Sóng gió xoay quanh Phúc Diệp Công chúa tạm thời qua đi, đêm đến khiến cánh rừng nằm giữa khu vực Bắc Thành và lãnh hải Tát Xích Na phi thường tĩnh mịch im ắng, những bóng đen trong đêm lao đi như những cơn gió hướng thẳng về phía dòng sông nơi dẫn ra cửa biển. Bên bờ sông vẫn còn lại đống tàn tích của chiếc thuyền bị vỡ tung, một nam tử khoác bộ y phục màu trắng đứng dưới ánh trăng với dáng vẻ trầm tĩnh nhưng không giấu được một chút dịu dàng nhu thuận. Ánh mắt người này nhìn thẳng vào mặt nước yên lặng mãi cho tới khi gợn sóng hiện lên càng lúc càng mạnh, một bóng người khác từ dưới mặt nước trồi lên hét to.
"Công tử, ở dưới có một chiếc hộp nhỏ được buộc chặt bằng dây đỏ, kích thước khoảng bằng một bàn tay!!"
Mái tóc Tư Phàm được buộc lên tạo thành đuôi ngựa phía sau, bị gió thổi đung đưa làm cho nhân ảnh nàng có một chút cảm giác phóng khoáng và phong lưu, nghe nam nhân vừa trồi lên mặt nước nói thì ánh mắt nàng sáng lên.
"Đúng là thứ đó. lập tức vớt lên cho ta!!"
"Công tử, chiếc hộp này bị mắc kẹt bên dưới phế tích thuyền đắm, sẽ mất khá nhiều thời gian để lấy lên được. Công tử cứ nghỉ ngơi đi, đứng ngay bờ sông này sẽ khiến công tử bị nhiễm lạnh đấy ạ..."
Nói rồi hắn cùng bốn nam nhân khác vừa trồi lên ở gần đó đồng loạt lặn xuống nước một lần nữa, Tư Phàm cũng khẽ gật đầu quay lưng đi chậm rãi về phía hàng trúc phía xa. Ở nơi đó có một nữ tử đang ngẩng đầu chăm chú ngắm trăng, ánh mắt nàng hơi mơ màng phủ sương như đang suy nghĩ xa xăm, hình dáng mảnh khảnh xinh đẹp như được ánh trăng bọc lấy một tầng ánh sáng khiến Tư Phàm đứng khựng lại ngắm nhìn đôi chút.
Nhận biết được khí tức của người đi về phía mình, nàng quay đầu lại nhẹ nhàng hỏi.
"Nàng đã quay lại rồi?"
"Ở đây rất lạnh, vì sao nàng không vào xe ngựa ngồi cho ấm?"
"Trong xe ngựa tuy ấm áp nhưng ngột ngạt, từ lúc rời khỏi Vân Thành tới giờ, ta vẫn chưa có cơ hội được yên tĩnh ngắm trăng lần nào, hôm nay lại rất thuận tiện."
Tư Phàm cười, "Địa hình của Vân Thành khá cao, đồi núi thảo nguyên vô tận, ban ngày gió mạnh mây nhiều, ban đêm lại trăng thanh gió mát. Nếu có trăng sẽ rất to rất rõ, phong cảnh chắc hẳn rất đẹp..."
Dưới ánh trăng rọi, chiếc bóng phiêu dật tiêu sái của Tư Phàm bước đến gần chiếc bóng thanh lãnh an tĩnh của Mạc Thanh Trần. Một vài cành lá trúc rũ xuống mái đầu của hai người, trước mặt là dòng sông lớn phản chiếu lại như một dải sao khổng lồ tạo nên phong cảnh vô cùng tuyệt mỹ. Trong lòng Mạc Thanh Trần, đây chính là cảnh tượng đẹp nhất mà nàng khắc ghi sâu vào tim, cùng với hình bóng của nữ tử đứng bên cạnh, khung cảnh này đẹp hơn tất cả đồi núi thảo nguyên, đẹp hơn thảy ánh trăng to tròn mà nàng vẫn luôn nhớ mong ở trong lòng.
