Ngày hôm đó Vân Phi chở Tiểu Vũ như vậy, chiếc xe chạy với tốc độ cao trên bờ biển, Tiểu Vũ nắm chặt dây an toàn trước mặt, khuôn mặt méo mó trước sự điên cuồng của Vân Phi.
"Đều là lỗi của mày, vì mày mà cô ấy chết, giữ lại mày có lợi ích gì, chính mày là người khiến mẹ ruột của mày phải chết… tối ngày đều khóc khóc, cả người chăm sóc mày cũng không muốn nhìn mày."
Lúc đó Vân Phi hút nhiều khiến thần trí mơ hồ, đã sớm quên mất Tiểu Vũ đã không còn khóc lóc như ngày bé khi không có ai chăm sóc, cậu nhóc đã có thể tự chăm sóc bản thân.
Cái chết của An Nhiên mang đến cho Vân Phi một cú sốc rất lớn.
Lúc Lâm Y Đình mang Tiểu Vũ đến muốn cùng hắn cùng nuôi dưỡng, nhưng cuộc sống hôn nhân của bọn họ không tốt đẹp, thường xuyên cãi vã.
Lâm Y Đình thích ra ngoài chơi, Vân Phi ở nhà chăm sóc Tiểu Vũ nhưng Tiểu Vũ lại không dễ dàng chăm sóc cậu bé, nửa đêm đều khóc lóc đánh thức bọn họ.
Lâm Y Đình cảm thấy đây không phải con cô ta sinh ra nên không có trách nhiệm, chỉ muốn dựa vào nhà họ Vân mà phát triển sự nghiệp.
Còn Vân Phi cũng không sống nhiều trong quá khứ, khi nào Tiểu Vũ khóc đều ra sức dỗ dành ôm ấp.
Nhưng mọi chuyện liền rẻ hướng, khi Tiểu Vũ biết chuyện một chút, Vân Phi lại rơi vào nghiện ngập, tính khí trở nên cáu kỉnh và Lâm Y Đình cũng không muốn trở về nhà.
Lúc đầu, Vân Phi còn khống chế được cảm xúc của mình, về sau càng hút càng nghiện nặng hơn, thần trí thường xuyên mơ hồ, bắt đầu dùng Tiểu Vũ để trút giận, đấm đá Tiểu Vũ, oán hận trong lòng càng lớn đến cực điểm.
"Đều là tại mày, chính mày khiến An Nhiên chết, tại sao mày lại sống khi cô ấy phải chết… tại sao mày không theo cô ấy đi."
Tiểu Vũ trừng mắt lạnh lùng nhìn gương mặt Vân Phi đang vặn vẹo, nắm chặt dây an toàn trước mặt, đúng lúc này một tiếng còi inh ỏi vang lên, sau đó cả chiếc xe kịch liệt lắc lư, quay tròn…
Trên chiếc xe yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở d.ốc nặng nề, Tiểu Vũ nhìn thấy trên mặt Vân Phi tràn đầy máu tươi, thân thể d/ính chặt không nhúc nhích được.
Vân Phi lên tiếng cầu cứu:"Điện thoại, ngay dưới chân của con, mau gọi cảnh sát đi."
Tiểu Vũ nhìn thấy điện thoại rơi dưới chân, nhưng cậu bé không di chuyển, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Vân Phi khi máu không ngừng chảy ra từ vết thương.
Cậu bé không khóc, không hét, khép mình lại như không nhìn thấy cái gì.
Trong lòng có một trận đấu vang lên.
"Không cần quản, ông ta chết, bạn sẽ được tự do."
"Ông ta là baba của bạn, ông ấy đã từng ôm và hôn bạn."
"Ông ta không phải là baba của bạn, ông ta là con quỷ…."
Cho đến khi nhìn thấy Vân Phi được đắp khăn che mặt lại, Tiểu Vũ vẫn không nói ra được lời nào, tự mình nhốt bản thân trong góc tối.
