Lục thị, Lục Vũ Thần ở thành phố Nam Sơn tất nhiên Tống Tư Hàn biết.
Hắn ta nổi tiếng cấm dục, không gần nữ sắc, còn có tin đồn hắn ta là gay… Doãn Mộ Tư lúc nãy kết bạn với cháu của Lục Vũ Thần nên Tống Tư Hàn nghĩ Doãn Mộ Tư giận quá mà chọc tức anh.
Tống Tư Hàn chỉ để trên môi nụ cười giễu cợt:"Chúc mừng em."
Nghe tin cô muốn kết hôn với người đàn ông khác, thâm tâm Tống Tư Hàn có chút khác thường, nhưng tự mình bỏ qua, bế Hứa Doanh vào bên trong biệt thự.
Lục Hân Nghi dừng đoạn ghi hình lại, cô liền gửi nó qua cho lão thái thái kèm tin nhắn:"Bà ơi, bà xem bạn gái chú nhỏ đánh tra nam tiện nữ, có phải rất hợp với chủ nhỏ hay không?"
Chúc mừng em!
Doãn Mộ Tư toàn thân cứng ngắc, hai mắt cô nhắm lại nhưng không khóc… giống như trong chuyện tình cảm này nước mắt đã cạn.
Tống Tư Hàn, Tống Tư Hàn… đây là lần cuối cùng cô hèn mọn tìm anh.
Kiếp sau, thôi thì chúng ta cũng đừng nên gặp lại nhau.
"Mộ Mộ, còn muốn đánh hắn không, nếu cậu muốn tôi sẽ giúp cậu." - Lục Hân Nghi nhặt gậy bóng chày bị rơi xuống đất an ủi.
Cận vệ nhà họ Tống nghe được liền đứng thẳng lên phòng vệ.
Doãn Mộ Tư đưa ánh mắt xinh đẹp hơi cười lắc đầu:"Không đánh nữa, như vậy là đủ rồi."
Cô về đến nhà khi trời tờ mờ sáng thì điện thoại từ bệnh viện đã liên hệ báo tin ba cô đã quay về, Doãn Mộ Tư lại nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Doãn Sâm vẫn còn trong tình trạng hôn mê sâu, bác sĩ kiểm tra qua liền phát hiện có người tiêm thuốc khiến tim của ông đã không khỏe còn kí/ch thích hơn nên tình trạng ngày càng xấu đi.
Cả một đêm không ngủ, lại xảy ra quá nhiều chuyện khiến cơ thể Doãn Mộ Tư đã mệt đến kiệt sức, cô nắm tay người cha đang hôn mê, gục xuống giường bệnh thiếp đi.
Trong mơ màng, Doãn Mộ Tư nằm mơ thấy cô khi còn học trung học lần đầu tiên nhìn thấy Tống Tư Hàn đã yêu anh, lúc đó cô còn nhỏ nên không dám nói, chỉ dùng mọi cách để tiếp cận anh… để anh có thể nhìn thấy cô.
Rồi anh và cô có liên hôn, anh không từ chối hôn sự này, cũng chính miệng anh nói rằng anh và người phụ nữ kia đã chia tay.
Cô vui mừng bao nhiêu, tình yêu đầu đời được đáp trả.
Những ngày tháng đó Tống Tư Hàn không được Tống gia xem trọng, cha của anh cũng không xem trọng anh… nhưng với cô, anh chính là niềm kiêu hãnh, không cho bất cứ ai xem thường khinh bỉ thân phận của anh.
Nhà họ Doãn luôn muốn bắt rễ, nhưng cô sợ anh để ý liền chấp nhận gả sang Tống gia làm dâu, anh là người đàn ông cô nguyện ý dùng cả mạng sống để bảo vệ.
Cô từng tự nói với bản thân cả đời sẽ không phản bội anh, không bỏ rơi anh, luôn ở bên cạnh bảo vệ anh, không muốn anh phải chịu thống khổ của sự phản bội.
Vậy mà, bao nhiêu thống khổ của sự phản bội anh đều nhét hết vào người cô.
Cô mơ màng nhìn thấy bản thân mặc bộ váy cưới trăng tinh bước vào lễ đường, bàn tay ba cô nắm chặt lấy tay cô, trao cho người cô yêu thương nhất cuộc đời.
Bàn tay người đàn ông thon dài lạnh lẽo, không phải ấm áp thâm tình của Tống Tư Hàn.
Doãn Mộ Tư đưa mắt nhìn người đàn ông mặc bộ vest chú rễ đứng trước mặt… ĐẠI ÁC MA.
Cô hoảng hốt, giật mình tỉnh giấc.
Cô mở mắt liền nhìn thấy đại ác ma đang đứng đối diện nhìn cô chăm chăm.
Còn đang lạc trong giấc mơ sao?
Chưa chịu tỉnh sao?
Cô lấy tay véo má một cái, liền cảm thấy có chút đau… vậy là tỉnh thật rồi.
"Lục… Lục bang chủ." - Một chút nữa là cô đã kêu thẳng tên của đại ác ma rồi.
"Gái nhà lành cũng nằm mơ thấy đàn ông, là ai?"
Lục Vũ Thần đến đây từ khi cô vẫn còn chìm trong cơn mơ, không tự chủ mà gọi tên Tống Tư Hàn.
Doãn