Tư Phàm sánh vai bên nàng, cũng tò mò ngẩng lên nhìn trăng, ánh trăng trong ký ức của nàng luôn gói gọn trong một khoảng không hình vuông, nàng cũng chưa bao giờ để tâm chú ý nó trông đẹp như thế nào mỗi khi có dịp ra khỏi cái bầu trời hình vuông đó. Nhưng hôm nay nàng lại đặc biệt cảm thấy cái đĩa màu bạc treo lủng lẳng trên trời này cũng có chút đẹp. Ánh mắt Tư Phàm hẹp lại, tâm trạng có chút phiêu bồng liền khẽ ngâm.
"Đêm khuya, thanh vắng, trăng tròn,
Trúc đưa, sóng gợn, lòng đầy miên man.
Tự hỏi lòng đầy gian nan,
Từng này cảnh đẹp cớ sao vẫn nhòa?
Trong lòng bỗng chợt hiểu ra,
Tròn khuyết mỗi cảnh hóa ra vì người."
Mạc Thanh Trần nghe Tư Phàm ngâm xong mấy câu thơ thì hai má đỏ ửng, vì sao nàng ấy ngâm thơ lại nghe giống như tỏ lòng vậy?
Bất giác đưa ánh mắt sang nhìn Tư Phàm, nàng thấy nữ nhân trong lòng mình vẫn ngửa đầu lên nhìn trăng trên cao, nét mặt nàng ấy trầm lắng không có biểu cảm gì khác thường thì nàng mới miễn cưỡng rũ mi mắt. Nàng ấy chỉ là nhìn cảnh sinh tình nên tùy tiện ngâm ra vài câu thơ, cũng không có nhiều tâm tư như nàng, quả là người nói vô tình người nghe hữu ý.
Lòng Mạc Thanh Trần thoáng trĩu xuống, nàng lại nhìn hai cái bóng của hai người in dưới mặt đất, chúng đứng sóng vai cùng nhau vô cùng đẹp đẽ, bàn tay phải của Tư Phàm thả lỏng bên dưới như đang nắm lấy một chút khoảng không trong lòng bàn tay. Nhìn thấy cảnh này, Mạc Thanh Trần khẽ cười, chậm rãi đưa bàn tay trái của mình xuống đặt ra phía sau bàn tay phải của Tư Phàm, điều chỉnh một chút sao cho chiếc bóng của hai người như đang nắm lấy tay nhau rồi đứng tự cười một mình với ý tưởng ngọt ngào của mình.
Đúng lúc này thì một tên áo đen xuất hiện trước mặt hai người, hắn quỳ xuống trước mặt Tư Phàm hành lễ nói.
Trong tay hắn cầm một bức thư, ánh mắt lướt qua Mạc Thanh Trần với vẻ nghi ngờ, còn miệng thì bẩm báo với Tư Phàm.
"Vương gia, ở kinh thành có tin truyền đến."
Mạc Thanh Trần nhận ra người này, đêm Phúc Diệp Công chúa biến mất, hắn chính là kẻ đã đến gặp Tư Phàm tại Vạn Hoa Điếm. Biết mình không nên ở đây, nàng định quay lưng bỏ đi chỗ khác thì bàn tay trái liền bị tay của Tư Phàm nắm lại.
"Nàng là người của ta, không cần lo ngại."
Tư Phàm nói ra câu này cũng không nhìn sắc mặt của ai, nàng cầm lấy bức thư đọc một lần sau đó gấp trả lại cho tên áo đen, khẽ than thở với giọng điệu chán nản.
"Ta rời thành cũng đã mấy tháng rồi... Thanh Thu đã cực khổ, bảo nàng ấy mười ngày sau ta sẽ trở về."
Tên áo đen nghe xong thì không nói không rằng, thoắt cái biến mất không chút tăm hơi.
"Thư vừa rồi là của vương phi gửi cho vương gia sao?"
