"Đừng nói nữa."
Doãn Mộ Tư quay mặt đi, cô cảm thấy vô cùng phiền muộn trước lời tỏ tình của Hàn Thương Nguyên:"Anh nên biết em không thích anh, từ nhỏ chỉ xem anh là anh trai."
Hàn Thương Nguyên sớm đoán cô sẽ nói vậy liền nói:"Có quan hệ gì?"
"Ai nói hôn nhân nhất định là phải vì tình yêu mà kết hợp, cho dù kết hôn anh cũng có thể làm anh trai mà bảo vệ em mãi mãi."
Tam quan lệch lạc sao?
Doãn Mộ Tư không thể làm chuyện lệch lạc như vậy được:"Xin lỗi anh, em không tiếp nhận được."
Cho đến khi cô lên xe lái về nhà, cảm giác trái tim có một tảng đá lớn đè nặng.
Buổi sáng, trở lại Doãn thị công văn chất đầy như núi.
Cô ngồi xuống làm việc từ sáng đến tối muộn cũng không xong, thầm nghĩ ngày đó Lục Vũ Thần làm cách nào để một lúc quản lý hai tập đoàn lớn.
Đến tối cô đến nước còn không kịp uống, đừng nói đến bữa tối.
Khi xử lý xong toàn bộ công văn trên bàn, đã gần mười hai giờ đêm, Doãn Mộ Tư mệt đến mức đau lưng, bụng trống rỗng đau âm ỉ.
Căn bản là do ngồi quá lâu.
Vừa định quay về tìm đồ ăn lấp đầy bao tử, sau đó ngủ một giấc.
Lúc này lại nhận được điện thoại của Cao Trí, Tống Tư Hàn đang mất kiểm soát.
Doãn Mộ Tư lập tức lái xe đến bệnh viện.
Khi cô đến nơi Tống Tư Hàn đã bình tâm lại, anh ngồi trên xe lăn dưới đống đổ nát xung quanh, phòng ngập mùi thuốc lá.
Trước kia, Tống Tư Hàn là người biết kiềm chế bản thân, bất kể là nóng nảy hay dụ/c vọng, với tình trạng hiện tại của anh, có lẽ tình trạng đôi bàn chân không hề lạc quan.
Cao Trí đỏ mắt nói:"Chị dâu, xin cô khuyên lão đại, anh ấy đang tự tra tấn bản thân."
Doãn Mộ Tư không thèm để ý cách xưng hô này, chỉ hỏi:"Hôm nay anh ấy gặp ai, có bị kíc.h thích không?"
Cao Trí lắc đầu:"Anh ấy không có gặp ai, buổi chiều chỉ để tôi dìu anh ấy đứng lên, thế nhưng đôi chân không có chút cảm giác, mấy lần đều thất bại."
"Sau đó anh ấy ra sức đập chân mình, càng ngày càng mất khống chế, cuối cùng còn ngã xuống nền nhà, cô không thể nhìn thấy lúc ấy lão đại có bao nhiêu tuyệt vọng."
Sắc mặt Doãn Mộ Tư ngày càng nghiêm trọng, dù tâm lý Tống Tư Hàn tốt đến đâu, nhưng sự phục hồi trong vô vọng sẽ nhấn chìm anh ấy.
Doãn Mộ Tư bước vào, một mùi khói nồng nặc xông vào mũi.
Tống Tư Hàn buông điếu thuốc trong tay xuống, lạnh lùng nói:"Cao Trí, nếu cậu còn muốn làm việc với tôi, mau cút ra ngoài."
Tiếp đến là một tràn ho khan, vết thương do đạn bắn chưa lành lặn, thân thể không chịu nổi khi bị ngã mạnh xuống sàn, khi hắn ho khan, toàn thân đau đớn kinh khủng, vô thức co người lại.
Doãn Mộ Tư lập tức bước tới giặt lấy điếu thuốc từ tay hắn.
Tống Tư Hàn đột nhiên gầm lên:”Con mẹ nó, mày có phải muốn tìm…”
Khi nhìn rõ người đến là ai, Tống Tư Hàn một chữ chết cuối cùng nằm trong cổ họng.
Doãn Mộ Tư dập tàn thuốc, mở cửa sổ và cửa ra vào, sau đó ngồi xuống trước mặt Tống Tư Hàn, nhìn anh ta một cách bình tĩnh.
“Xin lỗi, anh vừa rồi không phải mắng em.”
Tống Tư Hàn nhìn cô, lửa giận trong nháy mắt tiêu tan, chỉ còn lại gương mặt mệt mỏi:”Đã muộn lắm rồi, sao em còn đến đây?”
