Tiếng Hạc Cầm du dương vang lên tựa như một cơn gió dịu mát thổi ru giấc ngủ của Minh Cao Hoan Linh Kỳ. Trống ngực nàng đập rộn ràng, cố gắng tìm kiếm hình bóng của người đang đàn trong làn khói mờ ảo trước mặt. Nhịp tim của nàng hòa vào tiếng đàn lúc trầm lúc bổng, bước chân cũng vội vã chạy về hướng người đang ngồi đằng xa.
"Huynh..."
Linh Kỳ trông thấy một người mặc trường bào màu đen, dáng vẻ anh tuấn lại thâm trầm, đang ôm một cây Hạc Cầm bạch ngọc đàn ra âm thanh u buồn và lạnh lẽo. Nàng nhớ anh trai của mình, ngày xưa huynh ấy luôn quan tâm lo lắng cho nàng. Thế mà giờ đây, vì sao chuyện nàng suýt bị gả cho thế tử Tát Xích Na huynh ấy cũng chẳng màng...?
"Tại sao huynh lại đối xử với muội như vậy?"
Nàng tức giận nhìn dáng vẻ lạnh lùng đó, lập tức xé màn đi vào thì kinh ngạc tột độ, huynh của nàng đã biến đi đâu mất rồi... Trước mặt nàng hiện tại là một nữ tử mặc y phục trắng, tay nàng ấy ôm một cây Hạc Cầm gỗ mục, đầu ngón tay bấm đàn tạo nên những cung điệu sảng khoái và vui tươi.
Âm điệu của Cao Quỳnh vuốt ve lấy tâm hồn cô đơn quạnh quẽ của Linh Kỳ, khiến lòng nàng cuồn cuộn sóng ngầm ấm áp, xoa dịu đi sự lạnh lẽo trong tiếng đàn khi nãy từ người anh trai của nàng. Lúc này nàng mới nhẹ nhàng nhấc lên một nụ cười thật lòng, cả cơ thể nhẹ nhõm ngắm nhìn Cao Quỳnh với khoảng cách gần thật gần.
"Cao Quỳnh, hay là... ngươi đi theo ta đi...?"
Cao Quỳnh...
Trừng mắt nhìn thẳng lên trần, tiếng sóng vỗ rào rạt vẫn vang đều bên tai, con thuyền sóng sánh hơi mạnh hơn so với mấy hôm trước đã kéo Linh Kỳ ra khỏi giấc mộng ngắn ngủi. Nhìn sắc trời chỉ mới nửa đêm, nàng trằn trọc trở mình nằm nghiêng trên giường, khẽ chớp đôi mắt quyến rũ nhìn vào không trung rất lâu, sau đó vì trong lòng lại nóng bức bực bội nên lập tức khoác vào y phục đi ra bên ngoài mạn thuyền.
Xét theo lộ trình thì ngày mai là sẽ đến thời điểm Linh Kỳ xuống thuyền, những ngày qua tin tức nàng không nắm được nhiều vì bị cầm chân ở trên thuyền, không biết Tiểu Liên có hoàn thành xong những việc nàng đã giao phó chưa?
Mình Cao Hoan Linh Kỳ là vị Công chúa duy nhất của Minh Thần Dực Tông Đệ nhị đế, dù cho Minh Trung Hoàng hậu không được Đệ nhị đế yêu thích nhưng Phúc Diệp Công chúa vẫn được hưởng vô vàn sủng ái. Tuy vậy, anh trai của nàng - Ung Nhị Vương lại không được hưởng một nửa sự sủng ái đó.
May mắn là hai anh em nàng đều không phải dạng người nhỏ nhen nên mới có thể hòa thuận được tới giờ, thế nhưng trong lòng Phúc Diệp Công chúa luôn có một nỗi lo lắng và cảm thấy có lỗi với anh trai của nàng. Vì thế, nếu không phải dịp đặc biệt thì hai người cũng rất ít gặp gỡ nhau.
Minh Trung Hoàng hậu rất yêu thương Ung Nhị Vương, bà luôn ca ngợi Ung Nhị Vương mọi lúc mọi nơi làm cho Phúc Diệp Công chúa cũng mang theo tâm lý tôn sùng người anh trai của mình giống như vậy.
Sâu thẳm trong tâm can của mình, nàng luôn cảm thấy mình cái gì cũng thua kém huynh ấy, nhưng cái gì cũng được hưởng nhiều hơn huynh ấy.
