Tôi khó khăn nâng mí mắt nặng trĩu của mình, mơ màng nhớ lại lúc đối đầu với Hắc Hùng Tinh thì chợt vội bật dậy, thở d.ốc, lo lắng nhìn xunh quanh.
Rồi chạm mắt với Thiền Huy đang ngồi đầu giường cùng Nhị sư huynh cũng đang đứng dựa ở cửa.
Cả hai thấy tôi choàng tỉnh như thế thì giật mình tới đờ người chốc lát.
Thiền Huy cười rạng rỡ trông mừng lắm:
"Tiểu Tiệp, thấy thế nào rồi?"
Nhị sư huynh cũng chạy qua chỗ tôi nắm lấy cổ tay tôi bắt mạch xong thì gần gật đầu ra vẻ đã ổn.
Tôi chớp chớp mắt, vết thương trên lưng nhói lên làm tôi tỉnh hẳn:
"Ách!"
Thiền Huy đứng bật dậy:
"Sao thế? Vết thương nhói à?"
"Vâng, nhưng muội ổn rồi.
Sao không thấy Lục sư huynh đâu?"
Nhị sư huynh thở dài:
"Tay đệ ấy còn phải bó bột, đang nằm nghỉ trong phòng rồi."
Lúc này tôi cũng mới để ý thấy người Thiền Huy cùng Nhị sư huynh cũng chi chít vết thương, băng bó chỗ nọ, dán chỗ kia, tôi cũng lo lắng:
"Hai người không sao đấy chứ?"
"Đều ổn cả, chỉ có muội thôi..."- Nhị sư huynh trầm giọng rồi lại nói tiếp- "Lúc về lại Thủy Kính Các lưng muội đẫm máu, ai nấy đều lo lắng cả."
"Xin lỗi, ta dọa các huynh rồi"
"Ừm, muội sắp dọa chết ba người bọn ta rồi.
Lần đầu ta thấy muội yếu ớt đến vậy đó, Tiểu Nhất.
Chữa trị xong thì muội lại ngủ li bì khiến bọn ta càng sợ hãi, rằng muội..."
"Muội đã ngủ trong bao lâu rồi?"
Thiền Huy mặt mũi tối sầm:
"Ba ngày rồi."
Tôi ngạc nhiên, không hề nghĩ rằng thương tích này lại nặng đến thế, tôi lắp bắp:
"Thật...!Thật à!?"
Mặt Thiền Huy càng tối hơn chừng ngang cơ với đáy nhọ nồi rồi.
Đột nhiên, bên bên ngoài cửa có giọng nam nghiêm nghị, hắng giọng nói vọng vào:
"Tiểu Nhất tỉnh rồi đúng không?"
"Ơ, Đại sư huynh à?"
"Ừ.
Sự việc lần này ta buộc phải chuyển thư cho sư phụ, bốn người các đệ quả là làm bừa."
Đại sư huynh gương mặt nghiêm nghị chỉ trích chúng tôi, không khí chốc lát trở nên trầm lắng, tôi cười nhoẻn miệng:
"Hì hì, thôi mà, sao đi thăm bệnh nhân mà các huynh lại trưng hết ra vẻ mặt thế này chứ.
Sau đó cũng có ai què cụt đâu nào."
"Lục sư đệ phải bó bột và muội thì ngủ li bì đấy thôi."
Đại sư huynh thẳng thừng đáp lại tôi, tôi bĩu môi:
"Sự việc hôm trước bọn muội không ngờ đến mà.
Không phải đã hạ được Hắc Hùng Tinh sao? Nếu không nó sẽ tiếp tục gây họa, nguy hiểm hơn, nó sẽ trèo lên đỉnh núi, lên Thủy Kính Các thì sao?"
Đại sư huynh mệt mỏi, bất lực đáp:
"Từ khi nào kết giới của Thủy Kính Các lại yếu đến thế được, lần này đại nạn đã thoát, ta cũng rất cảm phục tài năng các đệ, muội...!Dù sao thì Ma Vực đang ổn dần lên, sư phụ chắc sẽ sắp về thôi."