Mạc Thanh Trần vẻ mặt bình sinh thanh lãnh làm cho người ta ở mỗi hoàn cảnh rất khó để có thể nhìn ra cảm xúc của nàng, nhưng Tư Phàm nhắm mắt cũng có thể nhận ra, mỗi lúc giận dỗi hay tâm tình không vui thì nàng lập tức đều đổi cả cách xưng hô trở nên rất trịnh trọng.
Tư Phàm cũng không phản bác, "Đúng vậy, Lãnh Thanh Thu thỉnh thoảng sẽ gửi thư báo cho ta về tình hình ở kinh thành, cũng không có gì quan trọng."
Tâm trạng Mạc Thanh Trần lúc này có chút khó chịu, thà là Tư Phàm nói đó là chuyện rất quan trọng cần nàng ấy quyết định thì còn dễ nghe hơn. Mạc Thanh Trần mím môi nín nhịn lại cảm xúc tiêu cực, đang định bỏ đi lên xe ngựa thì bên sông vọng lại tiếng gọi.
"Bẩm công tử, đã lấy được chiếc hộp rồi!!"
Tư Phàm nghe thấy thì mừng rỡ đi về phía đám nam nhân vừa hoàn thành xong công việc, nàng nhận lấy chiếc hộp gỗ nhỏ được buộc dây đỏ, ra lệnh cho bọn hắn quay về rồi vui vẻ chạy về phía Mạc Thanh Trần, cầm lấy tay nàng ấy đặt chiếc hộp đã được lau khô vào rồi nói.
"Nàng mở ra xem đi."
Chiếc hộp nhỏ này, ai cũng nghĩ nó đã bị cướp đi nhân lúc hỗn loạn, thế nhưng Tư Phàm lại không phải người có thể dễ dàng bị nắm bắt như vậy. Nàng đã chọn cách nhấn chìm nó xuống đáy sông cùng với cả con thuyền cũ, làm cho Tát Xích Na không ngờ được rằng thứ mà họ bảo vệ đã bị cướp mất một cách tức tưởi, thực tế vẫn còn nằm ngay dưới chân của họ.
Tư Phàm chọn mua một chiếc thuyền cũ là bởi sàn thuyền không chắc chắn sẽ dễ bị sập nếu xảy ra chấn động mạnh, nàng uống rượu, mua những món đồ gỗ cũ kỹ cũng là vì mục đích phá hủy chiếc thuyền hoàn toàn.
Những việc nàng làm trông như chẳng liên quan gì tới nhau nhưng đã từng bước chuẩn bị tới điểm cuối cùng. Mạc Thanh Trần chỉ có thể đứng nhìn từng sự việc diễn ra, trong lòng nàng vừa sợ hãi, vừa khâm phục, lại không ngăn được chính mình thích Tư Phàm nhiều hơn một chút so với ngày hôm qua, ngày hôm kia, ngày hôm kia nữa...
Làm sao đây...?
Nàng tự chất vấn chính mình, mỗi buổi sáng thức dậy nàng đều tự hỏi lòng mình như vậy nhưng chưa bao giờ nó hồi đáp lại cho nàng một câu trả lời hoàn hảo...
Nhìn chiếc hộp nhỏ trên tay mình, Mạc Thanh Trần biết bên trong là thứ mà nàng muốn, thứ duy nhất có thể dùng để cứu mạng Thanh Tâm. Nhưng khi nắm được nó trong tay rồi nàng lại có chút chần chừ.
Nợ vật thì có thể trả, nhưng nợ ân tình nàng làm sao trả được đây...?
Tư Phàm quan sát dáng vẻ của Mạc Thanh Trần hồi lâu thì cười khổ một tiếng, chậm rãi nói.
"Nàng cứ giữ đó, ta đã dùng mọi cách để đem nó về cho nàng, xem như là món quà nhỏ ta tặng nàng vậy, không cần nghĩ nhiều."
Thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu, Tư Phàm lại dịu dàng thúc giục, "Khuya rồi, trời lạnh, nàng vào xe ngựa cho ấm. Bây giờ chúng ta sẽ trở về Minh Thành ngay..."