Trong suốt thời gian biết tin mình sẽ trở thành vu nữ trung tâm của lễ cầu thần, Linh Kỳ đã tự đặt mình vào vị trí của Ung Nhị Vương, nàng tự đặt câu hỏi: Trong tình huống đó, huynh ấy sẽ làm gì?
Mặc dù bây giờ nàng đã phá được lễ cầu thần, thoát khỏi sự nghi kỵ của Hoàng đế, chạy thoát khỏi được Bắc Thành, cũng sắp đến điểm hành động tiếp theo rồi... thế nhưng nàng lại cảm thấy có chút mơ hồ.
"Có cái gì đó đang diễn ra mà ta không thể đoán được...?"
"Linh cô nương, vì sao khuya rồi vẫn không nghỉ ngơi? Ban đêm, gió thổi mạnh rất dễ bị nhiễm lạnh, sóng nước cũng sẽ làm ngươi dễ té ngã đấy."
Linh Kỳ nghe thấy sau lưng mình vang lên tiếng cười của ai đó, âm thanh và nhịp độ bước chân này mấy ngày qua nàng đã quan sát rất nhiều, chính là Cao Quỳnh.
Cao Quỳnh vẫn cầm trên tay một bầu rượu mới nghịch ngợm trên tay, đi đến trước mặt Linh Kỳ ngồi xuống, chớp chớp mắt hỏi han.
"Linh cô nương, có lẽ ngày mai là chúng ta phải tạm biệt nhau rồi. Cô nương có thể bình an vô sự thì xem như ta và tiểu thư cũng được yên lòng."
Linh Kỳ liễm mi, "Cũng chưa biết là có tạm biệt thật không, ngươi có vẻ lo lắng cho ta hơi nhiều?"
Tư Phàm nhận ra tâm tư của Linh Kỳ có biến chuyển, thầm nghĩ chẳng lẽ cô em gái này nhận ra nàng sớm như vậy? Không có khả năng, chưa tính thân phận nam nữ khác biệt, ngay cả khuôn mặt nàng cũng đã học qua cách trang điểm từ Mạc Thanh Trần, tuy không tính là dịch dung nhưng mà muốn nhận ra không thể một sớm một chiều là có thể nhận ra được.
Nữ tử mà, có tô son và không tô son, có vẽ chân mày và không vẽ chân mày thì đã mang hai sắc thái khác nhau rồi...
"Ta là người hầu của tiểu thư, cô nương được tiểu thư mang về thì ta đối tốt với ngươi là điều hiển nhiên."
Nhìn nét cười rạng rỡ của Cao Quỳnh, Linh Kỳ thoáng nhíu mày, "Vậy sao?"
Câu trả lời này hợp ý nàng, hoàn toàn giống với câu mà nàng đã giải thích hành động của nữ tử này đối với Tiểu Túc. Nhìn bầu rượu trên tay Cao Quỳnh, Linh Kỳ tò mò vì sao nữ tử này chỉ thích cầm nghịch chứ chẳng bao giờ uống, nàng liền hỏi.
"Ngươi không biết uống rượu sao?"
Cao Quỳnh cười, "Ta là con hầu đàn thì làm sao không biết uống rượu? Chỉ là ta không thích uống thôi."
"Thế vì sao ta lại thấy ngươi thường xuyên cầm bầu rượu như vậy?"
"Cầm là vì quen tay, ta thường xuyên cầm rượu hầu hạ người khác, cầm mãi rồi thấy bàn tay trống trơn có chút không quen.", Cao Quỳnh tròn mắt nói dối vô cùng hùng hồn khiến Linh Kỳ cũng phải gật gật đầu tin tưởng.
Nàng giơ tay ra trước mặt Cao Quỳnh nói, "Đưa rượu cho ta, đêm nay ta muốn uống."
Tư Phàm thoáng kinh ngạc nhìn Linh Kỳ, vì sao đêm nay muội ấy lại đột nhiên muốn uống rượu chứ?
Tư Phàm hay cầm bầu rượu trên tay là vì thói quen mỗi khi suy nghĩ hay cầm lấy thứ gì đó trong lòng bàn tay, nếu nó đủ cứng để dùng lực ấn đầu ngón tay lên thì càng tốt.
Rượu, cũng chỉ thỉnh thoảng uống vài ngụm.
Còn cô em gái này lại đang suy nghĩ chuyện gì mà tâm trạng không vui đây?
Nàng đưa bầu rượu cho Linh Kỳ, nhìn em gái của mình ngửa cổ uống hết một ngụm rượu lớn, uống xong thì sắc mặt bắt đầu hồng hồng lên thì nàng liền bật cười.
