Editor: March PhạmBeta: An HiênChu Gia Đình và bạn gái cũ của anh ta chia tay trong không khí không được vui vẻ cho lắm.
Hai người đều không phải kiểu người có tính tình hiền lành, một giây trước còn tình chàng ý thiếp, một giây sau đã cãi cọ ầm ĩ.
Trác Sở Duyệt đã lớn như vậy rồi nhưng chưa từng tranh cãi kịch liệt với ai, cô không tưởng tượng ra được cảnh tượng cãi nhau của bọn họ sẽ như thế nào.
Cô càng không thể nào ngờ được về bản lĩnh của vị bạn gái cũ này, cô ta có thể tìm được số điện thoại của cô, trước khi Trác Sở Duyệt kết thúc đợt nghỉ hè một ngày, cô ta gọi điện thoại cho cô.
“Trác Sở Duyệt phải không?” Giọng cô ta kéo dài nhưng nhả chữ rất rõ ràng, “Tôi không nhầm số chứ?”
Trác Sở Duyệt hoang mang hỏi, “Chị là ai?”
“Tối nay đến nhà hàng cua trên đại lộ Hòa Bình nhé, tôi mời cô ăn cua rang, tôi chờ cô.” Cô ta dừng lại một chút rồi mới nói, “Tôi tên là Dương Anh, bạn gái của Chu Gia Đình.”
Trác Sở Duyệt quả quyết nói, “Anh ấy bảo rằng hai người đã chia tay rồi.”
Dương Anh bật cười, “Tôi nghe nói cô còn nhỏ tuổi, tưởng rằng có thể dọa được cô.”
Bảy giờ tối hôm đó, Trác Sở Duyệt đến nhà hàng đã hẹn trên đường Hòa Bình.
Cô được nhân viên phục vụ dẫn vào một căn phòng riêng.
Cô gái ngồi cạnh chiếc bàn tròn trong phòng ngẩng đầu lên, “Cô tới rồi.”
Cô ta khác hoàn toàn so với tưởng tượng của Trác Sở Duyệt.
Dương Anh lớn hơn Chu Gia Đình vài tuổi, nhưng nhìn bề ngoài thì thật sự không nhận ra. Cô ta có gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan nhìn rất mềm mại, là một cô gái nhỏ thuần khiết vô hại.
Dương Anh mỉm cười với cô, khi cười lên trông cô ta còn trẻ hơn nữa, “Cô giống như những gì tôi đã nghĩ.”
Trác Sở Duyệt muốn hỏi câu “giống như tôi đã nghĩ” của cô ta có ý gì nhưng chưa kịp hỏi thì menu đã được đưa đến trước mặt cô.
Dương Anh nói, “Cô chọn món đi, xem thử muốn ăn món gì.”
Vậy mà Trác Sở Duyệt lại nghiêm túc mở menu ra xem.
Dương Anh dùng điện thoại một lúc rồi che nó lại trên bàn, nói tiếp, “Món cua chiên tỏi là món bán chạy nhất ở đây, chúng ta ăn thử nhé?”
Trác Sở Duyệt gật đầu, ánh mắt không rời khỏi menu, sau đó hỏi, “Gọi thêm cả tôm nhé? Còn món cua xào măng tây nữa, nghe nói được xào bằng mỡ heo, chắc chắn rất thơm.”
Không phải Trác Sở Duyệt cố tình thể hiện trạng thái thư giãn mà cô thật sự không quan tâm người ngồi cạnh là ai, toàn bộ tâm trí cô đều dồn vào bữa ăn tối.
Dương Anh cũng đã trải qua tuổi mười bảy, nhưng cô gái mười bảy tuổi Trác Sở Duyệt hoàn toàn khác cô ta, dường như cô có thể không để bụng mọi chuyện khiến người khác rất ghen tị.
Nhân viên phục vụ vừa rót tách hồng trà thứ hai thì Chu Gia Đình bước vào phòng.
Thấy Trác Sở Duyệt, anh ta hơi tức giận, chất vấn cô, “Sao em lại tới đây?”
“Cô không nói cho anh ấy biết à?” Dương Anh ngạc nhiên nhìn cô, lại hỏi, “Tôi cho rằng hai người đã thỏa thuận với nhau rồi, cô nghĩ gì vậy?”
