bảo quản lương thực. Tuy Đằng Lang là một thủ lĩnh tốt nhưng các huynh đệ dưới trướng hắn lại có kinh nghiệm chiến đấu không mạnh, không thể sánh bằng các chiến sĩ ở quân doanh chính thức.

Lần này doanh trại xảy ra chuyện lớn, có sát thủ đang âm thầm xâm nhập vào địa giới núi Bạch Sơn, không rõ nguyên nhân. Vì bị phát hiện nên chúng đã ra tay hạ sát người của chúng ta. Hôm qua chúng ta đã thành công ép chúng lùi sâu vào trong núi, nhưng muốn hoàn toàn bắt giữ được bọn chúng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Tình hình tương đối khó khăn trong việc cầu cứu từ phía quân doanh, nếu thành công cầu cứu thì ít nhất cũng phải mấy ngày sau cứu viện mới kịp đến đây. Thay vì đợi bọn họ, ta muốn đưa Thập Nguyệt Quân vào thực chiến hơn, đây xem như là nhiệm vụ đầu tiên của các ngươi. Hãy cố gắng thực hiện cho tốt!!"

Nếu hiệp ước hòa bình thành công, Tư Phàm sẽ có công lao lớn nhất, Thập Nguyệt Quân sẽ có công lao lớn nhì, cả hai đều sẽ làm Mạc Thanh Trần vui vẻ. Tuyệt đối không thể để nghĩa quân Bạch Vũ hay lục ca, ngũ ca chiếm công lao được. Nàng muốn ông nội và cha mẹ có ấn tượng tốt về Tư Phàm hơn.

Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa vẫn còn ngạc nhiên vì khi nãy vừa bị Mạc Thanh Trần đuổi đi, bây giờ lại được nàng giao cho nhiệm vụ. Nhưng họ vẫn

phản ứng tương đối nhanh, gần như là hai người đầu tiên cung kính cúi người nói, "Nguyện vì tiểu thư mà góp sức!!", sau đó thì những người phía sau cũng lần lượt cung kính hô theo.

Mạc Thanh Trần không để tâm mấy lời kính cẩn này lắm, nàng vẫn đứng yên như thạch tượng, dáng vẻ tuy có chút gầy yếu nhưng lại phiêu dật vững vàng, lạnh giọng phân bổ.

"Mười tám người, mỗi nhóm sáu người, chia ra ẩn nấp ở ba lộ giới: Đường sông, đường xuống núi và thung lũng. Không được giết, phải bắt sống hai kẻ đó cho ta."

Ngữ âm của Mạc Thanh Trần không quyết liệt như cái cách người ta thường thấy ở các thủ lĩnh, nhưng nó lại mang sự nghiêm nghị và kiên định nhiều hơn. Không hoa mỹ, không sáo rỗng, không lan man, đối với những người có lối sống thực tế mà nói thì lời của nàng chính là lời nói tốt nhất, mà trùng hợp là Thập Nguyệt Quân hầu hết đều là những người như vậy.

"Nhớ phải giữ mạng lại, đừng để bị chết..."

Mạc Thanh Trần lẩm nhẩm nói xong thì toàn bộ mười tám người của Thập Nguyệt Quân đồng loạt rùng mình, đây... là đe dọa sao!?

Tại một góc rừng khác, nữ tử đeo mặt nạ sắt kỳ dị lầm lũi ngồi ở một góc tối tự mình băng bó vết thương một cách tạm bợ, nghe tiếng bước chân đằng sau liền hốt hoảng nạt lớn.

"Là kẻ nào?"

Trông thấy bóng dáng của tiểu Quận chúa ngang ngạnh bước vào, mặt nạ kỳ dị liền vội vã quỳ đến trước mặt nàng cúi đầu.

"Quận chúa vạn an!! Quận chúa, nàng cuối cùng cũng đã trở về rồi..."

"Không về đây thì ta đi đâu? Bọn chúng đang tìm kiếm chúng ta khắp nơi."

Tiểu Quận chúa nhàn nhã nói xong lại tự mình cầm lương khô và nước sạch ngồi ăn một mình. Mặt nạ quái dị cũng chỉ thở dài hỏi.

"Quận chúa nói bọn chúng đã mở rộng tìm kiếm sao?"

"Ừ, tất cả các con đường đều có người.", tiểu Quận chúa nhếch mép cười, "Tưởng như vậy là sẽ bắt được ta sao?"

Lại ngừng một lúc, tiểu Quận chúa nói tiếp.