"Linh tiểu thư là vu nữ, tâm tính phải luôn kiên định. Cô nương là một người tốt, ta có thể thấy được, nhưng dường như cô nương không tịnh tâm cho lắm?"
Cao Quỳnh hỏi khiến Linh Kỳ tròn mắt kinh ngạc, Cao Quỳnh thực sự nhìn ra tâm sự của nàng? Nàng cũng đâu phải thể hiện ra quá rõ? Chẳng lẽ chuyện lần đầu gặp mặt tâm đầu ý hợp là chuyện có thật?
Linh Kỳ rũ mắt, giọng điệu hoài niệm và mềm mại của nàng bắt đầu chầm chậm đáp.
"Ở nhà ta có một anh trai, anh trai của ta rất tài giỏi nhưng lại không được yêu thương bằng ta. Ta luôn cảm thấy có lỗi với huynh ấy, ít gặp mặt, anh em xa cách. Ta đã từng nghĩ nếu ta là nam tử thì chắc chắn sẽ vượt trội hơn huynh ấy rất nhiều, lại cảm giác được rằng huynh ấy biết lòng đố kỵ này của ta nên không quan tâm ta nữa."
Lần này đi đến Tát Xích Na, đường xa nguy hiểm nhưng Ung Nhị Vương không hề có bất cứ lời nào dù là ủng hộ hay phản bác, điều này đã làm cho Linh Kỳ vừa bất an vừa giận dỗi. Bây giờ rơi vào tình cảnh mờ mịt thế này, đột nhiên Linh Kỳ ước gì có anh trai của nàng ở đây, huynh ấy nhất định sẽ giúp được nàng thoát ra khỏi làn sương mù này.
Tư Phàm nâng mí mắt hẹp dài, chính vì sự xa cách này đã làm nàng không muốn dùng thân phận Ung Nhị Vương xuất hiện trước mặt Linh Kỳ. Cao Quỳnh giọng điệu mười phần vui vẻ, nửa đùa nửa thật nói.
"Linh cô nương, cái này là do ngươi nghĩ thôi... Chưa chắc gì anh trai của ngươi đã nghĩ thế."
Linh Kỳ nghe Cao Quỳnh nói thế liền nâng lên khóe môi, nhìn nàng ấy hỏi.
"Thế ngươi nghĩ anh trai của ta sẽ nghĩ như thế nào về ta?"
Tư Phàm nhướng mày liếc nhìn Linh Kỳ, nụ cười dịu dàng trên mặt dần hiện ra, vỗ về bàn tay cô em gái này, ôn thanh nói.
"Là một cô em gái dễ thương, xinh đẹp, tuy có chút kiêu ngạo nhưng ta sẽ không để muội gặp bất kỳ nguy hiểm nào..."
Linh Kỳ giật thót trong lòng nhìn dáng vẻ đột nhiên dịu dàng của Cao Quỳnh, nàng hơi lùi về phía sau, trái tim run rẩy nhìn nữ tử trước mặt mình mà đỏ mặt, xoay người đi hừ lạnh.
"Cao Quỳnh, ngươi thật sự làm ta giật mình. Nếu ngươi là nam tử, ta đã tưởng chính anh trai của ta đang nói chuyện với ta..."
Thì chính là ta đang nói với muội mà...
Tư Phàm thầm cười, biểu lộ ra ngoài mặt vẫn là nụ cười dịu dàng, nói tiếp.
"Linh cô nương bảo ta làm thế nào thì ta làm thế đó, ngươi bảo ta thử xem anh trai của ngươi nghĩ thế nào thì ta dĩ nhiên phải tưởng tượng mình là người đó mà nói rồi..."
"Nhưng ta không muốn..."
Linh Kỳ xoay người lại nhìn thẳng vào mắt Cao Quỳnh mà tức giận thốt lên nửa câu sau đó im bặt không nói nữa, Cao Quỳnh là Cao Quỳnh, Ung Nhị Vương là Ung Nhị Vương, là hai người khác nhau hoàn toàn.
Cao Quỳnh vẫn nhìn chăm chú Linh Kỳ, đoán có lẽ muội ấy không muốn một người xa lạ đóng vai anh trai của mình nên liền cúi đầu cười.
"Xin lỗi, là ta thất lễ."