Mạc Thanh Trần ảm đạm cười rồi quay lưng trở về chiếc xe ngựa, để lại Tư Phàm đứng lặng yên nhìn nàng biến mất sau màn che mà cũng rơi vào trầm tư, lắc đầu thở dài.
------
Thẩm Kiêu vụn đổ mồ hôi lạnh, quan sát gương mặt của Phúc Diệp Công chúa đang ngồi giữa chính điện, nét mặt nàng giữ một nụ cười nhàn nhạt trên môi trông vô cùng ôn hòa nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng. Đã ba ngày rồi mà tung tích người Công chúa muốn tìm cũng chẳng có một chút manh mối nào, bây giờ, nàng giống như đang nổi giận rồi...
Diệp Vy đứng phía sau trông thấy hắn xoắn quýt như vậy mà chỉ biết âm thầm thở dài, thay hắn giải thích với nàng.
"Công chúa, hạ quan đã tra xét danh sách thuê phòng ở tất cả bốn trăm khách điếm từ lớn tới nhỏ tại Bắc Thành, trong vòng hai mươi ngày trở lại đây có đến bốn mươi hai người tên Mạc Tâm đến từ khắp Minh Càn quốc, nhưng trong số đó lại không hề có ai xuất thân từ Hoành Tịch cả. Tại các cổng thành và cổng kiểm soát đường thủy cũng không hề có ghi nhận đặc biệt, mạn phép cho hạ quan hỏi Công chúa còn có cách nào để nhận biết Mạc Tâm hay không?"
Nàng xinh đẹp.
Linh Kỳ định trả lời như vậy vì nàng thấy nữ tử tên Mạc Tâm này không còn gì đặc biệt để tả nữa, nàng rất ít tiếp xúc với Mạc Tâm nên cũng không có cách nào nói rõ hơn đặc điểm của nàng ta được. Nếu đổi lại là Cao Quỳnh thì nàng có thể nói kỹ hơn, thế nhưng Cao Quỳnh chỉ là một nữ hầu, tìm nàng ấy còn vô vọng hơn cả tìm Mạc Tâm...
Dựa theo những gì Linh Kỳ tìm hiểu được thì nhà họ Mạc ở Hoành Tịch chỉ là một gia tộc nhỏ nên không thể có chuyện người hầu được sử dụng danh phận riêng để làm việc. Vì vậy, mọi hoạt động của Cao Quỳnh đều phải dùng danh phận của Mạc Tâm, và nếu muốn tìm được Cao Quỳnh thì phải truy được tung tích của Mạc Tâm.
Linh Kỳ híp mắt nhìn Diệp Vy, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào mặt của nữ bổ khoái này. Gương mặt cũng không có gì đặc biệt ngoại trừ giữa trán có một vết sẹo nhỏ, nó nhấn vào giữa hai hàng chân mày của Diệp Vy một vết sẹo nhỏ trông như một tia sét được vẽ lên bằng mực. Vết sẹo này làm cho vẻ nghiêm nghị của nàng ta phủ lên một tầng mạnh mẽ, tạo được lòng tin rất lớn đối với người nhìn.
Linh Kỳ không trả lời câu hỏi của Diệp Vy, ngược lại nàng hỏi sâu thêm một bước nữa vào vấn đề mình quan tâm, "Vậy ngươi có tìm thấy ai tên là Cao Quỳnh đến từ Hoành Tịch hay không?"
Diệp Vy lướt qua đôi mắt câu nhân lạnh lẽo của nàng, khẽ đáp, "Công chúa, không có. Toàn bộ những người ở Hoành Tịch trong thời gian này đều do hạ quan kiểm soát, không một ai tên Mạc Tâm lẫn Cao Quỳnh cả."
"Làm sao có thể như thế? Những nơi có thể đi thông qua Bắc Thành đều được kiểm soát kỹ, vậy tại sao chỉ có hai cái tên lại tìm không ra? Nếu không phải là Bắc Thành kiểm soát không tốt thì chẳng lẽ là do ngươi làm việc cẩu thả hay sao?"