"Ta có thấy một lộ giới nhỏ, có lẽ đó chính là lộ giới dẫn xuống núi vì bọn chúng canh giữ chỗ này đông hơn những nơi khác. Ngươi nói xem, bọn ngu này thật sự là tộc Chiến Thần đã đánh cho quân ta mất tận mười bốn quận sao? Ta không biết là do các ngươi vô dụng hay là do bọn rùa này may mắn nữa?"

Mặt nạ quái dị thở dài trong lòng, chẳng lẽ tiểu Quận chúa đã quên mất cuộc tử chiến với ả điên hôm qua rồi sao? Một ả đàn bà vô danh mà có thể khủng khiếp như vậy thì mấy gã nổi danh như "Quỷ Tiếu" - Thần Xung Thiết Mộc Ngân hay "Thiết Diện" - Thần Xung Mạc Vĩnh Ngạn sẽ còn đến mức nào nữa?

"Quận chúa, thực sự không nên xem thường chúng....", mặt nạ quái dị ngập ngừng, "Đánh trận còn nhiều yếu tố khác, không phải giống một trận tỷ thí tầm thường."

"A, đó chính là lý do dù ngươi là người có võ công cao nhất Đan gia nhưng họ lại chỉ cho ngươi đi đánh võ mua vui sao?", tiểu Quận chúa bật cười khanh khách, lời nói có chút châm biếm làm mặt nạ quái dị không biết phải đáp lại như thế nào cho phải.

"Không phải thế, ta... ta vẫn được làm sát thủ cho vương gia đây mà... Chỉ là... sát thủ thì không nằm trong quân ngũ. Tất cả là do ta thôi, ta không được lòng nhà họ Đan..."

"Ồ, ra vậy...", tiểu Quận chúa vẫn giữ nguyên nụ cười nhạo báng nhưng rực rỡ đó, vẻ mặt giống như nhìn được xuyên thấu qua chiếc mặt nạ làm cho mặt nạ quái dị lúng túng hỏi.

"Quận chúa, nàng không tò mò sao? Nàng không muốn biết vì sao... ta không được lòng gia đình sao?"

"Không, vì sao ta phải tò mò?", tiểu Quận chúa nhăn mặt hỏi.

Không nghe mặt nạ quái dị trả lời nên rất nhanh tiểu Quận chúa cũng quăng chuyện của ả ra sau đầu, nàng tựa lưng vào vách tường phía sau, chủ động đổi chủ đề mà mắng.

"Tát Xích Na vô dụng này, không giúp được gì ra hồn. Từ lúc chiến sự bùng lên thì một mình Dĩ Án gánh hết. Lúc bọn chúng cầu thân chị của ta đã hứa hẹn đủ điều xong lại chẳng làm được gì. Lũ người này, sau khi trở về ta phải bảo phụ vương đem chị ấy trở lại!!"

Mặt nạ quái dị đáp.

"Quận chúa, tộc Tát Xích Na này là thủy tộc, hiện tại, tuy bộ binh không mạnh bằng tộc Dĩ Án chúng ta nhưng cũng không hề yếu. Bọn họ nắm giữ vùng biển và cửa biển, làm chủ khu vực phía sau Vân Thành, chẳng qua Đệ nhất đế của Minh Càn quốc mất sớm, nếu không chỉ bằng việc Minh Càn quốc hỗ trợ binh lực cho tộc Tát Xích Na thì bọn họ sẽ vô cùng đáng sợ."

"Nói hay, chẳng phải mấy tháng trước phương Bắc bị cô lập, Tát Xích Na từ đó không còn dám lởn vởn trước mặt Minh Càn quốc nữa à? Đúng là lũ rùa rụt cổ!!", tiểu Quận chúa khinh bỉ Tát Xích Na ra mặt, mặt nạ quái dị cũng không biết nói gì đáp lại nên cả hai chìm vào im lặng.

Một chốc sau, mặt nạ quái dị nhịn không được lại tiếp tục bắt chuyện với tiểu Quận chúa.

"Quận chúa, chúng ta tạm thời bị mắc kẹt ở đây nhưng nàng đừng lo, ta nhất định sẽ đưa nàng an toàn trở về, nàng không cần bận tâm tới tộc Tát Xích Na vô dụng kia nữa..."

Tiểu Quận chúa nhướng mày tỏ vẻ không xem trọng mặt nạ quái dị mà nói, "Đồ xấu xí nhà ngươi lúc nào cũng chỉ biết nói, chưa bao giờ thấy làm được gì ra hồn. Thế nào? Ngươi tính toán cái gì?"

"Thực ra..."