Linh Kỳ nhìn thấy thái độ của nàng thì trong lòng cũng không dễ chịu chút nào, nàng nâng mày nhìn Cao Quỳnh, ngữ âm vừa cao ngạo vừa đe dọa nói.
"Ta chỉ thích ngươi là chính ngươi, là cô nương dùng Hạc Cầm. Ngươi không nên giả vờ làm ai khác cả."
"Ta biết rồi."
Khí tức áp người của Linh Kỳ đột nhiên dâng lên làm Tư Phàm có chút khó hiểu, lần này gặp mặt tâm trạng của Linh Kỳ thực sự có chút bấp bênh không ổn định làm nàng không thể đoán được muội ấy đang nghĩ gì... Đang lúc Tư Phàm định từ biệt về phòng nghỉ thì chợt Linh Kỳ không biết lấy đâu ra can đảm mà bắt đầu hỏi.
"Ngươi đi theo tiểu thư của ngươi bao nhiêu lâu rồi?"
"A...", Tư Phàm có chút không phản ứng kịp với sự biến chuyển của Linh Kỳ, bèn đáp, "Khoảng hai năm, nàng đã chuộc lại ta ở một quán rượu tại Hoành Tịch..."
Linh Kỳ vẻ mặt không chút biểu tình hỏi tiếp, "Mua bao nhiêu?"
"Ba... vạn lượng... bạc...", Tư Phàm cũng chưa từng mua người hầu nên cũng không rõ có nói lố hay không, nhưng nàng cảm thấy cái giá này hợp lý.
Linh Kỳ ngắm nhìn Cao Quỳnh từ trên xuống dưới, cảm thấy ba vạn lượng bạc cũng gọi là có lý. Mấy ngày qua nàng đã suy nghĩ rất nhiều về Cao Quỳnh, nàng thực sự rất yêu thích cầm nghệ của nàng ấy, dáng vẻ lúc Cao Quỳnh dùng Đàn Không Hầu thực sự làm nàng nhớ mãi không quên. Nàng thực sự muốn có một người như Cao Quỳnh ở bên cạnh, không chỉ có thể thưởng thức cầm nghệ tuyệt đỉnh đó, mà hơn hết là nữ nhân này rất thấu hiểu nàng. Tri kỷ thật sự rất khó tìm, nhất là đối với một vị Công chúa như Linh Kỳ.
Tiểu Túc nói Cao Quỳnh ái mộ nàng, bây giờ nàng ngược lại cảm thấy mình ái mộ Cao Quỳnh thì đúng hơn. Không biết có phải cho rượu vào lời ra hay không, lồng ngực của Linh Kỳ nóng hừng hực, nhìn thấy chỉ có hai người ở đây nên nàng liền nắm lấy cơ hội, mềm giọng dụ dỗ.
"Thế thì được rồi, bây giờ ta bỏ ra sáu vạn lượng bạc để chuộc lại ngươi. Từ nay về sau, ngươi đi theo ta đi!!"
Tư Phàm nghe thấy liền sửng sốt.
"Linh cô nương đang đùa sao? Ta là người của tiểu thư, sao có thể vì tiền mà bỏ nàng đi theo ngươi đây?"
Linh Kỳ chưa bao giờ bị ai khác từ chối yêu cầu, nghe vậy vô cùng tức giận, trân trân nhìn nữ tử trước mặt mình với vẻ mặt khó tin.
Trên đời này còn có người chê tiền sao?
Mím môi thật chặt, cuối cùng Linh Kỳ trừng mắt mắng Cao Quỳnh.
"Vì sao ngươi không biết điều như vậy? Ngươi có biết ta là ai hay không? Vì sao dám từ chối ta?"
Cao Quỳnh trợn mắt nhìn nàng đáp, "Linh cô nương ngươi chẳng phải là vu nữ gác đền hay sao? Đem người hầu về đền thờ thật sự không hay đâu..."
"Ngươi..."
Linh Kỳ muốn bốc hỏa trên đầu, chỉ là một nữ hầu nhỏ nhoi mà lại dám cãi lời nàng?
Linh Kỳ nổi giận định mắng tiếp thì chợt sóng đánh mạnh vào thân thuyền làm nàng trượt chân lảo đảo. May mắn có Cao Quỳnh ở trước mặt liền đưa tay ra đỡ lấy nàng, nếu không có lẽ nàng đã bị rơi xuống nước rồi.
Nàng ngã vào trong lòng Cao Quỳnh, cảm giác như đi trên mây đột nhiên quấn lấy đầu óc khiến hai má đỏ bừng, nàng xoắn quýt nửa muốn tách ra nửa lại không muốn.
