Lúc này, Doãn Mộ Tư ngồi ở phòng làm việc của Lục Vũ Thần xem ảnh mà Sandy gửi tới kèm đoạn tin nhắn thì rất kinh ngạc.
Lâm Y Đình thật sự là mẹ của Tiểu Vũ.
Nhưng lần đó Tiểu Vũ từng ghi người hành hạ nhóc không phải Lục Vũ Thần?
Nhưng không tính khí Lục Vũ Thần không thể nuôi một đứa trẻ không thân thiết, còn lại rất cưng chiều nhóc con nữa.
Doãn Mộ Tư trả lời Sandy:"Đừng tung tin bậy bạ."
Sandy liền gửi một tờ giấy khai sinh của Lục Vũ Đình, tên cha Lục Vũ Thần, tên mẹ Lâm Y Đình.
Doãn Mộ Tư nhìn bức ảnh thứ hai, cảm thấy không thể không tin được, vả lại Sandy trước nay có thể không có tâm ý nhưng hắn ta chưa từng lừa cô cái gì.
Cha Lục Vũ Thần, mẹ Lâm Y Đình.
Cái đùi Lâm Y Đình bám vào chính là Lục Vũ Thần.
Hắn ném cô ở bệnh viện một mình chỉ vì đi qua đêm với Lâm Y Đình.
Trái tim Doãn Mộ Tư lạnh đi, gần đây cô bị hắn thao túng tâm lý đến mức quên mất tất cả những gì hắn đã đối xử với cô.
Doãn Mộ Tư vô thức gọi Lục Vũ Thần trong tức giận nhen nhóm trong lòng.
"Chuyện gì?" - Trong giọng nói của Lục Vũ Thần có chút không vui.
"Tôi mang cơm đến văn phòng, không thấy anh." - Doãn Mộ Tư đáp.
"Tôi có việc ra ngoài, cứ để cơm đó, cô về nhà trước đi."
Doãn Mộ Tư siết chặt điện thoại liền đáp:"Hôm nay anh không đến công ty sao?"
Giọng nói của Lục Vũ Thần một lúc sau mới nhẹ giọng:"Cô muốn hỏi cái gì?"
Hắn nói đi làm, cô đến công ty phát hiện hắn rõ ràng không đến công ty, cô là vợ của hắn, không lẽ không thể biết hắn đi đâu sao?
Doãn Mộ Tư hít một hơi thật sâu:"Một người bạn của tôi nhìn thấy anh ở nhà của Lâm Y Đình bước ra."
"Ừm."
Hắn chỉ ừm là có ý gì?
Là thừa nhận bản thân qua lại với cô ta, không quan tâm đến cảm nhận của cô?
Trước giờ bản tính hắn lạnh nhạt, chưa từng giải thích với cô cái gì, nhưng từ ừm này quá không rõ ràng.
"Sáng nay Tô Y Đình bị đau dạ dày, quản lý cô ta nghĩ phép nên tôi mang thuốc đến cho cô ấy, thân phận cô ta là người nổi tiếng lại không có thân thích ở Nam Sơn, chỉ có vậy thôi, giải thích như vậy cô có hài lòng chưa?"
Trong giọng nói của Lục Vũ Thần, Doãn Mộ Tư không nhận ra cảm xúc gì, nhưng đột nhiên anh lại giải thích với cô như vậy, cô cảm thấy không quen.
Doãn Mộ Tư:"Đưa thuốc liền ở tới trưa không quay về công ty."
Giọng nói Lục Vũ Thần cũng không khó chịu khi cô hỏi quá nhiều:"Gặp một vài người, có việc cần nói nên chưa về, còn có chuyện gì muốn hỏi?
Doãn Mộ Tư tâm tình thả lỏng, hắn đang giải thích không phải là ở nhà Lâm Y Đình một mình mà còn gặp thêm người khác.
"Nhưng bạn của cô, là ai?"
Doãn Mộ Tư cũng không giấu giếm cái gì:"Là Sandy, anh ấy nói vô tình nhìn thấy?"
Lục Vũ Thần nhếch môi:"Quan hệ của hai người tốt như vậy?"
"Chúng tôi là bạn, trước giờ chưa từng đi qua giới hạn đó.
Tôi dám khẳng định như vậy, còn anh thì sao Lục Vũ Thần?"
Lúc này, Doãn Mộ Tư muốn nghe một lời khẳng định của Lục Vũ Thần.
Tuy nhiên, Lục Vũ Thần lại không nói gì.
Doãn Mộ Tư cảm thấy bản thân bị điên rồi, sao có thể đặt hy vọng ở Lục Vũ Thần, cuộc hôn nhân này có quá nhiều thứ không chắc chắn, có thể đỗ vỡ bất cứ lúc nào.
Lục Vũ Thần không yêu cô, không muốn cô mang thai con của anh ta, không có lý do gì cô lại kỳ vọng vào anh ta.
Doãn Mộ Tư bỗng nhiên không muốn nghe câu trả lời của Lục Vũ Thần nữa liền nói:"Nếu anh không về kịp cơm trưa, tôi thu dọn mang về."
"Ở đó đợi tôi về."
Doãn Mộ Tư còn chưa kịp từ chối, cuộc gọi đã kết thúc.
Lúc Doãn Mộ Tư ngồi trong phòng làm việc ngồi đợi Lục Vũ Thần, người đến không phải người cần đến mà lại là Lâm Y Đình.
Lúc này không khí trở nên lúng túng, Doãn Mộ Tư cũng không biết phải ứng xử ra sao với người phụ nữ này.
Cô ta có mối quan hệ gì tới Lục Vũ Thần, thật sự là mẹ của Tiểu Vũ hay sao?
Ngồi ở đối diện, Lâm Y Đình cuối cùng cũng mở miệng trước:"Doãn tiểu thư đợi