Diệp Vy ngập ngừng một chốc không biết có nên trả lời hay không, nàng làm việc cẩn thận rõ ràng, nhưng vị Công chúa này tính nết kiêu ngạo, lại còn vượt quyền mà tự ý sai bảo mệnh quan triều đình, chuyện này thực sự là quá vô lý.
Thẩm Kiêu trông thấy thái độ của Diệp Vy thì liền biết nàng tính phản bác lời Công chúa, với tính tình thẳng thắng như vậy, thì Diệp Vy chắc chắn sẽ làm Công chúa nổi giận. Thẩm Kiêu đang định lên tiếng làm dịu tình hình thì ở bên này Diệp Vy đã không nhịn được nữa, nàng đi trước một bước mà lên tiếng.
"Công chúa, trên đời này người có tên Mạc Tâm và Cao Quỳnh rất nhiều, ngoại trừ quê quán Hoành Tịch ra thì Công chúa không cung cấp thông tin nào khác cho hạ quan, ngay cả cách viết tên của các nàng như thế nào người cũng không cho ai biết. Chính vì vậy hạ quan chỉ có thể lọc người theo xuất thân, nhưng trong số đó không hề có hai cái tên mà Công chúa muốn tìm. Nếu Công chúa không cung cấp thông tin kỹ càng thì cho dù Đông Xưởng triều đình đích thân điều tra cũng sẽ tìm không ra người."
Linh Kỳ không nén được tâm bình khí hòa nên liền đập bàn một cái, nàng giận dữ bấm mười ngón tay vào thành ghế nhìn nữ bổ khoái vừa mới lên giọng với mình, gân xanh trên trán đã muốn trồi lên, nàng lập tức lạnh giọng quát.
"To gan!! Ý của ngươi là ta chính là nguyên nhân gây cản trở công vụ hay sao?"
Tiểu Túc và Tiểu Liên đứng sau lưng Công chúa mà mồ hôi toát ra lạnh ngắt, thầm oán trách vì sao nữ bổ khoái này lại gân cổ lên cãi lại làm gì? Dù sao Công chúa cũng phải về kinh thành trong nay mai, nếu tìm không ra thì cứ cố tìm tiếp mấy ngày nữa cho vừa lòng nàng thôi. Công chúa cũng không phải người vô lý thích gây khó dễ cho người khác, nàng chỉ có đặc biệt rất rất rất ghét những kẻ dám trái lời mình...
Ở phủ Phúc Diệp, kẻ làm không được việc thì Công chúa chỉ đơn giản là đẩy đi chỗ khác thôi, nhưng mà kẻ dám nói nghịch lời nàng thì sẽ lãnh hậu quả rất thảm khốc. Còn nhớ trước đây từng có một tỳ nữ nói với nàng: cái tổ chim yến bị rơi trong viện không thể treo lên cột nhà được vì trong phủ không còn vôi. Sau đó liền bị Công chúa đẩy đi lãnh nhất trượng hồng mà chết.
Lúc đó, Tiểu Liên đã lắc đầu chê trách tỳ nữ đó.
"Công chúa bảo nhà ngươi đi cố định tổ chim yến, nếu nhà ngươi không biết làm thì có thể đi hỏi, hỏi bất kỳ ai trong phủ cũng được. Không hỏi ra thì cứ âm thầm để đó mười ngày nửa tháng, Công chúa cũng sẽ quên đi. Khi không lại đi nhanh nhảu nói mấy câu ngu ngốc trái ý nàng ngay lúc nàng muốn làm thứ đó nhất, bị đánh chết cũng đáng..."
Phúc Diệp Công chúa chính là người như vậy, ngu ngốc như Tiểu Túc có thể ở bên nàng, hấp tấp như Tiểu Liên cũng có thể ở bên cạnh nàng, tuy nhiên chỉ có kẻ không biết điều là nàng nhất quyết xử lý cho bằng được.
