Hàn Thương Nguyên nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lúc này trở nên sắc bén lạnh lùng.
Anh thẳng lưng, bước chân thon dài bước về phía hai người họ.
Mũi Doãn Mộ Tư có chút cay, cô siết chặt tay, tàn nhẫn trả lời:”Cha tôi quan hệ với Lục gia của anh ra sao không phải anh không hiểu rõ, ông ấy sẽ không cho phép tôi ở bên cạnh anh.”
Lục Vũ Thần tựa hồ như thấy được tia hy vọng:”Chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh anh, những thứ khác đều giao cho anh, anh có biện pháp để khiến ba em đồng ý.”
Doãn Mộ Tư tàn nhẫn giế/t chết hy vọng của Lục Vũ Thần, giọng nói không có bất kỳ tình cảm, cũng không có chút do dự:”Tôi không muốn.”
Lục Vũ Thần sừng người, hai tay vẫn ôm chặt eo cô:”Em nói dối, ngày đó em hứa với anh sẽ ở lại, sẽ chờ anh, em quên rồi sao?”
Anh không tin Doãn Mộ Tư không có tình cảm với anh, nếu không đêm đó cô đã không đến cùng anh, hứa với anh sẽ ở lại.
Nhưng Lục Vũ Thần còn chưa đợi được câu trả lời của Doãn Mộ Tư, trong tay đã trống rỗng.
Doãn Mộ Tư bị Hàn Thương Nguyên kéo lại, kéo cô đứng phía sau hắn, đôi mắt nhìn Lục Vũ Thần đầy sự khát máu:”Lục tổng, anh còn chưa nghe rõ lời Mộ Mộ nói sao, hiện tại vì anh mà trong lòng cô ấy có bao nhiêu đau đớn tổn thương anh có biết không? Nếu như cô ấy ở bên anh, lương tâm cô ấy sẽ bị tra tấn mỏi ngày, Nếu anh thật sự yêu Mộ Mộ, anh sẽ không ép buộc cô ấy.”
Lục Vũ Thần nhìn sắc mặt tái nhợt của Doãn Mộ Tư, trong mắt lóe lên tia đau lòng, sau đó nhìn Hàn Thương Nguyên lạnh lùng nói:”Đây là chuyện giữa tôi và Mộ Mộ, cậu không có tư cách xem vào.”
Doãn Mộ Tư bước ra từ phía sau lưng Hàn Thương Nguyên, đứng bên cạnh hắn, gương mặt tái nhợt đầy kiên định:”Vừa rồi lời anh ấy nói, chính là lời tôi muốn nói.
Cho nên, cô cũng oán hận anh?
Lục Vũ Thần trầm mặc nhìn Doãn Mộ Tư, thật lâu sau mới nói:”Nếu như đây là đáp án của em, anh hiểu rồi."
Nói xong, Lục Vũ Thần một thân lạnh lùng đi ngang qua Hàn Thương Nguyên và Doãn Mộ Tư.
Doãn Mộ Tư cảm thấy trong lòng nhói lên, sau đó khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, rất nhạt, cũng rất khổ tâm.
Lục Vũ Thần rời đi không lâu, Hàn Thương Nguyên nhìn Doãn Mộ Tư nói:”Đi thôi, anh đưa em về.”
Doãn Mộ Tư mệt mỏi nói:”Em muốn một mình.”
Hàn Thương Nguyên theo cô ra xe, mở cửa xe nói:”Anh đưa em về nhà.”
Doãn Mộ Tư nhíu mày lại, cuối cùng vẫn lên chỗ ngồi kế tài xế.
Hàn Thương Nguyên không lái xe về Doãn gia, chiếc xe lái về hương một tòa nhà, Hàn Thương Nguyên ôm Doãn Mộ Tư đã bất tỉnh xuống xe.
Thang máy chuyên dụng mở ra, đây là lối đi riêng của Hàn Thương Nguyên, không có mất khẩu hoặc vân tay của hắn, thì không thể mở được.
Bên trong thang máy chạy thẳng đến tầng cao nhất, Doãn Mộ Tư nhắm nghiền hai mắt tựa vào lòng ngực Hàn Thương Nguyên, khi thang máy mở ra đã có một đám người vây lấy.
