Trác Sở Duyệt tưởng mình đủ hiểu Chu Gia Đình rồi.
Chu Gia Đình nghe cô nói vậy thì quả nhiên rất tức giận, anh ta lái xe đến cửa sân bay thì dừng lại, vẻ mặt cực kỳ không vui ra hiệu rằng cô có thể xuống xe.
Cảnh đêm được bao phủ bởi ánh đèn nhưng trông bầu trời vẫn tối đen.
Trác Sở Duyệt đứng ở chỗ đỗ xe, đưa mắt nhìn chiếc xe rời đi, cho đến khi không thể nhìn thấy nữa mới thôi.
Cô không vào sân bay mà bước ra cửa và bắt một chiếc taxi.
Cô nói với tài xế, “Đến khách sạn gần sân bay ạ.”
“Gần đây có rất nhiều khách sạn, có phòng lớn sang trọng, có phòng nhỏ chỉ đủ bày mỗi giường thôi, cô muốn đến chỗ nào?”
Trác Sở Duyệt bị hỏi khó, cô suy nghĩ một lát rồi mới đáp, “Không quá tệ là được.”
Xe taxi đi vào đường hầm, ánh đèn phía trên như chuỗi sóng điện làm nhịp tim ngừng lại, xẹt qua cửa sổ xe.
Làm thủ tục nhận phòng xong, Trác Sở Duyệt đi ra khỏi khách sạn và đến cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ dùng cá nhân, phần lớn là mỹ phẩm tẩy trang và chăm sóc da, trên kệ thuốc chỉ có thuốc cảm cúm bình thường, không có nhiều tác dụng cho lắm.
Cô hỏi nhân viên thu ngân, “Gần đây có hiệu thuốc nào không ạ?”
“Ra khỏi đây rồi đi khoảng 500 mét về phía ngã tư đường.”
Cô hơi do dự, xoay người cầm lấy một hộp thuốc cảm.
Lần trở về này rất vội vàng, Trác Sở Duyệt không mang theo đồ đạc gì cả, thậm chí cũng chẳng đặt vé máy bay, cô vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, không có tinh thần để đối phó với Chu Gia Đình nên đành phải nói dối.
Ít nhất cô không lừa anh ta việc mình không xin nghỉ.
Phòng trong khách sạn không lớn nhưng nội thất còn mới, cảnh đêm cũng không tệ.
Cô ngồi ôm đầu gối, lẳng lặng chờ nước trong chiếc ấm điện sôi, vì sợ ấm nước không sạch sẽ nên cô đã đun sôi qua một lần rồi rửa sạch, sau đó lại đun sôi thêm lần nữa.
Lần cuối cùng đun sôi để uống thuốc.
Uống thuốc xong, cô kiểm tra ví xem còn bao nhiêu tiền, xác nhận số dư trong thẻ ngân hàng.
Trác Sở Duyệt ý thức được bản thân đã là người lớn rồi, cô bắt đầu buồn phiền vì chuyện tiền bạc.
Trác Sở Duyệt mò mẫm bật điện thoại lên gọi cho Lương Minh Hiên, cô muốn vay tiền anh mua vé máy bay, câu đầu tiên là, “Alo, Lương Minh Hiên, ở Pháp là mấy giờ rồi ạ?”
Lương Minh Hiên hỏi, “Cháu bị ốm à?”
Gió đêm thổi vào phòng khách sạn qua cửa sổ.
Khó có thể hình dung được cảm xúc của bản thân lúc này, cô ngẩn ngơ một lúc lâu.
Giọng nói nghi ngờ của anh truyền ra từ trong điện thoại, “Sở Duyệt?”
“… Bị chú nhận ra rồi.” Lúc nói những lời này, cô cũng nghe được giọng mũi của mình rất nặng.
“Đang ở trường à?” Anh hỏi.
“Không ạ, cháu đang ở nhà nên muốn mượn chú ít tiền mua vé máy bay để ngày mai về trường.”
“Lát nữa tôi sẽ chuyển cho cháu.”
“Vâng ạ.”
Lương Minh Hiên lại hỏi, “Trong nhà có thuốc không?”
“Cháu vừa mới uống xong.”