Hiện tại, cảnh tượng đó một lần nữa tái hiện, chiếc Ferrari màu xanh lắc lư, nghiêng hẳn sang một bên, lao thẳng về phía chân núi.
Tiểu Vũ hoảng loạn nắm chặt dây an toàn, nhìn chiếc xe ngày càng gần đống đá đổ nát phía trước, cậu bé đột nhiên vươn tay về phía Lục Vũ Thần, như muốn vồ lấy anh hét lên:"Không muốn…"
"Không, đừng mà…."
Doãn Mộ Tư và Lâm Y Đình cùng hét lên trong xe bên này.
"RẦM."
Chiếc Ferrari màu xanh đâm vào chân núi, một đống đá vụn rơi xuống.
Doãn Mộ Tư cảm giác như tim mình như ngừng đập.
Anh ấy nói sẽ không có nguy hiểm, đây không phải là tái diện, đây chính là làm thật.
Xe bọn họ dừng lại, Lâm Y Đình muốn xuống xe nhưng Lục Hân Nghi nói:"Lục bang chủ có lệnh, không ai được xuống xe."
Lâm Y Đình hét lên:"Cô không thấy xe bị lật sao, lỡ như Lục Vũ Thần bị thương nặng thì sao, cô muốn hai cha con họ chết sao?"
Lục Hân Nghi thờ ơ:"Đây là lệnh, cô chỉ cần ngồi yên trong xe, mọi chuyện giao cho bác sĩ Tầng."
Lâm Y Đình hét lên:"Mau mở cửa, tôi phải đi xem Tiểu Vũ."
"Câm miệng." - Doãn Mộ Tư nhìn Lâm Y Đình đầy sắc bén:"Cô không thể ngậm miệng lại sao?"
Bọn họ phải tin tưởng Lục Vũ Thần, lúc này xuống xe, mọi cố gắng sẽ uổng phí.
Doãn Mộ Tư nhìn qua cửa sổ, đã nhìn thấy Tầng Hải Châu đã bước xuống xe đi về phía chiếc Ferrari đang lật.
Lúc này Lục Vũ Thần thở hồng hộc, đầu đập vào vô lăng, trán rách da, máu từ vết thương chảy xuống.
Tiểu Vũ nhìn anh với hai mắt đỏ hoe:"Không muốn… không muốn…"
Lục Vũ Thần nhìn cậu bé, bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc rối bời dỗ dành:"Tiểu Vũ, baba của con không ghét con, nhưng ông ấy bị bệnh nên không khống chế được hành vi, như người bị bệnh tâm thần vậy.
Họ không biết những gì họ đang làm, đó không phải là điều họ muốn."
Tiểu Vũ cắn thật chặt môi, nước mắt rơi xuống.
Lục Vũ Thần nói tiếp:"Tiểu Vũ, là baba có lỗi với con, con là một đứa trẻ ngoan ngoãn và dũng cảm nhất trên đời này… con là niềm tự hào của baba, là baba không xứng làm baba của con."
Nước mắt rơi xuống càng lúc càng nhiều hơn trên mặt Lục Vũ Đình, cậu bé nhìn máu đỏ chảy không ngừng trên trán Lục Vũ Thần, đưa bàn tay nhỏ bé về phía hắn, muốn bịt lại vết thương, không cho nó chảy máu nữa.
Lục Vũ Thần nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ trong lòng bàn tay:"Con tha thứ cho baba có được không?"
Tiểu Vũ lắc đầu trong nước mắt, sau đó lại gật đầu, nghẹn ngào vài giây gọi:"Ba."
Giờ phút này, Lục Vũ Thần không nhìn được mà nhếch môi:"Tiểu Vũ."
"Ba ba."
"Tiểu Vũ."
"Ba ba."
Tầng Hải Châu đứng bên ngoài giơ tay lau nước mắt.
Hắn khẽ thở ra, nhìn về chiếc xe phía sau giơ ngón cái.
Tảng đá đè nặng trong lòng mọi người rơi xuống, thân thể căng thẳng của Doãn Mộ Tư dần dần buông lỏng.