Hàn Thương Nguyên đặt Doãn Mộ Tư lên giường bệnh, tầm mắt từ khuôn mặt thanh tú của cô dời xuống cuối cùng dừng lại ở vùng bụng phẳng lỳ của cô, mặt lạnh lùng nói:”Mau kiểm tra cho cố ấy, nếu mọi thứ bình thường, lập tức gây mê tiến hành phẫu thuật.”
Anh ta không muốn giữ đứa con trong bụng cô dù chỉ một giây.
Trong lòng khách rộng, lớn, dụng cụ được bày ra và kiểm tra cho Doãn Mộ Tư.
Hàn Thương Nguyên ngồi xuống bện cạnh, lúc này bác sĩ đang siêu âm cho Doãn Mộ Tư, máy tính hiển thị một chấm đen phôi thai trong bụng Doãn Mộ Tư.
Hàn Thương Nguyên vô thức rút một điếu thuốc lên môi, đang định châm lửa thì chợt nghĩ tới điều gì đó, liền đặt điếu thuốc trở lại.
Qua rất lâu, bác sĩ mới hoàn thành xong kiểm tra.
Vị bác sĩ khoa sản giàu kinh nghiệm khá có tuổi, bà ta đặt dụng cụ trên tay xuống, sắc mặt nặng nề nhìn Hàn Thương Nguyên:”Hàn thiếu, tôi không đề nghị ca phẫu thuật này.”
Trong mắt Hàn Thương Nguyên dâng lên sự lạnh lẽo:”Vì cái gì?”
Vị bác sĩ nhìn Hàn Thương Nguyên có chút kinh sợ:”Vị tiểu thư này tử cung rất mỏng, nếu như giải phẫu không phục hồi tốt, rất có thể sẽ dẫn đến mất khả năng sinh sản.”
“Nói cách khác, cái thai này không thể phá đi.”
Hàn Thương Nguyên không hiểu bác sĩ nói gì, chỉ nghe ca phẫu thuật này có thể khiến Doãn Mộ Tư mất khả năng sinh sản.
“Đúng vậy, ca giải phẫu này không được khuyến khích.”
Hàn Thương Nguyên ánh mắt lạnh như băng:”Khả năng đánh mất sinh sản là bao nhiêu?”
Bac sĩ lau mồ hôi hoảng sợ:”Tám… sáu, sáu mươi phần trăm.”
Lòng bàn tay Hàn Thương Nguyên siết lại, sắc mặt tỏa ra khát máu.
Bác sĩ và y tá đều run lên vì sợ hãi.
Không biết qua bao lâu, Hàn Thương Nguyên mới lên tiếng:”Chuyện hôm nay, các người dám nói một câu…”
Đám liền liền mở miệng:”Chúng tôi tuyệt đối không nói ra ngoài một lời.”
Hàn thương Nguyên bế Doãn Mộ Tư ra khỏi giường mổ, lạnh lùng nói với bọn người bên cạnh:”Cút đi.”
Rất nhanh, nhóm bác sỹ và y tá biến mất cùng với dụng cụ của họ, ngoại trừ Doãn Mộ Tư, không có dấu vết của người ngoài trong căn hộ.
Đăt cô lên giường lớn, Hàn Thương Nguyên đi vào phòng tắm, lấy ra một chiếc khăn ướt, vén áo của Doãn Mộ Tư lên, lau sạch vết siêu âm trên bụng cô.
Lau, xoa, bàn tay sắc bén đáp xuống bụng cô, bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển, giống như rất cưng chiều, chỉ sợ dùng chút sức sẽ vỡ nát.
Nưng sau đó, bàn tay bắt đầu siết chặt hơn, càng lúc càng chặt, giống như muốn túm lấy bụng Doãn Mộ Tư.
“Đau..” - Giọng nói nỉ non vang lên trong mơ hồ của cô.
Hàn Thương Nguyên giật mình rụt tay khỏi bụng cô, sắp xếp quần áo cho cô, cuối cùng cẩn thận đắp chăn cho cô.
Sau đó, hắn đi vào phòng tắm, bên trong phòng tắm vang lên một âm thanh vang vọng truyền đến.
Dưới nắm đấm của Hàn Thương Nguyên, chiếc gương trên giá rửa mặt vỡ vụn thành vết nứt, máu từ nắm đấm của hắn chảy xuống, nhuộm đỏ cả bồn rửa mặt.
