Mấy hôm sau, nghe tin Ma Vực lệ khí phun trào ngập trời khiến ranh giới Thiên tộc và Nhân gian bất ổn, Thái Uyên thượng thần- sư phụ tôi cùng Mộ Thương đã phải tới Ma Giới để trấn áp Ma Vực tránh cho chúng tác quai tác quái.
Sư phụ phải đi bình định nơi ranh giới, vậy Thủy Kính Các sẽ chẳng còn ai " bình định" cả, đám đệ tử chúng tôi liền tinh nghịch phá phách trong suốt gần nửa tháng Người đi.
Đám Thiền Huy, Nhị sư huynh, Lục sư huynh và tôi cùng rủ nhau xuống chân núi chơi.
Thiền Huy và tôi đều rất phấn khích, Lục sư huynh thì quá quen rồi, tôi cũng hay thấy lão lẻn xuống chân núi tu luyện lắm, dáng vẻ ham chơi chẳng qua chỉ là bề ngoài chứ chăm chỉ thì có khi còn hơn cả Nhị sư huynh.
Nhị sư huynh thì cứ than vãn hoài thôi rằng thế này là không phải phép, có khác nào đang trông trẻ đâu.
Chân núi Thủy Kính Các chính là vườn mai được chính tay sư phụ tôi trồng, rộng ngang với Thủy Kính Các trên kia, hoa mai ở đây quanh năm đều nở, hương thơm ngào ngạt,cảnh sắc thì thơ mộng.
Hơn hết hoa mai là loài hoa mà tôi yêu thích nhất, thuở bé tôi hay lẻn vào thư phòng phụ thân, phòng phụ thân thì luôn có một cành mai tươi trang trí ở ngay cửa hành lang được chính tay mẫu thân tôi chọn và đặt đó.
Nghĩ tới phụ mẫu thì tôi lại trầm tư lúc nào chẳng hay, tay thì mơn trớn một nụ hoa còn ấp ủ chờ ngày nở rộ.
Thiền Huy khó hiểu, tay quơ quơ trước mắt tôi:
"Tiểu Tiệp, sao lại ngẩn người ra thế?"
"A...Không có gì, chỉ là rừng mai đẹp quá thôi."
Nhị sư huynh cười dịu dàng:
"Tiểu Nhất thích hoa mai à?"
"Vâng."
"Thảo nảo, muội đứng dưới mai đẹp lắm đấy, như thể nó sinh ra là dành cho muội vậy."
Tôi nhoẻn miệng cười, Nhị sư huynh luôn có những lời nói khiến tôi ấm lòng.
"Này này, cẩn thận!"
"Hả? Úi!"
Chúng tôi đang thơ mộng dào dạt cảm xúc ngắm mai thì chợt có ba con chó con chạy vụt qua, sủa loạn đầy sợ hãi, chúng hoảng sợ tới nỗi đã tông phải người Thiền Huy.
Thiền Huy hoang mang ôm lấy chúng vuốt ve dỗ dành.
Chợt thấy lông bụng của một con cún nhỏ ươn ướt Thiền Huy lật người chúng lên, rồi sững sờ:
"Thật kinh khủng!"
Cả bốn đều sững người, bụng nó đầy máu với một vết lớn chém ngang người, miệng vết thương thì ngập mùi lệ khí, có cả khói tím thoát ra vì ô uế, có thể chạy tới đây còn chẳng phải kì tích sao.
Nhị sư huynh cau mày:
"Kẻ nào lại tàn nhẫn như vậy, ngay dưới Thủy Kính Các lại dám sử dụng tà thuật đả thương thú vật."
Cùng lúc ấy, có một tiếng gầm vang vọng chói tai.
Tôi tái mét mặt mày nhìn về hướng đám cún chạy ra, có một con Hắc Hùng Tinh đang tới gần.
Hắc Hùng Tinh- một loài Ma Tu dưới hình dạng na ná gấu đen nhưng chúng có hình thù gớm giếc hơn, vai đeo một loại giáp dính đầy gai đinh nhọn hoắt.
Chúng sống gần Ma Vực.
Nhưng có lẽ vì nơi ở của nó đang đại loạn nên bằng một cách nào đó nó đã thoát ra và chạy tới tận đây.
Lục sư huynh tay run cầm cập:
"Kh..
Không phải sư phụ đã tới Ma Vực lâu rồi à?"
Hắc Hùng Tinh là loài Ma Tu rất mạnh, chúng dù được Ma Giới huấn luyện thành binh sĩ nhưng đều gặp thất bại trong việc thuần hóa, bản năng dã thú cùng sự thèm khát chém giết khiến tiếng xấu ghê rợn của chúng từ lâu đã được đồn xa, người người khiếp sợ.
Dù rằng tôi từng gặp chúng ở kiếp trước nhưng vẫn rùng mình không kém gì Lục sư huynh, tôi cố trấn tĩnh:
"Lục sư huynh đừng run vậy chứ, nhìn nó kìa người toàn vết thương kìa, chắc hẳn binh sĩ Thiên Tộc đã lỡ trót lọt nó."
"Chỉ là...!nó đã đi xa tới tận đây ư? Thật khó tin."
Tôi toát mồ hôi hột, môi mấp máy không nói nên lời.
Không phải là nó tới tìm tôi đấy chứ, tìm chủ nhân của nó, sâu bên trong tôi và nơi cấm địa của Thủy Kính Các.
Đi xa như vậy hẳn trên đường nó càn quyét không ít sinh mạng đâu, nhưng chẳng lẽ chưa ai giết nổi nó sao.
Tôi gọi Trường Nhạc lên, Thiền Huy vung tay đưa đám cún tới nơi an toàn, rồi cầm sẵn chuôi kiếm chuẩn bị nghênh chiến.
Hắc Hùng Tinh gầm lên lần nữa, tiếng gầm khiến cả mặt đất rung chuyển rồi nó lập tức phi thân thẳng về phía chúng tôi.
Nhị sư huynh vung kiếm niệm thuật thức toan chém thẳng vào con ngươi cho nó mù mà mất phương hướng.
Nhưng dù nó to xác thì thân thủ vẫn rất nhanh nhạy cả đám vội né đòn tấn công của nó.
Thiền Huy nhảy lên thanh kiếm của hắn tỏa ra hơi lạnh, ánh mắt ngập đầy sát khí vung một đạo kiếm chém vỡ hai mảnh giáp bên vai của nó.
Tôi ngỡ ngàng, Thiền Huy được sư phụ tôi thừa nhận là có năng khiếu nhưng không ngờ lại nổi trội thế này, chỉ ba năm mà Thiền Huy đã vượt trội hơn xưa rất nhiều.
Hắc Hùng Tinh gầm thét đau đớn, mảnh giáp đấy là một phần sức mạnh của nó.
Vì đau đớn mà nó xông loạn lên rồi chạy thẳng về phía tôi vung móng vuốt tặng cho tôi ba nhát chém lớn.
Nhưng tôi thì cũng không dễ bắt nạt đến vậy.
Tôi mở tung cánh dù của Trường Nhạc ra, vung mạnh lên không trung, khiến Trường Nhạc xoay quanh tôi tạo thành một lá chắn