"Công chúa, hạ quan không có ý như người đã nói. Ta chỉ mong Công chúa xem xét kỹ lại, nếu người cung cấp đủ thông tin về hai nàng thì ta nhất định sẽ đưa cho người một kết quả như ý. Còn nếu người không cung cấp thông tin chính xác thì cho ta mạn phép hỏi thẳng, hai nữ nhân mà người đã tìm kiếm mấy ngày nay... thực tế có đúng là có tên Mạc Tâm và Cao Quỳnh hay không?"
Ánh mắt Diệp Vy sắc bén nhìn Phúc Diệp Công chúa, lời nói ra thì là đang hạ giọng nhưng vẻ mặt thì không chút nhún nhường khiến Công chúa tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bề ngoài của nàng lại phải miễn cưỡng kéo lên nụ cười ôn hòa.
Nàng thực sự không tiện nói sâu vào Mạc Tâm và Cao Quỳnh vì như vậy sẽ lộ ra chuyện nàng ở trên thuyền của họ suốt mấy ngày mất tích. Nhìn vào đôi mắt sắc lẹm của Diệp Vy, nàng có thể cảm nhận được nếu nàng nói lố một câu thì nàng ta sẽ lập tức phát giác ra chân tướng chuyện mình bị bắt cóc ở lễ cầu thần ngay.
Trước đó nàng đã phái Thẩm Kiêu tìm người là vì thấy hắn sẽ không có khả năng đoán ra chuyện tày đình đó, thế nhưng nàng không ngờ, một người như Thẩm Kiêu mà lại có một tay sai không sợ chết như vậy ở bên cạnh. Điều này chợt làm cho nàng tò mò về Diệp Vy, nàng ta vì cái gì mà lại cam tâm tình nguyện đi theo Thẩm Kiêu vậy?
Chuyện này không được rồi...
Linh Kỳ cật lực áp chế cảm xúc của chính mình, ánh mắt nàng khóa lấy Diệp Vy, trong đầu tính toán một hồi lại lạnh giọng hỏi.
"Ngươi là gì ở đây?"
Diệp Vy thích ứng không kịp với câu hỏi không liên quan của Công chúa, nàng vội vã cúi đầu bẩm, "Bẩm, hạ quan họ Diệp, tên Vy. Bổ khoái của Tứ phẩm Tri phủ Thẩm đại nhân, xuất thân từ Bắc Thành."
"Ngươi là người điều tra những người có xuất thân từ Hoành Tịch sao?"
"Đúng là hạ quan.", Diệp Vy có cảm giác không lành.
"Bản Công chúa muốn gặp mặt những người Hoành Tịch này."
Lời của Linh Kỳ không phải là yêu cầu mà là ra lệnh, nàng muốn chính mình tới đó để xem xét sự việc. Thái độ của Diệp Vy rõ ràng là muốn chống đối, chỉ qua cái nhíu mày của Diệp Vy, nàng có thể biết lúc nãy nàng ta đang nghĩ nàng lộng quyền vô lý. Nàng nhất định phải cho nàng ta biết ai mới là người có quyền lực cao nhất ở đây!!
Tiểu Túc, Tiểu Liên và Thẩm Kiêu nghe mệnh lệnh của Phúc Diệp Công chúa thì đồng loạt há mồm sợ hãi, riêng Diệp Vy lại tỏ vẻ khó chịu, nàng ta vốn định phản đối thì Thẩm Kiêu liền chặn miệng ngay.
"Công chúa, người tới đó gặp mặt bọn họ trực tiếp như vậy, lỡ như trong số họ có thành viên của bang phái Hoành Mãng thì sẽ rất mạo hiểm..."
"Hộ vệ binh lính xung quanh, tại sao bản Công chúa phải sợ?"
Tính tình của Phúc Diệp Công chúa cao ngạo ương bướng là chuyện cả hoàng cung đều biết, với sự sủng ái vô vàn của Hoàng đế thì tính tình nàng như vậy cũng có thể lý giải. Dĩ nhiên Thẩm Kiêu không dám liều mạng trái lời, hắn quay sang nhìn Diệp Vy nói.
