Tôi cứ vậy lặng lẽ tu luyện suốt hai năm.
Hai năm này không đủ để tôi đột phá trong tiên thuật nhưng là quá đủ để tôi thành thạo kiếm thuật, dễ dàng điều khiển Thượng Quang Trọng Hỏa theo ý muốn và trở thành một trong những đệ tử nổi bật của sư môn.
Bước lên tuổi hai mươi.
A, thực tế tâm hồn tôi cũng sang tuổi bốn mươi luôn rồi.
Dù cái số bốn mươi này không là gì so với Thiên Tộc nhưng tôi đã càng trở nên trưởng thành hơn.
Năm qua nhờ sự cô đơn, buồn tẻ và cả chăm chỉ tu luyện, đã mài rũa tôi trở nên nghiêm túc, chính chắn hơn.
Nhị sư huynh cùng Lục sư huynh cũng đã thăng tu vi cao cấp.
Tôi thì được sư phụ tiến cử thành thư đồng của người.
Hễ Thiên Điện có việc trọng đại, tôi đều đi theo phò tá sư phụ.
Năm qua, Thiền Huy trên chiến trường uy danh càng lừng lẫy hơn, hắn bây giờ đã được thống lĩnh cả một nhóm đạo binh rồi, được Trần tướng quân vô cùng trọng dụng.
Chiến sự thanh tẩy Na Vực cũng có tiến triển, họ gần như đã khiến Hắc Hùng Tinh tận diệt.
Tôi cùng hắn cũng hay gửi thư cho nhau, hắn rất hay gửi quà cho tôi, đa phần là những mảnh tinh thạch hắn tìm kiếm, dành dụm được.
Tôi từng bảo hắn không cần bận tâm đến tôi nhưng càng nói thì quà càng nhiều.
Tôi rất quý những món quà hắn tặng nên chưa đụng vào một viên nào, xếp dàn thành cả tủ trưng bày trong phòng, trông vô cùng đẹp mắt.
Nhưng còn chàng, tôi thậm chí còn chẳng biết chàng bế quan tận đâu và lí do gì.
Dù rằng tôi đã thăm hỏi khắp nơi và cả sư phụ, nhưng cũng chỉ đều biết là chàng bế quan một thời gian mà thôi.
...Đã đi hai năm rồi, chưa bao giờ tôi lại thấy có thần tiên nào bế quan lâu đến thế.
Chàng rốt cục đang suy tính điều gì, Mộ Thương?
"Tiểu Nhất! Thơ thẩn gì đó, sư phụ đang đợi muội kìa!"
Đại sư huynh đứng trước của phòng, gõ mấy tiếng rồi hét vọng vào thúc giục tôi.
Tôi giật mình, vội vã cài bừa một chiếc trâm bạch ngọc đơn giản rồi mở banh cửa đi theo Đại sư huynh tới đại điện.
Vừa đi tôi vừa cười cười, nhận lỗi:
"Ôi trời, xin lỗi nhé, ta bận bịu quá."
Đại sư huynh không đáp tôi, hắn càng sải bước càng nhanh.
Hôm nay, ai nấy đều vô cùng bận rộn- là đại thọ của Thiên Hậu, Thủy Kính Các chúng tôi không thể chậm trễ được.
Sư phụ đã mặc sẵn trường bào đợi tôi từ lâu.
Người nhướng mày nhìn tôi lon ton bước đi bước chạy, nửa đùa nửa thật:
"Hiếm khi thấy con hấp tấp.
Cẩn thận vi sư trừ lương."
Tôi nhoẻn cười, rón rén:
"A, sư phụ à, người đừng nói tới tiền nong mà, tiền bạc gây sứt mẻ tình cảm đó."
"Được rồi, kẻo lại chậm trễ giờ lành.
Đi thôi!"
Sư phụ bật cười, người vung tay một cái, chúng tôi đã lập tức tới đến cửa Cửu Trùng Thiên.
Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ ê chề, thảm bại, xin xỏ bao lần vẫn không được vào Cửu Trùng Thiên năm kia.
Sau khi thành thư đồng của sư phụ tôi gần như chẳng còn cần đến thứ gọi là “lệnh bài thông hành” gì kia