“Ngày mai bạn trai cháu sẽ đưa cháu ra sân bay phải không? Nếu anh ta không có thời gian thì tôi sẽ gọi Triệu Thành đi đón cháu, cậu ấy đang ở trong nước.”
Trác Sở Duyệt phải làm gì đó để che giấu sự chột dạ, cô rót cho mình một cốc nước ấm rồi nói, “Không cần đâu ạ, Chu Gia Đình sẽ đưa cháu đi.”
“Được rồi, nhớ đóng cửa sổ lại, đừng để bị ốm nặng hơn.”
Dường như Lương Minh Hiên đang nói những lời cuối cuộc gọi nhưng cô không muốn kết thúc nhanh như vậy, “Đóng cửa sổ chán lắm chú ơi.”
Anh suy nghĩ rồi nói, “Vậy mở cửa sổ đi.”
“Cháu đang ở khách sạn.”
Cô lựa chọn thành thật, ngược lại trong lòng rất bình tĩnh.
Trác Sở Duyệt không muốn lừa Lương Minh Hiên, có lẽ cô cần một người để trút hết tâm sự, có lẽ cô hi vọng lúc nào anh cũng có thể thấy được vẻ mặt chân thật của mình.
“Cháu… cháu làm sao vậy?” Lương Minh Hiên hỏi cô.
“Cháu về gặp mẹ Chu Gia Đình, không may bị ốm, do chóng mặt nhức đầu nên không nói được gì, cũng không biết mẹ anh ấy có ấn tượng gì với cháu không, vì cảm thấy rất mất mặt nên cháu không muốn nói cho chú biết.”
“Cháu ở khách sạn một mình à?” Lương Minh Hiên truy hỏi, “Có nói với người nhà không đấy?”
Trác Sở Duyệt nhỏ giọng trả lời, “Trừ chú ra thì không ai biết hết.”
Lương Minh Hiên thở dài một hơi.
“Chú không cần thở dài, nếu biết trước chú thở dài như vậy thì cháu sẽ không nói thật với chú đâu.”
Anh không nghe rõ, “Thở dài?”
Cô tiếp tục nói, “Điều đó có nghĩa là chú mệt mỏi.”
“Tôi không thở dài chẳng lẽ muốn tôi cười cháu?”
“Vậy cũng được.” Thế còn tốt hơn thở dài.
Lương Minh Hiên thật sự cười ra tiếng, trong nụ cười chứa chút bất đắc dĩ.
“Tôi sẽ đặt vé máy bay vào ngày mai cho cháu, đêm nay nhớ ngủ một giấc thật ngon nhé.”
“Vâng.”
“Gửi địa chỉ khách sạn cho tôi, ngày mai Triệu Thành sẽ đến đón cháu, nhớ chờ cậu ấy.”
“Vâng.”
Anh không chắc chắn hỏi lại, “Có thật là đã uống thuốc rồi không đấy?”
“… Thật ạ.” Cô trả lời.
Nói chuyện điện thoại với Lương Minh Hiên mang lại hiệu quả ổn định tinh thần, cô vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi.
Mười giờ sáng, Trác Sở Duyệt nghe thấy tiếng gõ cửa thì đi ra mở.
Triệu Thành xuất hiện trước mặt cô với bộ đồ thể thao trên người, tóc anh ta có vẻ ngắn hơn so với lần gặp trước.
Anh ta xách đồ ăn sáng bước vào.
“Cháo trắng, trứng luộc, bánh bao…” Triệu Thành đặt từng thứ lên bàn, “Cô ăn tạm một chút đi, đừng để bụng đói trên đường đi, thời gian còn sớm, chúng ta sẽ tới kịp.”
“Em cảm ơn. Anh đã ăn chưa ạ?”
“Tôi lo cô không dậy sớm như vậy nên tiện thể ăn dưới tầng rồi.”
Ban đầu Trác Sở Duyệt đang lặng lẽ ăn sáng thì bỗng nhiên quay đầu lại, “Anh Triệu Thành.”
Triệu Thành ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy thắc mắc.
“Anh có yêu cầu bạn gái cho dù đi đâu hay làm gì đều phải thông báo tất cả với anh không ạ?”
“Tôi thì không, nhưng cô ấy sẽ làm thế.” Do nói xấu sau lưng bạn gái nên giọng của Triệu Thành cũng thấp