"Diệp Vy, ngươi hãy đi theo Công chúa, bảo hộ nàng chu toàn cẩn thận. Đừng để kẻ nào động tới một sợi tóc của Công chúa..."
Diệp Vy thở dài, "Tuân lệnh đại nhân."
Theo lệnh của vị Công chúa kia, sáng hôm nay Diệp Vy phải hộ tống nàng đi đến khu vực bắt giữ nghi phạm người Hoành Tịch.
Trên thực tế, Linh Kỳ không sợ lắm bởi vì lần này nàng có Tiểu Túc và Tiểu Liên bên cạnh. Tiểu Túc không có gì giỏi chỉ có có bảo hộ nàng là giỏi, Tiểu Liên không có gì tốt chỉ có nhanh nhẹn là vừa đủ, dù rằng vẫn không an toàn tuyệt đối nhưng xung quanh vẫn còn rất nhiều binh lính nên nàng cũng không có gì phải lo lắng.
Nhìn những tay lính gác cúi người trước Diệp Vy thì Linh Kỳ có cảm giác rất lạ, một bổ khoái nho nhỏ mà cũng có được nhiều sự kính trọng thì quả là không tầm thường.
Nhếch môi cười lạnh trước ý nghĩ ác độc của mình, Linh Kỳ phái Tiểu Liên đi gọi Diệp Vy. Diệp Vy nghe lệnh cũng nhanh chóng bước đến chiếc xe ngựa lớn đứng sừng sững giữa trại giam giữ, quỳ xuống hành lễ.
"Công chúa có gì sai bảo hạ quan..."
"Ngươi đem danh sách và từng người một đến đây cho ta gặp."
Diệp Vy có chút bất mãn, nếu làm vậy thì có khác gì nói với binh lính ở đây nàng làm việc không cẩn thận đâu cơ chứ?
Nhưng mà nàng cũng không có khả năng chống lại mệnh lệnh này của Công chúa, từ lúc tới đây cho tới bây giờ, Công chúa chỉ ngồi trong xe ngựa, mặt mũi không lộ ra nên Diệp Vy cũng chẳng nhìn ra được thái độ của nàng ta là như thế nào? Có phải là nàng ta đang cố tình gây sự? Hay là ngu ngốc không hiểu chuyện?
Nghĩ đoạn, Diệp Vy chỉ đành cắn môi làm theo lời Công chúa, nàng đem từng nghi phạm có xuất thân từ Hoành Tịch trong danh sách đến cho Công chúa nhìn ngắm hỏi han hơn nửa ngày trời. Điều đặc biệt là trong suốt quá trình này chỉ có mỗi mình Diệp Vy thực hiện mà không có lấy một ai trợ giúp.
Tìm đúng người, đưa đến xe ngựa, bưng bánh rót trà đều là do một tay Diệp Vy làm, trông nàng chẳng khác nào một người hầu nhỏ nhoi đang đưa bằng hữu của Công chúa vào cho nàng ta tâm sự trò chuyện, chỉ có nhiều đám bằng hữu này của nàng ta số lượng lên tới mấy trăm người.
Chỉ là một nữ nhân thôi mà, tìm không ra là sao chứ...?
Linh Kỳ nhìn chồng danh sách cao hơn cả đầu mình đang nằm trên bàn, bàn tay nàng lật qua lật lại đầy chán nản. Từ sáng tới giờ nàng đã gặp rất nhiều người nhưng cũng không thấy Cao Quỳnh đâu, sự tình khiến nàng có chút lạnh lẽo trong tim.
Lại liếc nhìn Diệp Vy đứng trước màn che đang ẩn nhẫn chịu đựng, nét mặt nghiêm túc lộ ra vẻ tối tăm làm Linh Kỳ thỏa mãn trong lòng, nàng chỉ bừa vào một cái tên nằm ở gần cuối danh sách,