Bởi vì Doãn Mộ Tư không biết trấn an Hàn Dĩnh ra sao, Cố Triết có thay đổi hay không bản thân Hàn Dĩnh là người rõ nhất.
Cô là người ngoài, không chen vào chuyện này được, dù an ủi cũng chỉ là an ủi, dù nói gì căn bản cũng không có tác dụng gì cả.
Vậy nên cô và Từ Oánh sẽ cùng nhau vui cùng nhau buồn với Hàn Dĩnh… ở nhà ủ rũ không phải cách hay.
"Mộ Mộ, chồng cậu cho đi sao… cậu chỉ mới kết hôn." - Từ Oánh nhắc nhở.
Doãn Mộ Tư liền tìm số của Lục Vũ Thần gửi một tin nhắn:"Vũ Thần, đêm nay tôi đến nhà hàng XXX ở đường XXX an ủi bạn tôi một chút, có Hân Nghi đi cùng, an tâm tôi sẽ về sớm."
Doãn Mộ Tư nhắn xong liền gửi đi.
Cô nói về sớm…, về sáng sớm cũng không phải là nói dối đúng không?
Lục Vũ Thần ngồi trong phòng làm việc, đọc được tin nhắn của Doãn Mộ Tư không trả lời, cô vợ nhỏ ăn phải gan hùm rồi.
Sau đó hắn cầm lấy di động gọi cho cận vệ luôn đi theo Doãn Mộ Tư.
Rất nhanh, bên kia đã truyền đến giọng nói:"Bang chủ."
"Hôm nay thiếu phu nhân đã gặp ai?"
"Hôm nay phu nhân đến Cố gia, gặp vợ chồng Cố Triết, còn gặp Tống Tư Hàn ngoài cửa, anh ta mang điện thoại trả cho phu nhân." - Cận vệ liền đáp.
Giọng Lục Vũ Thần đột nhiên lạnh đi:"Bọn họ nói gì với nhau?"
Cận vệ hơi chần chừ, nhưng quyết định báo cáo sự thật:"Tống Tư Hàn muốn quay lại nhưng bị thiếu phu nhân từ chối."
Bên đầu dây bên kia chỉ truyền ra một tiếng cười lạnh.
"Bang chủ, hiện tại thiếu phu nhân cùng với bạn mình trang điểm ăn mặc rất đẹp chuẩn bị ra ngoài."
Lục Vũ Thần nghe xong liền nhíu mày:"Bảo vệ cô ấy cẩn thận."
Một lúc sau, Lục Hân Nghi nhận được một tin nhắn của Lục Vũ Thần, nhưng cũng không tỏ ra gì khác thường.
Chiếc xe đi đến nhà hàng quen mà bọn họ hay lui đến uống rượu thì nhận được tin cả nhà hàng đã bị bao hết.
"Mộ Mộ, chúng ta đến Hoàng Hạc Các." - Lục Hân Nghi nói.
Từ Oánh gật đầu:"Nơi nào miễn an toàn là được."
Luc Hân Nghi lái xe đến Hoàng Hạc Các, cả bọn được mời vào một căn phòng VIP rất rộng.
Doãn Mộ Tư gọi một tháp rượu lớn đến mức trải đầy cả bàn rộng.
Cả bọn phấn khích uống không ngừng nghĩ.
"Đêm nay chúng ta không say không về, các chị em… đàn ông chính là bọn không có mắt… tớ khinh." - Từ Oánh nghĩ đến Tống Tư Hàn và Cố Triết tức giận.
Cả Doãn Mộ Tư và Hàn Dĩnh đều hưởng ứng, chỉ có Lục Hân Nghi là che mặt.
"Đúng vậy, bọn thối tha đáng chết… tớ khinh." - Hàn Dĩnh hùng hùng khí thế.
Doãn Mộ Tư cũng hưởng ứng:"Tớ khinh."
Cả ba ôm nhau vừa hát vừa cười.
Doãn Mộ Tư đang rửa mặt trong toilet riêng của phòng bao, Từ Oánh cũng bên ngoài tiến vào đứng bên cạnh Doãn Mộ Từ mỉm cười.
"Mộ Mộ, hai người đã ngủ chung chưa?"
Doãn Mộ Tư cũng hơi say, liền khúc khích cười gật đầu.
Từ Oánh lại nói:"Mộ Mộ, cậu nghe tớ nói, Lục Vũ Thần là miếng thịt ngon mà cả nữ nhân ở Nam Sơn thèm muốn, vậy nên phải ra sức tán tỉnh lấy lòng anh ta, học một chút kỹ thuật để anh ta không thoát được cậu.
Cậu xinh đẹp ngon miệng như vậy, không được để tiểu hồ ly nào có cơ hội chen vào."
"Oánh Oánh, cậu nói như có kinh nghiệm lắm phải không?"
Từ Oánh chỉ đỏ mặt cười, không nói gì kéo cô ra ngoài tiếp tục uống rượu.
Uống đến mức tâm trí Doãn Mộ Tư có chút mơ hồ, cô nhìn thấy Hàn Dĩnh và Từ Oánh đã gục ra bàn…
Cô cảm giác bị bế lên, sau đó liền quăng xuống giường không chút nương tình khiến cô đau mà rên lên một tiếng.
Doãn Mộ Tư mở mắt, nhìn thấy thân ảnh quen mắt, gương mặt Doãn Mộ Tư lúc say liền đỏ ửng hai má, gương mặt trang điểm tinh xảo, ánh mắt to tròn hững hờ gợi tình.
"Vũ Thần, đừng nhốt tôi… đừng ép tôi, xin lỗi…." - Doãn Mộ Tư nói trong cơn say.
Lục Vũ Thần lạnh mặt, nắm chặt cổ tay cô, nhìn đôi môi cô đỏ tươi cong lên, bị đau liền nhăn lại cặp chân mày thanh tú.
Giọng nói đại ác ma vang lên, mang theo sự lạnh lẽo:"Tiếc nuối, nên mới phải uống thật say?"
Doãn Mộ Tư nằm trên giường lớn, khóc thành tiếng…
Lục Vũ Thần thâm trầm nhìn cô, nhìn Doãn Mộ Tư khóc không ngừng, bờ vai cô rung lên, từng tiếng nấc vang lên, nước mắt thấm dưới áo gối động thành vũng.
Đôi mắt anh sắc bén như tia sét soi sáng bầu trời u tối, có thể soi rõ lòng người,