Trác Sở Duyệt khẽ giật mình, “Nhà anh ạ?”
Chỗ ban nãy Khả Nhân xuống xe không phải nhà họ Chu sao?
Giọng điệu Chu Gia Đình khá vui vẻ, “Đúng vậy, nhà của một mình anh.”
Không cần cô hỏi, anh ta đã giải thích luôn, “Anh không thích ở nhà, mấy việc vặt vãnh cũng có thể khiến bọn họ cãi nhau ầm ĩ suốt cả ngày.”
Anh ta cảm thấy phiền phức nhưng Trác Sở Duyệt lại vô cùng hâm mộ.
Cô lên tiếng, “Bởi vì nhà em quá yên tĩnh nên em thích có một chút tiếng ồn trong nhà, em và mẹ đều không có ý kiến gì với những quyết định của bố. Tuy nhiên, mọi người phải cùng nhau thảo luận những chuyện nhỏ nhặt thì mới có cảm giác gia đình.”
Chu Gia Đình cười, “Sau này em sẽ có rất nhiều cơ hội để trải nghiệm.”
Rồi nói tiếp, “Bây giờ đến nhà anh trước.”
Trác Sở Duyệt không muốn dập tắt sự hưng phấn của anh ta, nhưng, “Em hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Anh ta nhướng mày, “Không lẽ ở với anh không được tính là nghỉ ngơi à?”
Cô há miệng nhưng không nói được gì.
Nhà Chu Gia Đình không ở trung tâm thành phố, từ con đường ở chợ nông sản đi vào vẫn còn vài cửa hàng chưa đóng cửa.
Bước ra khỏi thang máy, anh ta mở cửa rồi bật đèn lên.
Trước mắt là một căn hộ chung cư tiêu chuẩn dành cho cán độ lãnh đạo, diện tích không lớn, phong cách trang trí được đơn giản hóa, nhưng căn nhà không sạch sẽ cho lắm, có thể nói rằng nó chưa được dọn dẹp.
Kệ giày chất đầy những đôi giày, rèm cửa được mở một nửa, quần áo bày la liệt trên ghế sofa, trên bàn trà tràn ngập tài liệu với một chiếc laptop.
Trác Sở Duyệt ngồi xuống, nhìn thấy chiếc gạt tàn trên bàn đã đầy ứ tàn thuốc đến nỗi không thể nhét thêm điếu thuốc nào nữa.
Cô suy nghĩ, trong nhà Lương Minh Hiên không chỉ gạt tàn mà tất cả mọi thứ đều rất sạch sẽ. Có phải anh thích sạch sẽ không?
Chu Gia Đình không hỏi cô muốn uống gì, anh ta lấy hai chai nước khoáng trong tủ lạnh ra, mở nắp rồi đưa đến trước mặt cô.
Trác Sở Duyệt uống một ngụm, cảm giác mát lạnh chảy xuống dạ dày, sau đó đặt chai nước xuống.
“Anh ở đây bao lâu rồi ạ?”
“Gần một năm.”
“Ồ.” Cô lơ đãng đáp lời, mắt đã tìm thấy thùng rác, cô cẩn thận đổ gạt tàn đi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Chu Gia Đình hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười.
Trác Sở Duyệt đứng dậy nói, “Em đi rửa tay nhé.”
Lúc mở vòi nước trong phòng bếp, Chu Gia Đình bước tới sau lưng, nhân lúc cô quay đầu lại thì hôn cô.
Lúc này nụ hôn của anh ta rất khác trước kia, nó là khúc dạo đầu cho khát khao được tiếp xúc thân mật hơn, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ cô.
Chu Gia Đình đang định cởi chiếc áo len cô đang mặc.
Lúc này, Trác Sở Duyệt chỉ thấy sợ hãi, cô không hề chờ mong tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Đây là cảm giác của tình yêu sao? Tại sao cô không thể nhắm mắt lại và tin tưởng anh ta, cô chỉ muốn mau chóng chạy trốn.
“Em xin lỗi!” Trác Sở Duyệt đẩy anh ta ra.
Nhìn cô vài giây, Chu Gia Đình lùi lại một bước.
Anh ta nói, “Em chống cự như thế là không bình thường đâu, có muốn đi khám bác sĩ tâm lý không?”
Trác Sở Duyệt dựa vào bàn ăn, đèn trong phòng khách không chiếu sáng được tới đây, vẻ mặt của anh ta chìm trong bóng tối, không thể nhận ra anh ta quan tâm hay đang châm chọc cô.