"Ngươi... Vì sao...?"
Thái độ bối rối cùng xấu hổ này của Linh Kỳ lọt vào tầm mắt Tư Phàm khiến nàng khẽ hẹp mí mắt lại, trong đáy mắt chợt ánh lên một chút hoài nghi và u lãnh. Lập tức, nàng nhẹ nhàng đẩy Linh Kỳ ra, giữ muội ấy đứng thật vững lại mới bảo.
"Linh cô nương, tiểu thư đúng là dùng tiền để mua ta, nhưng ta đi theo nàng cũng không phải là vì tiền. Trời khuya gió lạnh, cô nương nên về phòng nghỉ ngơi. Ta phải đem nước nóng đến hầu hạ tiểu thư rồi."
Nói rồi Cao Quỳnh nhẹ nhàng buông hai tay ra, nhanh chóng rời đi, vừa khuất sau ngã rẽ ánh mắt nàng liền trầm xuống.
Tâm trạng Tư Phàm phức tạp đứng trước cửa phòng của chính mình hồi lâu cũng không đi vào, rốt cuộc nàng đổi hướng đi thẳng vào phòng của Mạc Thanh Trần, liều mạng leo lên giường nằm một chốc liền mang theo tâm trạng nặng nề khép mắt lại.
Canh ba, một bóng đen đứng ở một góc khuất bên bờ sông nhìn vào chiếc thuyền đang trôi lênh đênh, ánh trăng chiếu rọi vào trông thuyền như đang bay giữa vầng sáng.
Bóng đen này nhặt hai hòn đá dưới chân lên, vung tay ném cả hai hòn đá song song về phía thuyền khiến chúng trông như đang bay là là phía trên mặt nước. Nhún chân một cái, bóng đen này liền dùng khinh công bay thẳng về phía hai hòn đá, đạp mũi chân hai lần đã có thể hạ thân xuống dưới mạn thuyền. Hai hòn đá chịu sức đạp cũng lập tức chìm ngay xuống nước. Toàn bộ quá trình đều không có một tiếng động, không còn một dấu vết.
Bóng đen đi xuyên qua hành lang nhỏ của con thuyền, bỏ qua phòng bếp lẫn gian phòng dành cho các ngự trù nghỉ ngơi, không cần quan sát xem mình đang đứng ở phòng nào, nàng liền đẩy cửa bước vào một gian phòng nhỏ giống như đã vô cùng quan thuộc.
Vừa vào phòng, nàng nhanh nhẹn tháo khăn bịt mặt rồi xõa tung mái tóc dài xuống lưng, gương mặt nàng không được dặm quá nhiều phấn son nhưng dưới ánh sáng le lói của ánh trăng vẫn là kinh diễm đến lóa mắt người nhìn. Đôi mắt hoa đào của nàng chớp nhẹ một cái, cái chớp mắt này tuy vô thức nhưng toát ra đầy phong tình vạn chủng, xoay đầu đến trên bàn dường tìm đèn dầu muốn thắp sáng lên, nhưng nghĩ thế nào nàng lại không làm nữa mà trực tiếp cởi luôn lớp y phục đen tuyền trên người xuống.
Da thịt mềm mại nhẵn nhụi của nàng như phát sáng dưới ánh trăng, vóc dáng đồng hồ cát vô cùng quyến rũ cân đối, hai đồi núi trước ngực lại ẩn hiện dưới chiếc yếm mỏng manh, trong bóng tối có thể thấy rõ độ căng tròn như đốt mắt người nhìn này, cảm giác cực kỳ tà đạo. Dưới không gian không đủ ánh sáng, nhìn nàng tựa như khoác lên thêm một lớp hào quang hư hư thực thực, nhìn lâu lại tưởng là ảo ảnh đang ở trước mắt...
Mạc Thanh Trần vội vàng xếp gọn bộ y phục giấu vào tay nải treo gần cửa, rồi đi vào phía phòng nhỏ bên trong tắm rửa. Lần này nàng đi về rất mất thời gian, lại có ẩu đả nên cần phải vệ sinh thân thể một chút. Nước trong bồn tắm vẫn còn ấm chứng tỏ có người đã thường xuyên đun lại để nàng vừa về là có thể tắm lúc nào cũng được.
Mạc Thanh Trần khẽ nâng môi cười, nữ tử kia xem như không phải là vô tâm nhờ vả người ta rồi ngồi yên an bình hưởng lợi...
