Giọng nói của Lục Vũ Thần lạnh nhạt, không có cảm xúc giống như đây không phải là chuyển của anh ta.
Sao anh ta có thể muốn ly hôn với cô chỉ sau hai ngày kết hôn?
“Lục Vũ Thần, tôi không muốn, sao anh có thể tùy tiện nói ra hai chữ ly hôn như thế.”- Giọng nói Doãn Mộ Tư như lạc đi:”Nếu tôi không buông bỏ được Tống Tư Hàn thì đã không quyết định gả cho anh, tôi không ly hôn, nhất định không ly hôn.”
Đối mặt với Doãn Mộ Tư mặt máy tái nhợt, Lục Vũ Thần không chút mềm lòng:”Tôi chỉ cho cô một cơ hôi, nghĩ cho kỹ rồi trả lời.”
“Không cần nghĩ, tôi không ly hôn, phải làm sao anh mới chịu tin chứ?”
Ly hôn sao, cô không muốn..
cô đã muốn cả đời gắn bó với Lục Vũ Thần.
huống hồ chi cô và hắn đã phát sinh quan hệ thân mật, cả đời này không bao giờ cô chấp nhận ly hôn.
“Doãn Mộ Tư, tôi ghét nhất loại phụ nữ xáo trá thích nói dối, trong ngoài không đồng nhất, cơ hội chỉ có một lần, tốt nhất cô nên suy nghĩ cho kỹ rồi mới trả lời.”
Không đợi Doãn Mộ Tư kịp trả lời, âm thanh lạnh lẽo mang đầy hắc ám:”Nếu cô chọn ở lại, phải hoàn toàn quên đi quá khứ, nếu cô dám lừa gạt tôi, hậu quả chắc cô cũng đã tự hiểu.”
Doãn Mộ Tư nắm chặt đôi bàn tay, gương mặt xinh đẹp chỉ còn tái nhợt, những lời đe dọa này cô biết hắn không nói suông… nếu cô lừa gạt hắn, ngoài cái mạng nhỏ của cô, hắn ta sẽ hủy diệt cả Doãn gia.
Qua thật lâu sau, Doãn Mộ Tư dùng hết bình tĩnh nhìn Lục Vũ Thần, không oán trách cũng không khóc lóc:”Lục Vũ Thần, chúng ta là vợ chồng, tôi sẽ không bao giờ phản bội anh.
Anh có biết những lời vừa rồi tổn thương người khác đến mức nào không, nếu anh thực sự xem tôi là vợ thì cũng nên lựa chọn tin tưởng tôi.”
Nói xong, Doãn Mộ Tư đứng lên, dứt khoát rời đi.
Ánh mắt Lục Vũ Thần đen tối nhìn về một hướng, làm người ta không nhìn thấu hắn đang nghĩ cái gì.
Hắn lướt bàn tay thon dài trên chiếc điện thoại, nhấn nút gọi Tô Ngôn:”Cậu đến thăm đổng sự trường Hàn Duật, nói với ông ta con rể ông ta ra ngoài có tình nhân, để ông ta dạy dỗ Cố Triết.”
Sau khi ngắt máy, Tô Ngôn thở dài:”Không biết họ Cố kia đắc tội gì với Lục bang chủ, để Hàn Duật biết chuyện này, chỉ e Cố Triết bị dần cho tàn phế.”
Đón xe quay về Nam Sơn diamond, nhận được tin báo đã về nhà an toàn của Hàn Dĩnh và Từ Oánh, tâm trạng của Doãn Mộ Tư vẫn còn nặng nề.
Đêm qua, cô còn không hiểu vì sao Hàn Dĩnh phát hiện Cố Triết có tiểu tam, không tin tưởng vợ vẫn không buông bỏ, không muốn ly hôn.
Hôm nay cô mới biết, đã gắn kết vợ chồng, không phải nói ly hôn là ly hôn, huống hồ hai người họ đã kết hôn hai năm.
Ngay cả cô, chỉ kết hôn hai ngày, nhắc đến hai chữ ly hôn liền thấy khó chịu đau lòng.
Mang gương mặt rầu rĩ thất thần, Doãn Mộ Tư ngồi trong phòng khách uống một ly nước lạnh, muốn cơn lạnh làm cho đầu óc tỉnh táo một chút.
Tiểu Vũ ngồi một bên nhìn nét u buồn trên mặt Doãn Mộ Tư liền viết ra bảng:” Ba lại chọc giận mẹ?”
Doãn Mộ Tư đọc xong liền ấm ức gật đầu.
Tiểu Vũ lấy tay xoa đầu Doãn Mộ Tư, sau đó liền viết:”Ba là con quạ đen xấu xí, mẹ bỏ mặc đừng thèm quan tâm đến ba nữa.”
Nhìn câu này của nhóc, những muộn phiền trong lòng Doãn Mộ Tư lập tức tan ra, trong lòng vô cùng ấm áp thoải mái, dịu dàng cúi đầu hôn lên má Tiểu Vũ một cái.
Lục Vũ Thần quá đáng thương, hắn là ba ruột cưng chiều Tiểu Vũ như vậy mà địa vị của hắn trong lòng nhóc còn không bằng cô, đúng là quá thất bại.
Cả một ngày chơi cùng Tiểu Vũ, đến tối muộn sau khi dỗ con trai ngủ xong, thì mới rời phòng của nhóc.
Cô không ngủ được, liền đi vào phòng khách đọc sách.
Khi hắn trở về, chỉ liếc nhìn cô một cái rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Doãn Mộ Tư cũng giận dỗi không nhìn theo.
Nửa giờ sau, Doãn Mộ Tư đi vào bên trong phòng ngủ, không thấy bóng