Doãn Mộ Tư cảm thấy Lục Vũ Thần mỉm cười rất đẹp trai, đẹp gấp bội lần khi hắn mặt lạnh, xem ra tâm trạng hắn rất tốt, nên cô liều mạng đánh giá:"Nhưng tôi xem ra cô ta đối với anh không đơn giản, chắc chắn muốn có quan hệ trên mức bạn bè."
Lục Vũ Thần chậm rãi gật đầu:"Ừm, nên hôm nay mới nói cô ở lại đợi."
Doãn Mộ Tư:"..."
Là gọi cô đến để cản phong lưu của hắn.
Câu trả lời như vậy đầy tính cà khịa, khiến cô càng lúc càng giận mà không cải được.
Doãn Mộ Tư nén giận trong lòng:"Nếu anh đã không có ý với cô ta thì tốt nhất nên giữ khoảng cách với cô ta.
Như hôm nay cô ta có bệnh thì anh nên nhờ người khác đến."
Ví dụ như Hân Nghi, Tô Ngôn,...!đều là tay sai của hắn đó thôi.
"Được."
Hả, được… vậy là liền đồng ý sao?
Doãn Mộ Tư cảm thấy không khí rất tốt, Lục Vũ Thần lại thêm một lần nữa nhượng bộ theo ý của cô, hay là… hỏi về mẹ của Tiểu Vũ.
Chưa kịp mở miệng, Tô Ngôn bên ngoài đã chạy vào…
Tên này là chuyên gia phá đám…
"Lục tổng, nhóm người đêm qua tấn công anh là được một tên bịt mặt thuê, bọn chúng không có thông tin gì về người đó.
Lục Vũ Thần hướng mắt nhìn cô, sau đó không khí đang tốt đẹp bị phá tan, sức lạnh của hắn tỏa ra.
Chuyện muốn nói cũng muốn vào trong bụng, như rùa rụt cổ.
Đợi cho đến khi Lục Vũ Thần ăn xong, Doãn Mộ Tư thu hồi hộp cơm nói:"Tôi về đây, chiều nay tôi ở nhà đợi anh."
Lục Vũ Thần gật đầu không đáp.
Khi cô vừa ra khỏi của, Lục Vũ Thần liền nói:"Chuyện cô không hiểu có thể trực tiếp hỏi, những chuyện không nên biết đừng nên tò mò."
Doãn Mộ Tư hơi rùng vai một cái, đại ác ma biết cô muốn hỏi về mẹ Tiểu Vũ sao?
Chuyện này là chuyện không nên biết?
Vì sao lại không thể biết.
Buổi chiều, Hàn Dĩnh gửi thông báo ly hôn lên group của nhóm.
Doãn Mộ Tư: Dĩnh Dĩnh, chúc mừng cậu.
Hàn Dĩnh: Tớ từng nghĩ sẽ giết bọn chúng, nhưng anh Thương Nguyên nói đúng…bọn chúng không xứng đáng chết dưới tay mình.
Từ Oánh:Dĩnh Dĩnh, cậu muốn bọn tớ không?
Hàn Dĩnh: Hôm nay tớ muốn một mình, ngày mai chúng ta tổ chức tiệc nhé.
Doãn Mộ Tư: Được, mai gặp các cậu.
Từ Oánh: Được, ngày mai chúng ta không say không về.
Hàn Dĩnh và Cố Triết cuối cùng cũng buông tay vì người thứ ba.
Rõ ràng Lục Vũ Thần khẳng định hắn và Lâm Y Đình không có quan hệ thân thiết nhưng cô vẫn luôn suy nghĩ.
Dựa theo bản tính của hắn, nếu thật sự có quan hệ với cô ta, cũng chẳng sợ gì mà giấu giếm cô.
Doãn Mộ Tư nhận được mấy bức ảnh và video của thầy Từ Trúc hôm nay đã đến Nam Sơn Diamond để trừ tà, còn nhìn thấy Lục lão thái thái rất thành tâm cúng bái, xem ra cô không quay về cũng không được.
Biểu hiện của Lục Vũ Thần mấy ngày nay đều là lấy lòng và một mực bảo vệ cô.
Còn trước mặt bạn bè cô công nhận cô chính là vợ của hắn.
Cô cảm giác khoảng cách giữa hai người đã xích lại gần một chút.
Doãn Mộ Tư quay về Doãn gia trời đã xế chiều.
Cô nói một câu với dì Hứa buổi tối sẽ ra ngoài và có thể sẽ quay về Luc gia, dù sao cô đã kết hôn rồi, ở mãi ở Doãn gia cũng không thích hợp.
Bảo mẫu vẫn nhắc nhở cô về chuyện của cho cô ở bệnh viện và Doãn thị hiện tại có bị Lục Vũ Thần chiếm mất.
Buổi tối, Lục Vũ Thần tự mình lái xe đưa cô và Tiểu Vũ rời khỏi Doãn gia.
"Chúng ta đi đâu vậy?" - Doãn Mộ Tư tay ôm Tiểu Vũ Hào hứng hỏi.
Lục Vũ Thần xoa đầu Tiểu Vũ nhẹ giọng:"Gặp người nhà tôi."
Gặp người nhà… hắn đưa cô đến gặp người nhà.
Lục Vũ Thần cho xe tiến vào bên trong một nhà hàng sang trọng, một gia đ ình ba người bước vào bên trong.
Doãn Mộ Tư theo chân Lục Vũ Thần bước vào bên trong, bên trong nhìn thấy mẹ ruột của anh, Bạch Mai, bà ta dung mạo vô cùng xinh đẹp, mặc dù đã năm mươi tuổi nhưng vẻ bề ngoài chỉ khoảng ba mươi.
Gương mặt của Bạch Mai vô cùng quyến rũ, bà hôm nay chỉ trang điểm nhẹ nhàng, trên người chỉ mặc một chiếc váy kiểu dáng chữ A đơn giản, không gợi cảm nhưng vóc dáng lại khiến chiếc váy gợi cảm.
Bạch Mai có mặt tại nơi này đều lu mờ những nữ nhân có mặt tại nơi này.
Ngoài mẹ của Lục Vũ Thần và Lão thái thái với Hân nghi, còn xuất hiện cha mẹ của Lục Thanh Hy, Lục Thanh Hy và Lâm Yến, cả Lâm Y Đình.
"Gia đình Thần Thần và Mộ Mộ đến rồi, mau ngồi xuống đi."
Lục lão thái thái nhìn thấy một nhà ba người bước vào, vẫy tay chào bọn họ.
Lúc này Bạch Mai hướng mắt nhìn bọn họ, ánh mắt dán lên