Gương mặt Lục Vũ Thần bao trùm một tầng sương lạnh, khí thế bức người không kẻ nào dám đến gần:”Tôi nói cô buông.
”
Chỉ thấy Doãn Mộ Tư dường như không sợ chết, khư khư ôm chặt cánh tay của Lục Vũ Thần, chu miệng cực kỳ đáng yêu:”Không buông.
”
Lục Vũ Thần nắm lấy cổ tay Doãn Mộ Tư, giọng nói đầy bức người:”Còn không chịu buông, tôi cho người ném cô ra ngoài.
”
Mọi người kinh hãi nhìn cánh tay nhỏ nhắn của Doãn Mộ Tư, chỉ sợ nó bị bẻ gãy ngay lập tức.
Doãn Mộ Tư cũng không hạ khí thế, ánh mắt ảm đạm:”Muốn ném thì anh tự ném vợ anh ra ngoài đi.
”
Vợ anh, anh tự mà ném.
Lục Thanh Hy ngồi bên cạnh liền nể phục sự can đảm của chị dâu, nếu là cô gái khác có lẽ bị chọc khóc hoặc dọa khóc.
Doãn Mộ Tư mặc kệ sự thô lỗ, lạnh lùng, bày ra gương mặt khó coi nói ra những lời khó nghe, cô vẫn kiên nhẫn dỗ dành, ngon ngọt lấy lòng Lục Vũ Thần.
Cô gái đặc biệt như vậy, quả là mây tầng nào gặp mây tầng đó với Lục Vũ Thần.
Nhưng lúc này, Lục Vũ Thần bất động không nói, chỉ thấy ánh mắt anh ta lạnh lùng đến tột độ.
Doãn Mộ Tư lập tức buông tay, tư giải vây cho mình:”Tôi đi vào toilet.
”
Thấy vậy, mấy người phụ nữ trong phòng bao cũng lần lượt tiến vào toilet
Bên ngoài, Doãn Mộ Tư nghe giọng nói của Bạch Phi Tinh:”Có người da mặt thật dày, rõ ràng chỉ là chiếc giày rách bị Lục Vũ Thần nhặt về chơi chán lại vứt đi, mà còn mặt dày bám lấy.
”
Tiếp theo là giọng của Lâm Yến:” Đúng vậy, cải bản mặt ghê tởm đeo bám đàn ông, cũng là thứ bị người khác vứt bỏ.
”
Hoàng Châu khẽ cười:”Người ta dù sao cũng là thiếu phu nhân, được Lục Vũ Thần đi nhặt rác mang về, các cô có giỏi biến thành rác để được anh ta nhặt.
”
Doãn Mộ Tư ngồi trên bồn cầu, tinh thần có chút không ổn, có lẽ hơi say, nghe giọng nói từ bên ngoài liền đứng lên.
Bọn chúng nhìn thấy Doãn Mộ Tư bước ra ngoài, vừa nhìn vào gương quan sát vừa dặm phấn tô son, vừa cười nhạo Doãn Mộ Tư
“Không dùng vòi thì tránh ra một bên.
” - Doãn Mộ Tư đi đến bồn rửa tay.
Lâm Yên làm bộ không nhường, tiếp tục nhìn gương trang điểm.
Doãn Mộ Tư không nói thêm lời thứ hai, trực tiếp đẩy cô ta qua một bên, khóa lối thoát nước, nhấn mở vòi để yên không tắt.
“Doãn Mộ Tư, cô nổi điên cái gì, làm con chó vẫy đuôi lấy lòng Lục Vũ Thần không được liền cắn bậy.
” - Lâm Yến bị đẩy tức giận mắng.
Bạch Phi Tinh liền phụ họa:’Đúng rồi, Tống Tư Hàn đá cô như đá con chó ra đường, cha cô nằm một chỗ nửa sống nửa chết, nếu không mặt dày vô sỉ bám lấy Lục Vũ Thần, thì chưa chắc đã bằng được tôi, bây giờ ở đây hung hăng cái gì?
Doãn Mộ Tư không tỏ ra tức giận, đưa bàn tay vô bồn nước đã đầy rửa một lần, môi dỏ nhếch lên:”Xem ra các người còn chưa hiểu rõ, tiểu thư nhà họ Doãn tính khí tốt đẹp ra sao?”
Vừa dứt lời, Doãn Mộ Tư dùng hai tay kéo tóc của Lâm Yến và Bạch Phi Tinh, trực tiếp nhấn đầu vào trong bồn nước đầy.
Cả đời cô chỉ có Lục Vũ Thần mới có thể sỉ nhục cô, vì cô phụ thuộc anh ta.
Không có nghĩa là cóc ghẻ như bọn họ tùy ý khinh nhục cô.
Bạch Phi Tinh còn phát ra tiếng thét liền im bặt dưới dòng nước, Lâm Yến thì trực tiếp bị nhấn, không có cơ hội hét.
Hoàng Châu đứng phía sau, kinh hãi nhìn không nói nên lời.
Sức một người không bì nổi hai người, cả hai nhanh chóng thoát khỏi sức nhận của Doãn Mộ Tư, nhưng đã bị sặc mấy ngụm nước, tóc tai rũ rượi, họ khụ khụ làm nước văng ướt cả váy.
Lâm Yến tức đến nổ phỏi, hét lên:”Con mẹ nó Doãn Mộ Tư, mày bị điên à.
”
Doãn Mộ Tư vẩy nước trên tay mình, ánh mắt đầy nét lạnh lùng khinh bỉ:”Còn chưa chịu dùng não để suy nghĩ? Dù tôi có thực sự rời khỏi Lục gia, cũng không phải người mà các người có thể xúc phạm.
”
“Tôi mặt dày vô sỉ bám lấy chồng tôi, lấy lòng chồng tôi cũng là chuyện của hai vợ chồng tôi, các người có tư cách gì xoi mói?” - Tính khí của Doãn Mộ Tư trước nay đều không tốt, không nhường nhịn ai động vào, chỉ có Tống Tư Hàn là ngoại lệ… nhưng hiện tại cung đã mất đi ngoại lệ.
Bạch Phi Tinh và Lâm Yến nhìn thấy khí thế đó liền sợ hãi, không dám mở miệng.
Doãn Mộ Tư muốn rời đi, nhưng ánh mắt liếc qua Hoàng Châu đứng phía sau cười khinh:”Tôi có biến thành rác cũng liền biến thành thiếu phu nhân nhà họ Lục, các người ganh tỵ có thể thử một lần biến thành rác, xem có