Từ Oánh bị Tầng Hải Châu lôi kéo đến gara xe, lên xe của anh ta.
Từ Oánh cũng không rõ Tầng Hải Châu muốn đi đâu nên cô có chút lúng túng:"Anh muốn nói cái gì thì nói luôn đi."
Nghĩ đến những gì muốn nói với cô, lòng bàn tay Tầng Hải Châu đổ đầy mồ hôi, anh trầm mặc thật lâu mới mở miệng:"Tôi sẽ nói khi đến nời."
"À."
Hắn lái xe đến một con sông, bắt qua con sông có một cây cầu đi bộ, trên cầu có rất nhiều ánh đèn, nửa đêm nên khá vắng vẻ.
Từ Oánh và Tầng Hải Châu đi dưới đèn đường, trong lòng không khỏi chút khẩn trương: Anh ta đưa cô tới đây làm gì, là muốn tỏ tình với cô sao?
Sau đó Từ Oánh nhìn xuống một chút bộ ng/ực phẳng lỳ của mình, đôi chân không được dài miên man như Mộ Mộ và Hàn Dĩnh, trong nháy mắt liền không vui, nhất đinh là cô nghĩ nhiều rôi, Tầng Hải Châu làm sao có thể để ý cô được.
Lúc này, Tầng Hải Châu dừng bước:"Từ Oánh, em thấy tôi thế nào?"
"Hả?" - Từ Oánh kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt.
"Em cảm thấy tôi thế nào?"
"À… anh… anh rất tốt."
Từ Oánh có chút rối loạn, bất quá cô chỉ thổi vào tai anh ta ba hơi, ôm ấp anh ta một lần, đừng nói là vì vậy mà thích cô chứ?
"Vậy chúng ta kết hôn đi." - Tầng Hải Châu sốt ruột nói.
"Hả?"
Từ Oánh sợ hãi lui về phía sau hai bước:"Cái này…không phải là quá nhanh sao?"
Tầng Hải Châu vội vàng giải thích:"Đừng hiểu nhầm ý của tôi, không phải em bị gia đình thúc giục kết hôn sao, tôi cũng vậy.
Nếu chúng ta có được giấy chứng nhận, sẽ không bị sắp xếp đi xem mắt nữa."
"Ý anh là kết hôn giả?" - Từ Oánh thở phào nhẹ nhõm:"Vậy mà tôi cứ tưởng… haha."
"Em tưởng cái gì?"
Từ Oánh lắc đầu:"Không có gì."
"Vậy em đồng ý?"
Từ Oánh liền lắc đầu:"Không, anh tìm người anh thích mà kết hôn, tìm tôi làm gì, tôi và anh gặp nhau được bao nhiêu lần?"
"Hơn nữa trò hề này diễn không tốt, rất dễ bại lộ, đến lúc đó không chỉ tôi và anh khó xử, gia đình hai bên cũng khó xử"
"Anh chỉ mới hai mươi mấy tuổi, tuổi này đối với nam nhân không hề lớn, hơn nữa vẻ bên ngoài của anh rất phong lưu phóng khoáng, còn có nhà biệt thự, muốn cô nương xinh đẹp nào lại không có."
Tầng Hải Châu:"Phong lưu phóng khoáng?"
Từ oánh lùi về phía sau mấy bước, nói chuyện thì cứ nói, áp sát thế làm gì?
"Phong lưu phóng khoáng?"
Tầng Hải Châu tiếp tục hỏi khi Từ Oánh né tránh.
Hắn phát hiện bộ dạng trước mặt đặc biệt ngon mắt, đặc biệt là dưới ánh đèn, làn da trắng non giống như miếng bánh sữa, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.
"Phải… là phong lưu phóng khoáng."
Từ Oánh tiếp tục lui về sau, cho đến thành cầu thang thì không thể lui được.
Tầng Hải Châu ép cô quá sát, khiến Từ Oánh nghĩ rằng hắn ta muốn hôn cô, cô không kìm được liền đẩy anh rất mạnh.
Tầng Hải Châu không ngờ bị đẩy mạnh, mất trớn liền té ngã, vươn tay kéo lấy Từ Oánh, khiến hai người ngã xuống đất, Từ Oánh nằm trên người hắn, đặc biệt môi cô chạm vào môi hắn.
Từ Oánh nhanh không thể nhanh hơn vội rời khỏi môi hắn, lập tức đứng lên.
Tầng Hải Châu đứng lên nhìn Từ Oánh hỏi:"Không bị thương chứ?"
Từ Oánh lắc đầu:"Lạnh quá, chúng ta nên về nhà thôi."
Buổi đêm, gió lớn, họ còn đứng trên cầu.
Tầng Hải Châu cởi áo vest trên người che chắn cho cô, hai người cùng nhau đi ra xe:"Nhà em ở đâu, tôi đưa em về."
Từ Oánh nói địa chỉ nhà, sau khi lên xe, Tầng Hải Châu còn quan tâm giúp cô thắt dây an toàn.
Trên đường đi, Tầng Hải Châu kể về việc gia đình anh nhìn thấy bọn họ ôm ấp nên ép anh phải kết hôn với cô.
Từ Oánh ôm bụng cười:"Có phải anh là ấy… ấy không?"