Doãn Mộ Tư hỏi lại:”Có thể nói tôi biết hôm nay xảy ra chuyện gì không?”
“Không, anh chỉ mệt mỏi khi ở trong bệnh viện.”
Hắn không muốn nói, cô cũng không cưỡng ép.
“Gần đây Doãn thị bề bộn công việc, sắp tới quy trình sẽ ổn định, buổi tối tôi sẽ qua đây cùng anh luyện một giờ phục hồi chức năng.”
Mắt Tống Tư Hàn sáng bừng lên, giống như cá gặp nước”Thật sao?”
Doãn Mộ Tư gật đầu:”Thật, vậy anh đừng bỏ cuộc, được không?”
Tâm tình của Tống Tư Hàn dần trở lại, Doãn Mộ Tư cho người vào dọn dẹp phòng bệnh, Cao Trí muốn đỡ hắn lên giường nằm nhưng bị Tống Tư Hàn cự tuyệt.
Hắn không muốn Doãn Mộ Tư nhìn thấy một bộ mặt kém cỏi này, không những không thể tự lên giường, ngay cả đi vệ sinh cũng không thể tự đi… nó đủ để tiêu diệt sự kiêu hãnh của một người đàn ông.
Doãn Mộ Tư xoay người đi ra ngoài.
Khi cô bước vào, Tống Tư Hàn đã nằm trên giường.
“Hứa Doanh đã biết chuyện chưa?” - Doãn Mộ Tư hỏi.
“Không, anh nói với cô ấy là anh đi nước ngoài.”
Doãn Mộ Tư rót một ly nước đặt ở đầu giường:”Nói cho cô ấy biết, phòng bệnh sẽ không vắng vẻ như vậy.”
Tống Tư Hàn nhàn nhạt cười, ôn nhu đáp:”EM biết anh là người không thích náo nhiệt.”
Doãn Mộ Tư nhìn mọi thứ đã ổn định lại, cầm túi xách lên nói:”Muộn rồi, anh nghĩ ngơi đi, tối mai tôi lại đến thăm anh.”
Tống Tư Hàn đột nhiên bắt lấy tay của cô, khuôn mặt anh tuần mang theo một tia cầu khẩn:”Mộ Mộ, đừng đi, ở lại với anh, được không?”
Doãn Mộ Tư cau mày, gỡ tay anh ta ra:”Anh nghỉ ngơi đi, ngày mai phối hợp với bác sĩ, làm tốt phục hồi chức năng.”
"Nếu anh thật sự cô đơn, hãy gọi cho cô Hứa, tôi nghĩ cô ấy sẽ lập tức chạy đến bên anh."
Những lời nói này như nhát dao đâm vào lòng hắn:"Anh đã nói rõ với Hứa Doanh, trước đây anh chỉ cảm thấy có lỗi với cô ấy, còn người tôi thật lòng yêu chính là em."
"Yêu tôi?"
Doãn Mộ Tư chỉ cười nhạt:"Anh yêu tôi mà lại từ hôn trước ngày cưới, khi tôi tuyệt vọng nhất anh lại ở bên cạnh Hứa Doanh.
Đây chính là cái mà anh gọi là yêu sao, nghe thật buồn cười."
Trái tim Tống Tư Hàn như bị đâm thủng:"Mộ Mộ…"
Doãn Mộ Tư không muốn nghe anh giải thích cái gì nữa, liền ngắt lời:"Tống Tư Hàn, tôi ở đây chỉ vì anh đỡ giúp tôi một phát súng, chỉ thế thôi."
Nói xong, Doãn Mộ Tư quay đầu đi rời đi.
Tống Tư Hàn không dám gọi cô lại, sợ bản thân sẽ bị cô làm tổn thương hoàn toàn.
Hắn không dám nói với cô rằng, hắn mất khống chế bởi vì tin tức Hàn Thương Nguyên tỏ tình với cô, căn bản hắn cũng cảm thấy cô và người đàn ông đó thật xứng đôi.
Mỗi lần đau lòng, hắn lại tự nhắc nhở bản thân trước đây ngu ngốc ra sao.
Đôi chân tê liệt dường như đang châm biếm hắn: Nhìn đi, đây là quả báo cho việc hắn đã vứt bỏ cô.
Khi Doãn Mộ Tư ra khỏi bệnh viện, cơ thể dường như là cạn kiệt sức lực… hai ngày gì thật là…
Bụng dưới vẫn đau âm ỉ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng cũng ra đến xe.