Khi Doãn Mộ Tư tỉnh lại trời đã tối, tỉnh lại nhìn xung quanh mới phát hiện đây không phải là Doãn gia, cô nhìn một vòng liền phát hiện nơi này là phòng của ai.
Bởi cô nhìn thấy trên đầu giường ngủ là bức ảnh của Hàn Thương Nguyên và cô chụp chung ngày cô tốt nghiệp cấp hai.
Trong ảnh chụp, cô ôm một bó hoa do Hàn Thương Nguyên tặng, lúc đó cũng như bây giờ, cô luôn xem anh trai Hàn Dĩnh như anh trai mình, cô tựa đầu vào vai anh, ôm bó hoa chúc mừng cười rất tươi.
Năm đó, Hàn Thương Nguyên trong ảnh đã rất tuấn tú, nụ cười luôn dịu dàng và ôn nhu.
“Tỉnh rồi.”
Hàn Thương Nguyên xoa đầu cô:”Đừng nhìn nữa, nếu em thích hoa sau này mỗi ngày anh đều mua cho em, bây giờ xuống giường ăn đi, anh làm món cánh gà cay mà em thích nhất.”
Lúc này, mũi Doãn Mộ Tư có chút cay cay, nếu Hàn Thương Nguyên chỉ coi cô như em gái thì tốt biết bao?
“Anh Thương Nguyên, em không thích hoa.” - Nói xong, cô mang khung hình đặt xuống:”Nhưng em tại sao lại ở chổ này.”
“Thấy em ngủ nên không nỡ đánh thức.
Lần trước ở nhà em có học từ dì Hứa mấy món em thích, muốn nấu cho em ăn, gần đây em ăn uống không tốt, người đã hốc hác.”
Doãn Mộ Tư liền đáp:”Em muốn về nhà.”
“Ăn cơm trước đi, ăn xong anh đưa em về.”
Nói xong hắn quay người rời khỏi phòng ngủ.
Doãn Mộ Tư xuống giường đứng lên, lúc này phần bụng truyền đến cảm giác nhói nhói, cô đi vào phòng tắm.
Vén áo lên cao, phần bụng trắng nõn có dấu đỏ ửng, trên đó còn có hai vết cào giống như móng tay.
Toàn thân cô lạnh run.
Hàn Thương Nguyên đã làm gì khi cô ngủ? Không… hay là đúng hơn là hôn mê, cô nhớ đến mùi thuốc lá bạc hà trên người Hàn Thương Nguyên, thì ra là thuốc mê.
Doãn Mộ Tư càng nghĩ càng sợ, co nhìn lên tấm gương trên bồn rửa đã bị nứt ra vụn vỡ, trên đó còn có dính máu.
Cảnh tượng này, dọa cô đến trắng bệch gương mặt.
Lúc này tiếng đập của từ bên ngoài vang lên:”Mộ Mộ.”
Doãn Mộ Tư nhanh tay khóa trái cửa lại:”Chờ một chút, tôi muốn đi vệ sinh.”
Nhưng Hàn Thương Nguyên cũng không rời đi, anh biết cô đã nhìn thấy máu trên bồn rửa:”Mộ Mộ, em ra đi, anh sẽ không tổn thương em.”
Nhìn vết đỏ trên bụng cô, cô làm sao có thể tin anh ta.
Hàn Thương Nguyên không nghe tiếp đáp lại, dựa vào cửa trầm mặc hồi lâu mới nói:”Anh biết em mang thai, xin lỗi em, anh không khống chế tốt tâm tình của mình.”
Giọng nói Doãn Mộ Tư run rẩy:”Anh muốn giết con tôi.”
“Đúng, anh muốn giết nó.”
Hàn Thương Nguyên không hề giấu giếm:”Bác sĩ đã được mời đến để làm phẫu thuật, nhưng họ nói sức khỏe của em không tốt, em có thể sẽ vô sinh sau khi phẫu thuật.”
Nghe Hàn Thuongư Nguyên nói, toàn thân Doãn Mộ Tư như không còn chút sinh lực, tê dại toàn thân.
Đây là anh Thương Nguyên của cô?
Hắn không