Tầng Hải Châu:"..."
"Nếu không phải thì sao gia đình anh phản ứng như vậy được, nam nữ tìm hiểu ôm ấp rất bình thường mà."
Tầng Hải Châu nghiêng đầu nhìn Từ Oánh đang ôm bụng cười:"Không biết, hiện tại mỗi ngày đều bị gia gia bức hôn, em cảm thấy e có hay không trách nhiệm."
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn, Từ Oánh chột dạ:"À… anh lo lái xe đi kìa."
Không bao lâu, xe liền dừng ở Từ gia.
"Tầng thiếu, tạm biệt, hẹn gặp lại anh, đi đường cẩn thận."
Từ Oánh nhanh chóng muốn tháo dây an toàn bỏ chạy, Tâng Hải Châu còn nhanh hơn cô, lập tức mang cô gái nhỏ đang muốn chạy trốn bắt lại ấn lên đầu xe, đem áo khoác một lần nữa chỉnh tề lại trên người cô.
Từ Oánh chỉ đứng tới cổ Tầng Hải Châu, vì vậy anh phải cúi đầu mới có thể đối diện với cô.
Từ một cửa sổ trong nhà họ Từ, cỏ vẻ như Từ Oánh đang được ôm trong vòng tay của Tầng Hải Châu, và hai người đang hôn nhau.
Tầng Hải Châu nhìn vào mắt cô:"Từ Oánh, em hãy suy nghĩ kỹ về vấn đề của tôi, nếu như người đó là em, tôi nguyện ý lấy giả thành thật."
Nói xong, Tầng Hải Châu lên xe rời đi…
"Lấy giả thành thật?"
Cho nên, Tầng Hải Châu là đang tỏ tình với cô?
Đúng lúc này, một tiếng hét chói tai từ ban công truyền đến:"Từ Oánh, người đàn ông vừa rồi là ai?"
Từ Oánh lập tức biến sắc"Thôi xong rồi…"
Trong phòng bao chỉ còn Doãn Mộ Tư và Trần Chí Kiên, hai người rất thân thiết nói chuyện, ở bên cạnh Trần Chí Kiên cô đều không phải để phòng bất cứ điều gì.
“Có chuyện gì xảy ra với em và Hàn thiếu vậy, hôm nay không thấy anh ta bám theo em.”
Doãn Mộ Tư cười cười lắc đầu:”Không có gì, em muốn đi bệnh viện thăm Tống Tư Hàn, anh có đi không?”
Trần Chí Kiên và Tống Tư Hàn từng là anh em tốt, họ bắt đầu mâu thuẫn vì cô, hiện tại Doãn Mộ Tư muốn bọn họ bỏ qua những ân oán và một lần nữa trở thành bạn bè.
Trần Chí Kiên đứng lên, lấy áo khoác khoác lên người cô:”Đi thôi.”
Khi Tống Tư Hàn nhìn thấy Trần Chí Kiên, khóe miệng anh nhẹ cười.
Nụ cười này dường như đã hóa giải mâu thuẫn giữa hai người đàn ông.
Doãn Mộ Tư trở về Doãn gia rất muộn, cô bước vào phòng Doãn Sâm muốn nhìn ông, cô vừa bước vào liền ngửi thấy bên trong có mùi lạ, sắc mặt trầm xuống:”Dì Hứa, mau gọi cận vệ.”
Doãn Mộ Tư cảm giác mùi này khiến cô đau nhói cổ họng và phổi, khiến bản thân muốn nôn mửa.
Đối với người bệnh nặng, có thể ngừng hô hấp.
Cô muốn kéo Doãn Sâm ra ngoài nhưng bản thân không đủ sức liền chạy đến mở cửa sổ cho mùi lạ bay ra ngoài.
Cánh cửa sổ mở ra, tiếng “Chíu” vang lên, cô còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay kéo cô vào lòng ngực.
núp phía sau bức tường.
Hàn Thương Nguyên hướng về sát thủ bắn tỉa đấu súng một trận, cận vệ chạy đến mang Doãn Sâm ra bên ngoài thành công.
“Ba… xem ba tôi.”
Doãn Mộ Tư muốn chạy đến xem Doãn Sâm, xem chất độc có ảnh hưởng đến ông hay không?
“Mộ Mộ, nguy hiểm.”
Hàn Thương Nguyên lao ra hướng súng bắn tỉa đang nhắm lên người cô, ôm cô vào lòng che chắn.
Doãn Mộ Tư nhìn thấy máu từ cánh tay Hàn Thương Nguyên chảy xuống, phía bên kia cũng ngưng bắn.
Cận vệ của Hàn Thương Nguyên bên ngoài lúc này đã khống chế được sát nhân bắn tỉa.
Sau khi kiểm tra Hàn Thương Nguyên chỉ bị đạn sượt qua, băng bó vết thương ổn đinh, Doãn Sâm không ảnh hưởng, nhịp thở vẫn ổn định Doãn Mộ Tư mới nhẹ nhõm thở ra.
Lúc này, tên sát thủ bị trói chặt, quỳ xuống ở ngoài sân.
Hàn Thương Nguyên lạnh như băng nói:”Nói đi, ai sai mày đến,