Mạc Thanh Trần vì mệt mỏi nên tắm rất nhanh, nàng quấn một tấm vải mỏng đi lại trong căn phòng lờ mờ ánh sáng, đem áo yếm để trên bàn, cũng không vội mặc vào mà lại đem thanh kiếm được bọc kỹ nơi góc phòng ra. Bình thường đi ngủ lúc nào nàng cũng đặt kiếm ở đầu giường ngủ, đoạn thời gian này nàng vì giấu đi thân phận đã không còn cầm kiếm theo ra ngoài được nữa, nhưng mà thói quen đặt kiếm trên đầu nằm vẫn không thay đổi.
Tay nàng thon dài, vuốt theo thân hình lả lướt vừa mặc quần áo vừa leo lên giường, chưa kịp buộc lại dây áo thì chợt nàng nghe thấy tiếng thở ngay bên cạnh. Nàng giật mình kinh sợ, liền xoay người rút kiếm định chém đứt cổ kẻ vô lại bên cạnh thì chợt mùi hương quen thuộc lại bay đến làm kiếm trong tay cũng ngưng lại ngay trước cổ kẻ kia.
"Tư Phàm...?"
"À... ừm..."
Góc giường của Mạc Thanh Trần ánh sáng xuyên qua rất ít, lúc nãy nàng căn bản không thể nhìn thấy Tư Phàm đang nằm ngay góc tối này, mà ngay lúc này nàng càng nhìn không thấy vẻ mặt và phản ứng của Tư Phàm. Ngược lại Tư Phàm lại có thể nhìn rõ nàng mồn một dù là lúc nãy hay ngay bây giờ, hồng thuận câu nhân khiến người ta hồn bay phách lạc...
Nhận thấy mình quá hở hang, Mạc Thanh Trần lập tức quăng kiếm lên người Tư Phàm rồi xoay người đi vội vàng mặc vào trung y, vừa thẹn vừa giận hỏi, "Vì sao nàng lại vào phòng ta? Nàng đã ở đây bao lâu rồi?"
Vốn định hỏi thêm nàng đã nhìn thấy những gì rồi nhưng lời ra tới mồm thì quá ngượng ngùng nên Mạc Thanh Trần cũng không dám hỏi tiếp nữa.
Tư Phàm ôm thanh kiếm lạnh ngắt trong tay, loay hoay ngồi dậy phía sau lưng Mạc Thanh Trần, khẽ nói, "Nhớ nàng, muốn tâm sự cùng nàng. Đến phòng lại phát hiện nàng chưa về nên ta ngủ quên mất..."
Lại ngập ngừng một chút, Tư Phàm dự định giải thích, "Ta cũng không nhìn thấy gì, chỉ có tiếng nước đánh thức nên chỉ thấy đoạn sau thôi..." nhưng nàng cảm thấy mình làm vậy chẳng khác nào khơi ra chuyện ngượng ngùng nên cũng không thốt ra lời nào, chỉ ngồi ôm kiếm cúi mặt.
Mạc Thanh Trần lợi dụng bóng tối nên rất nhanh đã mặc xong y phục, vốn định đẩy nữ tử này ra khỏi phòng mình thì bên tai nàng lại nghe ra chút cảm giác phức tạp trong ngữ điệu của nàng ấy. Mạc Thanh Trần tuy rất xấu hổ tình trạng của mình bây giờ nhưng vẫn không quên hỏi, "Nàng có chuyện gì sao?"
Tư Phàm tự biết mình thất thố nên cũng xấu hổ quay mặt đi, "Ta có chút chuyện muốn xác định."
Đang định thắp đèn lên thì đồ đánh lửa trong tay Mạc Thanh Trần bỗng dừng lại giữa không trung, lúc nãy tình huống kỳ cục như vậy, nhìn rõ mặt nhau sẽ chỉ càng thêm xấu hổ thôi, nhưng nếu không thắp đèn lên thì không gian này sẽ càng ái muội hơn.
Nhìn nàng ngập ngừng hồi lâu, Tư Phàm đành tự mình đứng dậy thắp đèn lên, đèn nhất định phải sáng, để tối như vậy sẽ làm nàng suy nghĩ linh tinh, nàng sẽ không thể tập trung...
Mạc Thanh Trần nghe âm thanh kiếm đặt xuống góc giường, lại cảm giác được Tư Phàm phía sau mình ngồi dậy điều chỉnh tư thế, nàng khẽ hỏi, "Hôm nay thấy nàng lạ lắm, nàng có chuyện không vui à?