Lúc Từ Oánh được cận vệ mời vào trong phòng khách, gương mặt Từ Oánh thất thần, nhìn thấy Doãn Mộ Tư như muốn khóc, nhưng chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Lục Vũ Thần liền như rùa rụt cổ.
"Oánh Oánh, có chuyện gì vậy" - Doãn Mộ Tư đứng lên, đi về phía Từ Oánh.
Từ Oánh lén nhìn về phía Lục Vũ Thần, nhưng chuyện đã gấp lắm rồi, cô lại liên lạc với Doãn Mộ Tư không được, đánh liều nói nhỏ.
"Mộ Mộ, Hàn Dĩnh xảy ra chuyện rồi, tới khuyên không nổi, cậu mau đến khuyên cậu ấy.
" - Từ Oánh không kiềm được nước mắt:"Đêm hôm qua, lúc tớ đưa cậu ấy về nhà, Bạch Giai Giao gọi điện đến thách thức cậu ấy… tớ khuyên cậu ấy mặc kệ rồi, sau khi đưa cậu ấy về nhà thì tớ cũng không nghĩ cậu ấy sẽ đi tìm Bạch Giai Giai.
"
Doãn Mộ Tư nhíu mày, Bạch Giai Giai đó không tốt lành gì:"Sau đó thì sao, Hàn Dĩnh có làm sao không?"
Từ Oánh lắc đầu:"Tớ nghe Cố Giao nói lúc Hàn Dĩnh quay về, trên người đầy máu nhưng cậu ấy không bị thương.
Cả đêm Cố Triết cũng không về nhà, Hàn Dĩnh tự nhốt mình trong phòng… tớ sợ Hàn Dĩnh nghĩ quẩn.
"
Doãn Mộ Tư lén nhìn về phía Lục Vũ Thần, tình thế khẩn cấp hắn ta thật sự cấm cửa cô không chút nhượng bộ hay sao.
Sau đó lại nhìn Từ Oánh an ủi:"Cậu ra xe đợi tớ, tớ sắp xếp một chút sẽ đi với cậu.
"
Từ Oánh ra ngoài, Doãn Mộ Tư đi về phía Lục Vũ Thần, bỏ qua ánh mắt đáng sợ của anh ta, mở miệng nói:"Vũ Thần, Hàn Dĩnh là bạn thân của tôi, cô ấy gặp chuyện tôi không thể không quản, huống hồ chi lại cùng chung một tiểu tam muốn giật chồng, chuyện này không thể không quản.
"
Lục Vũ Thần đưa mắt nhìn cô:"Chung một tiểu tam?"
Doãn Mộ Tư gật đầu:"Lần đó anh đi xem mắt Bạch Giai Giai, tôi thấy cô ta cũng rất thích anh.
"
"Tầm thường.
" - Lục Vũ Thần đáp.
Tiểu Vũ gật đầu liền cặm cụi viết:"Mẹ đẹp hơn 10000000… lần.
"
Ý bọn họ nói cô không cần phải lo về tiểu tam?
Ý Lục Vũ Thần không muốn cô quản giùm bạn.
"Vũ Thần, chúng ta kết hôn không phải vì tình yêu nên anh không thể hiểu được chuyện của Hàn Dĩnh đâu, bị người mình yêu thương phản bội cảm giác rất đau khổ, huống gì bọn họ còn kết hôn rồi…"
Ánh mắt Lục Vũ Thần xẹt qua một tia hung ác, chằm chằm nhìn Doãn Mộ Tư:"Vậy chắc cô hiểu Hàn Dĩnh lắm, đúng không?"
Doãn Mộ Tư vì quá lo lắng cho Hàn Dĩnh nên không tự chủ được lời nói, suy nghĩ lại liền cảm thấy bản thân hình như đã chọc giận phải ác ma.
Nhưng hôm nay cô không ra khỏi nhà không được, cô sợ sẽ hối hận suốt cuộc đời.
“Lục Vũ Thần, hôm nay tôi nhất định phải đi tìm Hàn Dĩnh.
”
Lục Vũ Thần biết rõ, đêm nay không cho Doãn Mộ Tư ra khỏi nhà, chắc chắn sẽ phiền phức, hoặc nếu cô gái Hàn Dĩnh xảy ra chuyện cô sẽ ôm hận trách anh cả đời.
Hai bên căng thẳng không ai nhịn ai, một lúc sau Lục Hân Nghi nhận lệnh của bang chủ liền ở căn cứ chạy vào phòng khách.
"Sau này muốn ra ngoài, để Hân Nghi đi với cô.
" - Lục Vũ Thần nhìn cô nói, sau đó lại nhìn về phía cháu gái:"Còn để xảy ra chuyện, cháu đã biết hậu quả.
"
Lục Hân Nghi vừa trải qua một tuần huấn luyện nghe xong liền lạnh người, lần đó do cô sơ suất xém chút khiến Mộ Mộ mất mạng nên bị phạt.
"Chủ nhỏ, lần này tuyệt đối không có sơ suất.
"
Doãn Mộ Tư mừng rỡ chạy đến ôm lấy Lục Vũ Thần hôn lên má anh một cái ngọt ngào nịnh bợ:”Ông xã, em biết anh không nỡ thấy chết không cứu mà.
”
Lục Hân Nghi:”! ”
Tại sao lần nào cô cũng phải bị ép ăn đến nghẹn cổ.
Tiểu Vũ nhìn thấy liền kéo tay Doãn Mộ Tư, ánh mắt có chút mất mát… mẹ Doãn sao lại hôn má của baba mà không hôn nhóc.
Doãn Mộ Tư hiểu ý, liền bế cúi người hôn Tiểu Vũ một cái:”Con trai, đợi mẹ đi giành lấy hạnh phúc gia đình cho chúng ta.
”
Tiểu Vũ không hiểu lắm, nhưng hai má đỏ ửng đáng yêu gật đầu.
Trước khi cô đi, Lục Vũ Thần nói:”Doãn Mộ Tư, cô nghĩ tại sao tôi lại kết hôn với cô? Nghĩ cho kỹ, trả lời cho tôi khi quay về.
”
Nói rồi, Lục Vũ Thần đi thẳng vào phòng ngủ… bên trong bắt đầu có tiếng nước chảy…
Lúc