Mặt nạ quái dị láo liên nhìn xuống đất, phía sau lớp mặt nạ khẽ mím môi khô khốc, không dám lên tiếng. Bộ dạng như gà mắc tóc đó làm cho tiểu Quận chúa nhận ra điều quái lạ nên bèn đứng bật dậy trừng mắt nạt nộ.


"Đồ xấu xí, ngươi đang giấu ta cái gì?"

"Quận chúa, thật ra... địa đồ của núi Bạch Sơn này, ta... ta... đều ghi nhớ... Nên nàng không cần lo lắng, chỉ cần có cơ hội thì chúng ta sẽ... rời khỏi được đây..."

Nghe mặt nạ quái dị lắp bắp nói chuyện khiến tiểu Quận chúa vừa kinh ngạc vừa tức giận vô cùng, nàng ta liền quát lớn.

"Ngươi nhớ địa đồ vì sao không nói với ta???"

"Là... là tại lúc đó... nàng không thèm nghe ta nói... Cứ một mực đòi đi theo đám người kia băng qua thung lũng..."

Tiểu Quận chúa lộ ra vẻ cáu giận vô cùng, nàng chợt nhớ đến thời gian trước chính mình là người đã quyết định quăng ngựa ngoài bìa rừng mà không thèm để tâm tới cái vẻ cúi đầu lầm lũi của mặt nạ quái dị, tức thì nàng liền phẫn nộ vung chân lên đá vào người nàng ta một cái khiến vết thương của mặt nạ quái dị một lần nữa lại rướm máu, đồng thời mắng lớn.

"Ý ngươi là lỗi của ta? Tại sao ngươi lúc nào cũng cúi gằm cái mặt ậm ừ không nói năng gì cho ra hồn vậy chứ?"

"Ta... không dám... Là lỗi của ta...", mặt nạ quái dị vội vã dập đầu nhận tội, "Quận chúa tha tội, tha tội, tha tội..."

Tiểu Quận chúa đằng đằng sát khí nhìn bộ dáng chẳng khác gì con chó của nữ tử đeo mặt nạ quái dị dưới chân mình mà chỉ hận không thể vung đao chém đầu ả ngay lập tức. Nàng quay mặt đi chỗ khác, không nhìn thấy sẽ không phẫn nộ, sau một lúc lâu mới hạ hỏa được một chút, nàng gắt gỏng hỏi mặt nạ quái dị.

"Nếu đã biết rõ địa hình của núi Bạch Sơn, vì sao phụ vương của ta vẫn còn phái người xâm nhập vào đây?"

"Quận chúa, biết rõ địa đồ núi Bạch Sơn thì cũng không làm được gì, bộ binh của chúng ta không mạnh bằng tộc Chiến Thần, chúng ta đâu thể công phá Đồi Gai được? Vương gia biết rõ để đánh bại được Đồi Gai và Vân Thành thì cần hai thứ: Chiến lược và vũ trang. Chúng ta đã có trong tay địa đồ, thứ vương gia cần còn lại chính là một thứ có thể thổi bay cả tộc Chiến Thần.", mặt nạ quái dị có chút loạn lên mà đáp.

Tiểu Quận chúa lập tức nhăn mày, nghi hoặc hỏi, "Chẳng lẽ là mấy cỗ máy bắn đá kia?"

Không gian bỗng dưng ngưng đọng, tiểu Quận chúa thật nhanh nhạy và thông minh, dù cho đây là chuyện cơ mật nhưng nhìn nàng ấy như vậy mặt nạ quái dị lại thích lắm. Cuối cùng mặt nạ quái dị không giữ vững được cảm giác phấn khích của mình, ả mới nói.

"Đúng là như vậy, vương gia muốn nắm được bản vẽ chi tiết của máy bắn đá. Lần đầu tiên tộc Chiến Thần sử dụng loại máy này là dùng để bắn bộc phá, sức tàn phá cực kỳ khủng khiếp. Chính vì vậy mà..."

"Thảo nào chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà tộc Chiến Thần có thể đánh bay mười mấy quận của tộc Dĩ Án...", tiểu Quận chúa lúc này đã hiện lên nét bàng hoàng trong đáy mắt.

"Kể từ khi phía Đồi Gai đổi tướng lĩnh thì tộc Chiến Thần đã không còn sử dụng máy bắn đá nữa. Có lẽ triều đình Minh Càn quốc đã hạ lệnh không được diệt tộc của chúng ta, vì vậy mà thứ vũ khí này đã được đưa về cất giữ trong núi.