Thành công, Lục Vũ Thần thành công rồi.
Mấy chục cận vệ bắt đầu lật lại chiếc xe.
Sau đó, cửa bị đẩy ra, Lục Vũ Thần từ bên trong xe bước xuống, Tầng Hải Châu cũng bế Tiểu Vũ từ ghế phụ ra ngoài.
Lục Hân Nghi mở khóa xe, Doãn Mộ Tư đẩy cửa xe chạy về phía bọn họ.
Tuy nhiên bóng dáng Lâm Y Đình nhanh hơn cô, cô ta nhảy vào lòng của Lục Vũ Thần ôm thật chặt vừa cười vừa khóc:"Thật tốt khi anh không sao…"
Doãn Mộ Tư chạy tới trước mặt Tầng Hải Châu, nhìn Tiểu Vũ trong vòng tay của Tầng Hải Châu đầy lo lắng.
Lại không đợi cô mở miệng, Lâm Y Đình nhớ ra gì đó, buông Lục Vũ Thần sau đó chạy về phía Tầng Hải Châu, lo lắng ôm Tiểu Vũ trong lòng:"Tiểu Vũ, con có bị thương không, để mẹ xem con."
Đúng lúc này, Tiểu Vũ thoát khỏi vòng tay của Lâm Y Đình, nhanh chóng lao về phía Doãn Mộ Tư, hai tay ôm lấy chân cô:"Mẹ."
Doãn Mộ Tư cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu xinh đẹp, đôi mắt đẫm lệ sáng ngời đang ngẩng lên nhìn lại cô, lại gọi:"Mẹ ơi, Mộ Mộ của con."
Vào lúc này, Doãn Mộ Tư cảm thấy thanh âm này chính là thanh âm đẹp nhất thế gian này.
Doãn Mộ Tư ôm lấy Tiểu Vũ vào lòng, sau đó liền hôn lên gương mặt xinh đẹp nhiều cái.
Khuôn mặt Tiểu Vũ đỏ bừng ,thì ra mẹ lại thích nhóc gọi Mẹ như vậy.
Lục Vũ Thần nhìn Doãn Mộ Tư hôn Tiểu Vũ nhiều như vậy, trong lòng có chút đố kỵ, cô ấy thích Tiểu Vũ nhiều như vậy?
"Lục bang chủ, đừng nhìn nữa, xem vết thương quan trọng hơn."
Tầng Hải Châu mang túi thuốc tới, nhìn Lục Vũ Thần trêu chọc.
Cận vệ mang chiếc ghế xếp xuống để Lục Vũ Thần ngồi xuống.
"Chỉ là vết thương ngoài da, qua mấy ngày liền không sao?"
Tầng Hải Châu kiểm tra vết thương của Lục Vũ Thần, vừa băng bó vết thương vừa liếc nhìn Doãn Mộ Tư:"Chậc, vợ cũ của anh ngày càng hấp dẫn, khó trách lại có nhiều người thích cô ấy như vậy."
Sắc mặt Lục Vũ Thần tối sầm lại:Nhìn một lần nữa, tôi móc mắt cậu ra."
Tầng Hải Châu muốn cười vào mặt Lục Vũ Thần nhưng không dám.
Sắc mặt khó coi nhất hiện tại chính là Lâm Y Đình.
Không chịu thua, Lâm Y Đình đi về phía Doãn Mộ Tư, nén giận trong lòng cười với Tiểu Vũ:"Tiểu Vũ, mẹ rất nhớ con, con có thể để mẹ ôm con được không?"
Tiểu Vũ lạnh nhạt thờ ơ như không biết cô ta là ai.
"Tiểu Vũ, qua với mẹ, mẹ mua cho con nhiều đồ chơi và đồ ăn ngon."
Tiểu Vũ lạnh lùng đáp:"Không thích."
Tiểu Vũ chưa từng nhận được tình cảm từ Lâm Y Đình, có lẽ vì cô ấy không