Vòi nước vẫn chưa tắt, nước vẫn cứ chảy ào ào.
Chu Gia Đình bước đến một lần nữa, cơ thể cô vô thức né tránh, nhưng anh ta chỉ muốn đóng vòi nước.
Anh ta bỗng trở nên dịu dàng hơn một chút, “Việc này nói sau đi.”
Anh ta xoa đầu cô.
“Anh đưa em về.” Chu Gia Đình xoay người đi ra ngoài.
Trên mặt thấy hơi ngứa, cô sờ thử mới nhận ra mình đang khóc.
Trác Sở Duyệt hiểu là vì bản thân đã quá sợ hãi.
Nhưng cô không biết mình đang sợ cái gì, Chu Gia Đình là bạn trai của cô, anh ta muốn làm chuyện này thì cũng bình thường thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô cho rằng nguyên nhân là vì bản thân còn quá trẻ, lại không có kinh nghiệm.
Ngày hôm sau, mẹ cô đi ra ngoài, trong nhà không có bất cứ âm thanh nào, Trác Sở Duyệt ngồi ngẩn người trước bàn học, ánh nắng mùa đông sáng rực bên ngoài cửa sổ.
Chuông điện thoại reo lên.
Cô bỏ khuỷu tay đang chặn sách ra, các trang sách bay tán loạn, một lúc sau thì đóng lại.
Người gọi điện thoại tới là Khả Nhân, vì chuyện chiếc khăn quàng cổ nên cô ấy gọi lại để xin lỗi.
Trác Sở Duyệt vội vàng nói, “Cậu không cần xin lỗi, là do tớ không đúng, tớ không nghĩ đến cảm nhận của cậu.”
“Nào phải, cậu suy nghĩ cho tớ rất nhiều, trái lại là do tính tình tớ quá tệ, cậu thông cảm cho tới nhé.”
“Cậu đã tốt lắm rồi.”
Khả Nhân cười nói, “Mấy hôm nữa bọn mình đi uống trà chiều nhé.”
“Được.”
Kỳ nghỉ đông sắp kết thúc, đã đến lúc bắt đầu đi học lại, cô không đợi được đến lúc Khả Nhân hẹn đi uống trà chiều.
Một khi tình bạn xuất hiện khe hở thì vết nứt sẽ ngày càng rộng ra.
Chu Gia Đình đưa cô đến cửa kiểm tra an ninh sân bay.
Mấy ngày qua, bọn họ vẫn thường xuyên gặp nhau sau khi anh ta tan làm, trong lòng cả hai như ngầm hiểu nên không đề cập đến chuyện xảy ra đêm hôm đó.
Trác Sở Duyệt có thể cảm nhận được trong lòng anh ta khó chịu nhưng nhẫn nhịn không nói mà thôi, đến tận khi ngồi trên máy bay, cô mới thấy như được giải thoát mà thở dài một hơi.
Dưới khu nhà ở dành cho sinh viên, cô gặp Trần Thi Mẫn, cô nàng trông rất vui vẻ, đông một câu tây một câu nói chuyện phiếm với bạn, quên mất vali còn đặt bên cạnh. Chắc chắn cô ấy rất quý người bạn này.
Trừ Trần Thi Mẫn ra, người bạn mà cô quý trọng chỉ có Lương Minh Hiên.
Anh là người mà Trác Sở Duyệt có thể nhờ vả khi cô gặp vấn đề không thể giải quyết được.
Vì thế, Trác Sở Duyệt nhắn tin cho anh báo rằng mình đã thuận lợi về trường rồi.
Lương Minh Hiên không trả lời ngay.
Có lẽ anh đang bận, Trác Sở Duyệt đặt điện thoại xuống, cuối cùng đành đi thu dọn hành lý, chợt điện thoại có thông báo, cô nhanh chóng kiểm tra.
Nhưng lại là tin nhắn của Chu Gia Đình, anh ta hỏi cô đã tới nơi chưa.
Buổi tối thứ sáu sau khi nhập học, Trần Thi Mẫn kéo cô đến quán bar mới mở trong nội thành.
Hai người rời khỏi quán bar lúc bốn giờ sáng, đường phố vô cùng yên tĩnh.
Mùa đông vào đêm khuya luôn có hương vị riêng của mình, vì không bắt được xe nên các cô đi dạo trên phố, hứng gió lạnh ập vào người, cơn gió thổi tung những lá cờ trước cửa khách sạn.
Và cũng thổi đến nỗi Trác Sở Duyệt bị ốm luôn.
Chỉ là bị ốm bình