Lúc này, vương gia nhận ra địa đồ của núi đã phát huy tác dụng, cho nên đã liên tục phái sát thủ xâm nhập tìm bản vẽ. Đáng tiếc tới giờ vẫn chưa tìm ra, việc đánh cắp bản vẽ cũng không quang minh chính đại gì nên vương gia không muốn công bố ra ngoài, ta... ta mới buộc lòng phải giấu nàng..."

Tiểu Quận chúa nghe được cũng trầm ngâm nói.

"Tâm tư của phụ vương sâu kín, muốn lật mặt với Minh Càn quốc từ lâu nên đã tìm cơ hội kết hợp với Tát Xích Na, lập kế hoạch làm chủ vùng tây bắc của Minh Càn quốc. Cứ nghĩ tộc Chiến Thần không được triều đình cho phép lập quân đội thì sẽ dễ chiếm, ai ngờ bọn người tộc Chiến Thần lại sở hữu món ác khí này. Chẳng trách sao phụ vương muốn lấy bản vẽ để lập tức phản công."

Mặt nạ quái dị gật đầu đáp.

"Tộc Dĩ Án chúng ta không thể làm nước chư hầu mãi được, vương gia muốn nắm giữ bản thiết kế của máy bắn đá để tộc chúng ta vùng dậy tự mình làm chủ, đó cũng chính là mong ước của toàn thể các văn - tướng khác trong tộc!!"

Lần đó phiến quân Tát Xích Na - Dĩ Án dự định chiếm núi Bạch Sơn làm cứ điểm bí mật, quân vừa tới chân núi thì đã bị làm cho tổn thất nặng nề.

Sau đó, tộc Chiến Thần đã dùng máy bắn đá bắn nát mười mấy quận của tộc Dĩ Án nên vương gia Dĩ Án mới đưa sát thủ lén lút trở lại núi Bạch Sơn để vẽ lại địa đồ và tìm bản vẽ máy bắn đá, nhưng để tìm ra bản thiết kế trong núi Bạch Sơn rộng lớn này lại không phải là chuyện đơn giản.

Tiểu Quận chúa lúc này mới nhớ đến toàn bộ nhóm người của mặt nạ quái dị đều đã bị chết sạch dưới tay Tư Phàm thì cảm xúc có chút phức tạp, vừa ăn năn vì mình quá tham công, vừa giận muốn xì khói vì ả đeo mặt nạ quái dị này lù đù không chịu nói sớm.

Thấy tiểu Quận chúa thở hắt ra một cái đầy bất lực thì mặt nạ quái dị cũng không dám nói gì liên quan tới chiến sự nữa. Ả ta lia mắt sang nhìn con bạch mã cột trước cửa động, mắt thấy trên lưng ngựa dường như có treo gì đó thì cả mừng nói.

"Quận chúa, ngựa này hình như có treo xác thú vật..."

Nhắc mới nhớ, con ngựa này cũng là ngựa của Tư Phàm, Tư Phàm trước đó đi săn nên có xác thỏ và một vài con động vật nhỏ khác treo trên lưng ngựa, nếu để lấy lông thì không đáng nhưng mà dùng để làm thịt ăn thì lại là lựa chọn không tồi. Tiểu Quận chúa đi đến cầm lên, lại nhớ tới cái mũi tên đầy sát ý của người kia thì liền nhíu mày.

"Tên đó cũng là người của tộc Chiến Thần, vì sao lại yếu như sên vậy?"

"Ta cũng không biết...", mặt nạ quái dị có chút không vui khi nhắc đến Tư Phàm, "Hắn đã giết chết toàn bộ thuộc hạ của ta, cũng may là cũng đòi lại được mạng rồi..."

Tiểu Quận chúa nghĩ đến tình trạng của Tư Phàm trước khi rời đi, thú thật là cũng chẳng biết lúc đó người kia có còn sống không nên cũng không bàn tán thêm, chỉ cảm giác một chút tiếc nuối trong đầu nên liền bỏ ngang câu chuyện.

"Ngươi nói xem nếu bây giờ ta thả con ngựa này đi tự do thì nó có thể dẫn chúng ta trở về quân doanh kiên cố đang cất giữ máy bắn đá ở núi Bạch Sơn không?"

Mặt nạ quái dị có chút bất ngờ, sau lại đắn đo nói, "Cũng không hẳn, có thể nó lại dẫn chúng ta về kho lương... hoặc là về Vân Thành, Đồi Gai chẳng hạn..."

"Cũng chỉ là "có thể", cứ thử biết đâu được..."