Cô tựa lưng vào xe, chân tay nhũn ra, ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.
"Phu nhân, người có sao không?"
Một bóng đen quen thuộc bước đến, là cận vệ thân cận của Lục Vũ Thần, hình như tên là Văn Sâm.
"Văn Sâm, sao lại là anh?"
Văn Sâm gật đầu:"Phu nhân, có cần đi bệnh viện không?"
"Không sao, tôi chưa ăn cơm nên đói thôi, không bằng anh đưa tôi đi ăn cái gì đó."
Văn Sâm suy nghĩ một chút liền nói:"Vâng, vậy tôi đưa phu nhân đi ăn gì đó."
Sau khi lên xe Doãn Mộ Tư lập tức cảnh cáo:"Không cho phép báo tin cho Lục Vũ Thần."
Văn Sâm vẫn đang cầm điện thoại, sau đó liền ngượng ngùng cho vào túi cung kính nói:"Vâng, phu nhân."
Cô cảm thấy cực kỳ đói bụng, Văn Sâm dừng lại ở một quán ăn ven đường gần nhất.
Sau khi Doãn Mộ Tư ngồi đợi đồ ăn, Văn Sâm lặng lẽ gửi cho Lục Vũ Thần cái vị trí, sau đó đứng phía sau lưng Doãn Mộ Tư.
Doãn Mộ Tư quay lại:"Làm sao còn đứng đó, mau ngồi xuống đi, hôm nay tôi mời."
Văn Sâm vẫn đứng ở phía sau không nhúc nhích.
Doãn Mộ Tư chau mày:"Nếu như vậy thì anh quay về bên cạnh Lục Vũ Thần đi, nơi này không cần cận vệ."
Văn Sâm nghĩ một chút liền ngồi xuống đối diện Doãn Mộ Tư.
Lúc này, mấy chiếc siêu xe dừng lại ở quán ăn ven đường, khiến mọi người ngước lại nhìn, trong đó dễ thấy nhất là chiếc Bugatti dẫn đầu.
Tiếp đó Hàn Thương Nguyên và mười mấy cận vệ bước xuống xe, nhìn bọn họ quá lạc lỏng với không khí nơi này.
Sau khi xuống xe, Hàn Thương Nguyên đi về phía Doãn Mộ Tư, các cận vệ bắt đầu thu dọn địa điểm, chẳng mấy chóc, chỉ còn lại bàn ăn của Doãn Mộ Tư.
Hàn Thương Nguyên không mời mà tới, ngồi xuống bên cạnh Doãn Mộ Tư.
Sắc mặt cô lập tức trầm xuống:"Anh đang làm gì vậy?"
Hàn Thương Nguyên cười cười:"Muộn như vậy không thấy em quay về, dì Hứa rất lo cho em nên anh đi tìm em."
"Anh lại đến nhà em?" - Doãn Mộ Tư càng thêm tức giận:"Em còn tưởng rằng lời nói hôm qua của em đã rất rõ ràng."
Hàn Thương Nguyên dịu dàng nhìn cô:"Hôm nay dì Hứa dạy cho anh mấy món ăn em thích, về nhà liền có thể ăn, anh đưa em về."
Là anh ta không chịu hiểu sao?
Doãn Mộ Tư nhìn Hàn Thương Nguyên vài giây, sau đó ngoảnh mặt đi:"Em không muốn về."
Hàn Thương Nguyên trầm ngâm gật đầu:"Vậy anh đi với em."
Doãn Mộ Tư cũng không nói gì, sắc mặt không vui vẻ.
Văn Sâm rất yên tĩnh, ngồi đó như một pho tượng.
Mãi cho đến khi đồ ăn dọn lên, Doãn Mộ Tư mang toàn bộ món ngon bày trước mặt Văn Sâm:"Ăn đi." Thì Hàn Thương Nguyên mới để ý tới sự tồn tại của anh ta.
Văn Sâm cầm đũa lên, lúc này Hàn Thương Nguyên nhìn hắn, thanh âm mang chút giễu cợt:"Nếu như tôi nhớ không nhầm, cậu đây là thuộc hạ của Lục Vũ Thần."
Doãn Mộ Tư nghiêm túc đáp:"Anh ấy là bạn tôi."
Hàn Thương Nguyên cười nhạt:"Tôi vốn tường rằng thuộc hạ của Lục Vũ Thần vốn chỉ sống trong bóng tối, máu lạnh kiệm lời, chỉ biết chém giết, không ngờ bọn họ lạ có bạn hữu."
Doãn Mộ Tư giận dữ:"Hàn Thương Nguyên."
Từ trước đến