Đại sư huynh đảo mắt nhìn từng người chúng tôi:
"Các đệ lo mà giải thích với sư phụ đi!"
Nói rồi huynh ấy liền bóp bóp sống mũi rời đi.
Không khí cũng trầm lắng mãi cho đến khi tôi cất lời, muốn vớt vát bầu không khí u ám này:
"Thiền Huy...!Vậy, đám chó kia đâu?"
"Ở hậu viện, ta đã mua cho chúng vài dây xích nhỏ, cột ngay gần chỗ gốc cây đại thụ.
Nhưng chẳng mấy khi vết thương lành chúng ta sẽ phải thả hết đi."
Và lại càng trầm tư hơn nữa, tôi cau mày lớn giọng:
"Này, vậy các huynh đến để truyền năng lượng tiêu cực cho bổn cô nương à?:
"..."
"Ôi chao, vậy ta ngủ tiếp cho xong!"
Nói xong tôi liền ngã uỵch xuống giường chùm chăn kín đầu giả vờ thiếp luôn, Nhị sư huynh và Thiền Huy bật cười bất lực:
"Phì, ha, cũng chịu muội luôn."
Đến khi cả hai đều rời khỏi phòng tôi thầm cắn chặt chăn, khóc không ra nước mắt.
Tôi thật hồ đồ khi nằm bẹp luôn như thế, như dát muối vào miệng vết thương vậy.
Quả thực Đại sư huynh không có dọa chúng tôi chỉ năm ngày sau sư phụ đã về, Yên Vương cũng cùng đi theo người tới Thủy Kính Các.
Mới chợp sáng tôi cùng Thiền Huy, Nhị sư huynh, Lục sư huynh đều bị gọi qua đại điện nghe chỉ trích.
Còn Mộ Thương lại ngồi một bên xem kịch nhàn nhã uống trà.
"Tiểu Nhất! Ta còn đang nói mà con lại còn nhìn lung tung.
Cả bốn học hành cũng chưa ai thực sự đến chốn, chiến sự đang loạn ấy vậy mà lại dám lẻn ra ngoài đi chơi.
Vi sư thật là hết cách với đám các con!"
Chúng tôi đều mặt đen thui giả câm giả điếc nghe người mắng như vậy, mãi cho tới khi sư phụ cũng chẳng biết sao để nói nữa bèn thở dài nghiêm khắc phạt chúng tôi:
"Tất cả các con hôm nay về phòng lập tức chép phạt quy định của sư môn một trăm lần.
Trong một năm cấm túc, không được phép rời khỏi kết giới nửa bước!"
"Hả!?"
Tôi và Lục sư huynh đều bất bình.
Quy định sư môn vốn rất dài, chép một trăm lần thì phải tốn cả tá giấy rồi lại còn phạt không được ra khỏi kết giới nửa bước, khác nào bắt nhốt tôi đâu.
Ở trong kết giới mãi tôi chán muốn chết.
Sư phụ lườm tôi và Lục sư huynh:
"Đặc biệt là hai trò, nhìn xem lành lặn an toàn chỗ nào!?"
Tôi bĩu môi, cúi gằm mặt, lúc này đây mặt tôi mỏng hơn cả giấy vậy, bị quở trách mắng mỏ trước mặt chàng, đào cho bổn cô nương cái lỗ mà chui xuống mất thôi.
Sau khi cả bốn nghe giáo huấn nửa canh giờ thì ai đều về phòng nấy còn tôi lại lẻn lẻn ra hậu viện thăm ba chú cún kia.
"Ôi bé con, em đã khá khẩm lên tí nào chưa?"
Tôi vạch bụng chú chó con bị thương lần trước lên xem, rồi gần gật đầu vui vẻ:
"Hửm, tốt lắm, miệng vết thương khép lại rồi này!"
Hai ngày sau tôi đến thăm chúng đều đặn cho