Tiểu Quận chúa nâng tông giọng huýt sáo một tiếng, lại ung dung đi ngược vào trong động nghỉ ngơi, để lại một mình mặt nạ quái dị đứng nhìn con bạch mã ngơ ngác. Ả ôm lấy vết thương còn đang ứa máu bên eo, nhíu mày nghĩ.

Ý của nàng là bảo ta đi làm sao?

Đồi Gai có cái tên như vậy chính là vì chỗ này là khu vực có quả gai quất mọc tương đối nhiều, quả gai quất là loại quả chỉ mọc ở khu vực đồi đón gió và đón nắng nhiều, lớp ngoài sần sùi và khô ráp nên không ăn tươi được. Tuy nhiên lại có thể tán nhỏ thành bột rồi dùng vào nấu nướng. Tại Vân Thành có món bánh gai quất, cảm quan bánh khá dẻo và vị ngọt bùi bùi do được làm từ bột quả gai quất, một cái bánh này to ngang ngửa bánh chưng, dùng để ăn cũng phải hai ngày mới hết.

Quân tiên phong tuyến đầu của tộc Chiến Thần đóng trại ở Đồi Gai này, nhờ vào quả gai quất mà chuyện lương thực không cần lo lắng. Tuy nhiên, kể từ khi Lý Cảnh nắm giữ quyền chỉ huy thì bánh gai quất không còn được dùng nhiều, thay vào đó là lương khô bình thường. Tình trạng này đã để cho cả tấn quả gai quất được hái về dạo trước bị hư hại phải liên tục đem vứt đi, vừa tốn nhiều thời gian vừa phí phạm. Điều này khiến cho binh sĩ của tộc Chiến Thần tương đối bất mãn.

Sát thủ của Dĩ Án muốn tránh mặt Đồi Gai và đi vào núi Bạch Sơn thì không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi bọc một đường rất xa. Muốn đi đường bọc này, sát thủ phải xâm nhập vào địa giới Minh Càn quốc. Diện tích núi Bạch Sơn rộng lớn, tộc Chiến Thần không được nuôi binh sĩ, binh lực không nhiều để trải dài canh gác, nghĩa quân Bạch Vũ phải kiềm chế sự ảnh hưởng để không bị quy vào thành phần nguy hiểm. Tóm lại là không khỏi có chỗ lỏng lẻo, đây chính là điểm để sát thủ của tộc Dĩ Án xâm nhập vào.

Thần Xung Mạc Vĩnh Ngạn trở về Thần Mạc phủ không lâu thì lại bị Lý Cảnh triệu hồi trở lại Đồi Gai, sau đó Lý Cảnh đã đem theo Thần Xung Thiết Mộc Ngân đi thăm dò địa giới tộc Dĩ Án suốt bốn ngày rồi không về. Chính vì thế mà hiện tại ở quân doanh này, Mạc Vĩnh Ngạn chính là người lãnh đạo lớn nhất.

Mạc Vĩnh Ngạn không mặc áo giáp mà chỉ mặc áo luyện võ màu thiên thanh đi lại bên trong lều nghỉ của mình, tay trái hắn cầm chiếc mặt nạ sắt khảm vân lông vũ, đường vân góc cạnh sắc lạnh khiến người nhìn có cảm giác chủ nhân của nó khá bảo thủ, khác hẳn với chiếc mặt nạ có đường vân lông vũ mềm mại và thanh cao của Mạc Thanh Trần. Còn tay phải lại cầm một lá thư mỏng đọc chăm chú một mình suốt nửa canh giờ.

"Báo!!"

Bỗng từ bên ngoài vang lên tiếng báo, một chiến sĩ của tộc Chiến Thần từ bên ngoài chạy vào, vừa nhìn thấy Mạc Vĩnh Ngạn thì lập tức quỳ xuống trước mặt hắn rồi hô lên.

"Bẩm báo ngũ gia, Trần Hắc phía đại tiểu thư cấp báo!!"

Mạc Vĩnh Ngạn ngưng đọc lại lá thư đang ở trên tay, mày kiếm sắc lạnh của hắn khẽ nhăn lại tạo thành nét mặt cường mãnh uy nghi nói.

"Cho hắn vào đây."

Trần Hắc từ bên ngoài vội vàng đi vào lều, lúc hắn bước vào thì trên hàng chân mày vẫn còn bám đầy tuyết, sắc mặt cũng nhợt nhạt vì cưỡi ngựa ngoài trời lạnh quá lâu. Mạc Vĩnh Ngạn phất tay bảo thuộc hạ thân tín của mình đưa cho Trần Hắc một chén trà nóng, xong cũng không đợi Trần Hắc lên tiếng thì đã hỏi.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện