Editor: March PhạmBeta: An HiênNgồi trong căn phòng mát lạnh ăn lẩu khiến cô cảm thấy rất dễ chịu, cả tinh thần đều thả lỏng.
Trong nước dùng có rau cần băm nhỏ mà cô rất ghét nhưng lại ngon bất ngờ, nắm bắt thời gian da cá vừa chín là phải ăn ngay lập tức.
Trong lúc không để ý cô đã ăn rất nhiều.
Thấy một miếng bụng cá được đưa tới, Trác Sở Duyệt cầm bát né tránh, “Cháu ngán quá rồi.”
Lương Minh Hiên gắp vào trong bát mình rồi hỏi, “Tôi bỏ thêm rau vào nhé?”
Cô trả lời, “Thêm nhiều khoai môn đi ạ.”
Anh vớt những miếng cá còn lại lên rồi thả rau cải xoong và khoai môn vào.
Trác Sở Duyệt hỏi, “Trước thịt sau rau là quy tắc chốn giang hồ hả chú?”
Lương Minh Hiên cười đáp: “Vì muốn bảo đảm độ tươi của nước dùng, với lại da cá có…”
Cô cướp lời anh, “Collagen ạ?”
“Đúng vậy.”
Trác Sở Duyệt đang định dùng đũa khuấy nồi lẩu thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Chu Gia Đình gọi. Không khó để đoán anh ta nói gì, bởi vì Trác Sở Duyệt trả lời, “Ở nhà.”
Cô im lặng nghe máy một lúc rồi nhẹ nhàng trả lời, “Vâng, anh cũng thế nhé.”
Cuối cùng cô nói, “Bye bye.”
Cúp điện thoại, tiếng nước lẩu sôi ùng ục cũng rõ ràng hơn, một đôi đũa nhẹ nhàng đảo qua.
Không ai nhắc đến cuộc điện thoại kia.
Lương Minh Hiên gắp một ít rau cải xoong đã chín cho cô, “Khi nào cháu đi học?”
“Tuần sau ạ.” Cô gắp rau đưa lên miệng thổi.
“Có cần tôi đưa cháu đi không?”
“Không cần đâu ạ, Chu Gia Đình sẽ đưa cháu đi.”
Trác Sở Duyệt không để ý đến biểu cảm của Lương Minh Hiên.
Cô chỉ đang nghĩ, lúc nhận cuộc gọi của Chu Gia Đình, cô cảm thấy rất mệt mỏi nên cố gắng không để anh ta nhận ra sự miễn cưỡng của mình, bây giờ nhớ lại ý tốt của anh ta, cô lại thấy hơi áy náy.
Chớp mắt đã đến thời gian nhập học.
Bố cô đi công tác chưa về. Trác Sở Duyệt hơi ngạc nhiên vì ông vẫn còn việc để đi công tác, mẹ cô bình thản dặn dò cô ra ngoài ở phải cẩn thận mọi việc.
Chu Gia Đình đặt vé máy bay, có lẽ vì nể mặt anh ta nên xuống máy bay đã có người đến đón, cũng không biết ai đã mang hành lý đến khách sạn giúp họ nữa.
Một căn phòng có hai phòng ngủ được đặt trước ở khách sạn.
Chu Gia Đình nói mình chưa bao giờ trong sáng như vậy.
Ngày hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, bọn họ lái xe vào khu vực trường học, chạy một vòng quanh học viện mỹ thuật rồi dừng lại ở khu nhà ở dành cho nữ.
Xung quanh khu nhà ở là những con đường mòn, cô xuống xe trước, Chu Gia Đình đi đỗ xe ở gần đó.
Trác Sở Duyệt mặc chiếc áo hai dây màu be, quần bó sát màu đen, đeo túi xách trên vai rồi bước vào trong, tầng một vô cùng náo nhiệt, đồng thời cũng có vài người dọn vào đây, còn cô chỉ cô đơn một mình không có hành lý, trông vô cùng cá biệt mà nhìn ngó xung quanh.
Một cô gái lạ đi đến trước mặt cô. Cô ấy có mái tóc xù được buộc kiểu đuôi ngựa cao ngất, đường chân tóc mịn như nhung, cách ăn mặc theo kiểu thể thao thoải mái.
Trần Thi Mẫn tủm tỉm cười hỏi, “Cậu đăng ký chưa?”
Trác Sở Duyệt lắc đầu, “Đăng ký ở đâu vậy?”
“Tớ dẫn cậu đi.” Trần Thi Mẫn nhiệt tình nói, sau đó cúi người kề sát tai cô thì thầm, “Bên kia có một bạn nữ muốn ở chung phòng với tớ, nhưng mùi trên người cậu ta… Tớ thật sự không tiện nói thẳng với cậu ta, đợi chút nữa đi đăng ký, tớ sẽ nói rằng bọn mình hẹn ở chung trước rồi, được không?”
Trác Sở Duyệt mới đến đây được năm phút đồng hồ, chưa kịp làm gì đã quen biết một cô bạn.
Như kế hoạch, các cô được sắp xếp ở cùng một phòng.
Một lúc sau, Chu Gia Đình mang theo vali của cô xuất hiện.
“Em ở tầng mấy?” Anh ta hỏi.
Trác Sở Duyệt đưa chìa khóa phòng cho anh ta, “Tầng hai, phòng 204.”
Anh ta không định chào hỏi cô bạn mới cùng phòng cô nên bước lên cầu thang trước.
Trần Thi Mẫn cầm lấy tay nắm vali, hỏi cô, “Bạn trai cậu à?”
Trác Sở Duyệt hỏi ngược lại, “Sao cậu không đoán chúng tớ là anh em?”
“Hai người không giống nhau.” Trần Thi Mẫn lý luận rất chuyên nghiệp, “Tớ cảm thấy chỉ cần là họ hàng, trên người sẽ có một loại phong thái tương tự.”
Trác Sở Duyệt gật đầu, thấy cô ấy định nhấc vali lên, cô vội nói, “Tớ giúp cậu.”
“Không có gì, không nặng lắm đâu.” Trần Thi Mẫn nhấc vali lên rồi đi lên cầu thang.
Trác Sở Duyệt vẫn ở phía sau giúp cô ấy đỡ một bên vali.
Trần Thi Mẫn hỏi, “Cậu cũng có một cái vali thôi à? Còn đồ dùng hàng ngày thì sao?”
“Sẽ mua tại đây.”
“Anh hùng đều có cái nhìn giống nhau.”
Ở cùng phòng với họ còn có hai cô gái khác, một người nhỏ nhắn đáng yêu, một người cao như người mẫu, tuy dáng người như cây sào nhưng người nhà của họ lại nhét đồ đạc đầy phòng.
Bỏ vali xuống, Trần Thi Mẫn đề nghị ra ngoài trường mua sắm. Các cô mua một đống đồ, ăn xong bữa tối rồi mới trở về khu nhà ở dành cho nữ.
Việc học ở đại học chẳng những không ít mà còn rất nặng, tuy nhiên lại khá tự do. Nếu nghiêm túc tính toán, sau khi bố cô phá sản, trừ những lúc phải báo cáo tình hình cuộc sống với mẹ thì cô cực kỳ tự do.
Có lẽ thu hoạch lớn nhất của cô chính là quen biết Trần Thi Mẫn.
Trần Thi Mẫn là người hiểu biết rất rõ các loại quán xá từ bình dân cho đến cao cấp, cô vô cùng thích đi chơi với Trần Thi Mẫn, dần dần quên luôn anh bạn trai chính quy Chu Gia Đình từ bao giờ mà chính bản thân cũng không hề nhận ra.
Lúc các cô bắt đầu kế hoạch đi chơi vào kỳ nghỉ đông, rốt cuộc Chu Gia Đình cũng bùng nổ.
Đáng tiếc, Trác Sở Duyệt không biết cách cãi nhau với người ta, chỉ biết im lặng lắng nghe, sau đó nhẹ nhàng xin lỗi.
Anh ta cảm thấy cực kỳ bất lực, cô đơn nói trong điện thoại, “Em chưa bao giờ đặt anh ở vị trí quan trọng nhất.”
Sự việc phát sinh đột ngột khi cô đang nghe điện thoại trong phòng ngủ.
Trời sinh con gái đã nhạy cảm, cho dù cô không nói nhưng Trần Thi Mẫn cũng đoán ra được một ít.
Trác Sở Duyệt không muốn tình bạn có ngăn cách nên thẳng thắn kể hết mọi chuyện cho cô ấy.
Trần Thi Mẫn nghe xong mới lên tiếng, “Cậu rất giống bạn trai cũ của tớ.”
Trác Sở Duyệt ngớ ra.
“Tớ nói là tính cách, anh ta cũng chỉ nói với tớ câu “xin lỗi”.”
Trần Thi Mẫn nhớ lại, “Trước kia, mỗi ngày tớ đều muốn biết hành tung của anh ta, đi đâu chơi, ăn cơm chưa, bạn bè bên cạnh anh ta có mấy người là con gái, tớ đều phải kiểm tra một lần. Tớ thường xuyên nổi giận với anh ta, anh ta mà nói tớ cố tình gây sự thì tớ càng giận hơn, sau đó anh ta nói rằng ở bên tớ rất mệt mỏi và không có tự do.”
Trác Sở Duyệt trầm mặc, không ngắt lời cô ấy.
Trần Thi Mẫn tiếp tục, “Hai người yêu nhau giống như chiếc cân vậy, một bên bất động thì bên kia sẽ trả giá, cái giá phải trả là một người rơi xuống, liên tục rơi xuống thấp rồi chìm vào trong cát bụi,