Trác Sở Duyệt thành thật trả lời, “Tôi không biết.”
Nhờ Chu Gia Đình, cô có thể trải nghiệm cảm giác yêu đương là như thế nào, nhưng cô lại không coi anh ta là người gần gũi nhất, không muốn phải báo cáo, trao đổi mọi chuyện với anh ta.
Dương Anh cố giấu nụ cười, nghiêng người huých nhẹ vào vai cô, nhỏ giọng hỏi, “Cô có thích anh ấy không?”
Trác Sở Duyệt sững sờ.
Dương Anh ngồi thẳng người, vẫn chăm chú nhìn cô, không quan tâm Chu Gia Đình còn ở đó mà nói, “Tốt nhất là đừng thích anh ấy, bề ngoài anh ấy thể hiện mình mạnh mẽ vậy thôi chứ không chịu trách nhiệm nổi đâu.”
Chu Gia Đình muốn nổi điên nhưng vì nhân viên phục vụ bước vào nên anh ta đành phải nhịn xuống.
Món khai vị được bưng lên, là bí đỏ xào nấm.
Dương Anh mỉm cười, bình tĩnh nói với anh ta, “Món ăn do Sở Duyệt chọn đấy, anh sẽ thích thôi.”
Chu Gia Đình không để ý đến cô ta, anh ta móc một gói thuốc ra rồi nói với nhân viên phục vụ, “Lửa.”
Nhân viên phục vụ mang một chiếc bật lửa lên.
Dương Anh bất mãn hỏi, “Có thể đừng hút thuốc ở đây không?”
“Cô quản lý được tôi chắc?”
Anh ta châm thuốc.
Dương Anh quay sang lắc đầu với cô, “Chẳng có chút tố chất nào.”
Trác Sở Duyệt cảm thấy mình nên làm gì đó, cô lấy gạt tàn trên bàn xoay đưa đến trước mặt anh ta.
Chu Gia Đình ngẩng đầu nhìn cô.
Cô nói, “Hút một điếu là được rồi.”
Chu Gia Đình cụp mắt, gật đầu.
Dương Anh không nói gì, nét mặt dửng dưng cầm điện thoại lên xem.
Trước khi Trác Sở Duyệt tới đây, cô ta cũng đoán được sớm muộn gì bản thân cũng đứng ngồi không yên nên đã có chuẩn bị rồi.
Một đĩa cua chiên tỏi được đặt lên bàn, không chỉ cua mà còn có tôm hùm, thịt cua đầy ắp và rất thơm ngon.
Trác Sở Duyệt cúi đầu nhìn điện thoại, tám giờ đúng, có người đúng hẹn gọi điện tới.
Cô nghe máy, bắt đầu nói chuyện, tự biên tự diễn.
Người đàn ông trong điện thoại không nói gì, anh chỉ cười cô.
Cúp điện thoại, Trác Sở Duyệt vừa đứng dậy vừa nói, “Người nhà gọi em về, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé.”
Chu Gia Đình cũng đứng lên, giữ chặt cô, “Sở Duyệt…”
Trác Sở Duyệt rút cánh tay mình ra, “Anh ở lại nói cho xong chuyện đi.”
Cô kéo cửa đi ra ngoài, Dương Anh không khỏi cảm thán, “Cô ấy xinh quá nhỉ, tuổi trẻ thật tốt.”
Chu Gia Đình ngồi xuống lần nữa, lại rút một điếu thuốc ra, “Cô còn muốn nói gì nữa đây, không phải cái gì cần nói chúng ta đều đã nói xong từ lâu rồi sao?”
“Tại sao anh không tin, em chỉ muốn hẹn hai người đến ăn cua rang thôi mà?”
Nhìn nét mặt anh ta, Dương Anh mỉm cười, “Được rồi, nếu trách thì phải trách bạn gái cũ của anh, em vừa mới hẹn hò với anh, cô ta đã gặp em nói nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi, em chỉ học theo cô ta thôi.”
Chu Gia Đình lắc đầu, nhìn thẳng vào cô ta, chậm rãi nói, “Cô ta gặp cô là bởi vì lúc cô tìm tôi để lên giường, tôi vẫn chưa chia tay với cô ta.”
Dương Anh im lặng không lên tiếng,