Quay về phòng ngủ, Doãn Mộ Tư quét mắt nhìn xung quanh cũng không thấy điện thoại của mình rơi trong phòng.
Lục Vũ Thần từ bên trong phòng thay bước ra, anh ta muốn đến công ty cho nên mới mặc bộ vest khá nghiêm chỉnh.
Dáng người Lục Vũ Thần khá cao, chân dài thẳng tắp, vai rộng eo thon, không có chút mỡ thừa, giống như sinh ra để trở nên lịch lãm.
Đôi môi Doãn Mộ Tư hơi cong lên nhớ đến thái độ khi cô nịnh nọt gọi anh là ông xã, chuyện đêm qua gặp Tống Tư Hàn liền không bị truy cứu.
Kỳ thật mà nói, đại ác ma Lục Vũ Thần cũng không quá đáng sợ.
Không tìm thấy điện thoại, Doãn Mộ Tư nhịn không được liền nói:"Lục Vũ Thần, tôi không tìm thấy di động, có thể cho tôi mượn của anh không?"
Lục Vũ Thần nhìn Doãn Mộ Tư cũng không còn thái độ xa cách, nhàn nhạt đáp:"Ừm, trên bàn."
Doãn Mộ Tư vội vươn tay cầm lên, thấy có mật khẩu liền hỏi:"Mật khẩu là gì?"
"Sinh nhật tôi."
Đại ác ma cũng dùng ngày sinh làm mật khẩu, cũng không khác người thường lắm.
Nhưng sinh nhật đại ác ma là bao nhiêu?
Doãn Mộ Tư vô tư hỏi:"Sinh nhật anh ngày nào?"
Lục Vũ Thần lúc này liền ném cho Doãn Mộ Tư một tia sắc bén:"Cô không biết?"
Doãn Mộ Tư muốn ở đâu đó có một cái lỗ để cô chui vào trốn, nếu không chỉ sợ bị mất mạng.
Cô không thể chờ chết, nghĩ một chút liền chạy như bay về phòng Tiểu Vũ, không lâu sau liền chạy như bay về phòng Lục Vũ Thần gương mặt tràn đầy tươi tắn.
"Vũ Thần, Vũ Thần… không ngờ chúng ta lại sinh cùng ngày, cùng tháng, chỉ là anh hơn tôi một con giáp..
Hèn gì anh lại thông minh tài giỏi như vậy… ba tôi nói những người sinh vào ngày đầu tháng như chúng ta thường thông minh xinh đẹp có tài lãnh đạo… anh xem ba tôi nói rất đúng phải không." - Doãn Mộ Tư vừa đi xem ngày sinh của Lục Vũ Thần trên giấy kết hôn về.
"Mèo khen mèo lắm lông." - Lục Vũ Thần lạnh lẽo liếc Doãn Mộ Tư một cái.
Không biết cô đang khen anh hay là tự khen bản thân.
Doãn Mộ Tư không chút xấu hổ cười rất tươi như phát hiện được cái gì rất thú vị, dáng vẻ cô mang theo vài phần đáng yêu, đẹp đến mê người.
Lục Vũ Thần đưa tay lên chỉnh lại chiếc cà vạt, có vẻ hơi xiết một chút.
Doãn Mộ Tư không để ý đến dáng vẻ khác thường của anh ta, lập tức bấm mật khẩu mở khóa điện thoại.
Sau đó liền gọi cho số của cô, bên kia có tín hiệu nhưng không có ai nghe máy cho đến khi ngắt liên hệ.
Cô lại bấm gọi thêm một lần nữa, đợi một lúc lại nghe có người bắt máy, giọng nói truyền đến khiến Doãn Mộ Tư lập tức tắt đi.
Tiếng chuông điện thoại của Lục Vũ Thần vang lên, là Tống Tư Hàn gọi lại.
Ánh mắt sắc bén của anh nhìn biểu cảm của Doãn Mộ Tư liền đoán ra, người đang gọi tới là ai.
Anh nhìn cô, không giành lấy như lần trước, cũng không bắt ép cô.
Cô đã là vợ của Lục Vũ Thần rồi, chuyện này cũng không tự giải quyết, tự cắt đi cái đuôi này thì thật sự làm anh mất mặt.
Cô hít một hơi thật sâu, tự mình bấm nghe, tự mở loa ngoài.
"Mộ Mộ, anh biết là em, chúng ta gặp nhau một lần được không, anh có rất nhiều điều muốn nói."
Cô đưa mắt nhìn Lục Vũ Thần đang khoanh tay, hơi tựa vào thành tủ, ánh mắt như châm biếm.
"Tôi không có gì để nói với anh, cũng không muốn găp lại anh thêm lần nào nữa… tôi cũng không cảm ơn anh chuyện đêm qua, coi như là món nợ ân oán của tôi và anh trả sòng phẳng, từ nay đừng có tìm tôi nữa, phiền anh gửi điện thoại của tôi cho Hàn Dĩnh, tôi sẽ đến lấy.
Đây là số điện thoại của chồng tôi, anh đừng phiền anh ấy."
Nói xong Doãn Mộ Tư liền ngắt máy.
Mặc kệ Tống Tư Hàn muốn gặp cô, mặc kệ anh ta muốn nói cái gì, cô sẽ không quan tâm nữa.
Tống Tư Hàn đã là quá khứ, dù trước kia cô yêu hắn bao nhiêu, làm bất cứ mọi thứ vì hắn nhưng hiện tại không còn quan trọng nữa, cô là vợ của Lục Vũ Thần, cô sẽ trung thành và sống cả đời bên người mà