"Tôi muốn chị phải xin lỗi Lâm Yến."
"Đúng vậy, nhất định phải xin lỗi, Doãn Mộ Tư phải xin lỗi Lâm Yến và Bạch Phi Tinh." - Ai nấy đều lên tiếng phụ họa theo.
Doãn Mộ Tư nở nụ cười, nụ cười đầy sự khinh bỉ dành cho những kẻ đang hùng hổ đang nhìn cô, nụ cười của cô đầy sự lạnh lẽo nhưng vô cùng xinh đẹp.
Cô xoay người, nhìn Lục Vũ Thần đang cao quý ngồi bên cạnh, nụ cười vẫn giữ lại nhưng lúc này đã dịu dàng thuần khiết:"Vừa rồi bọn họ nói anh đi ngoài đường nhặt rác."
Hoàng Châu:"..."
Tất cả mọi người:"..."
Lục Vũ Thần nhìn cô gái xinh đẹp đáng yêu trước mặt, lạnh giọng:"Ai?"
Doãn Mộ Tư nhìn ba cô gái trước mắt liền đưa tay hướng tới:"Cô ta, không phải… cô ta, hình như là cô ta."
Người cuối cùng bị Doãn Mộ Tư chỉ là Lâm Yến.
Ánh mắt muốn giết người giấu xác của Lục Vũ Thần dán lên người Lâm Yến, lập tức dọa cô ta sợ đến xanh mặt khai ra:"Không phải em nói, là Hoàng Châu nói."
Hoàng Châu muốn chửi một câu, có thể chối đẩy mà Lâm Yến lại một mực khai ra như vậy, đúng là ngu như con bò.
Cô ta liền nén sợ hãi, giọng nói đầy sự bình tĩnh nhìn Lục Vũ Thần nói:"Lục tổng, tôi không hề nói như vậy, tôi…"
"Là cô nói." - Doãn Mộ Tư chỉ về Hoàng Châu.
"Tôi không có." - Hoàng Châu liền đáp.
"Chính là cô." - Doãn Mộ Tư khẳng định.
"Lục tổng, tôi xin thề…"
Doãn Mộ Tư chen vào:"Không nhặt rác vậy nhặt cái gì?"
"Nhặt vợ không phải rác."
Doãn Mộ Tư cười lạnh, dù sao cô cũng đã bị bọn họ khinh thường rồi, muốn mất mặt thêm cũng không sao.
Những Hoàng Châu thì khác, cô ta có thể chịu đựng nổi sự tức giận của Lục Vũ Thần sao?
Lúc này, Hoàng Châu tức giận nhìn Doãn Mộ Tư như muốn xé nát cô ra, cuối cùng cô ta cũng chọn lựa bất chấp tất cả, dù sao Doãn Mộ Tư cũng bị Lục Vũ Thần chán ghét.
Vì thế cô ta cắn răng nói:"Đó là tôi chỉ muốn khuyên Doãn tiểu thư, Lục tổng đã không thích cô, cô cứ mặt dày bám lấy anh ấy không thấy phiền?"
Mặt dày, đúng là đêm nay Doãn Mộ Tư mặt dày bám lấy Lục Vũ Thần.
Nhưng người ta mặt dày bám lấy chồng người ta thì có liên quan gì đến cô ta.
Lúc này, Tiểu Vũ đã tỉnh, dùng ánh mắt không vui nhìn Hoàng Châu, sau đó vươn người hôn vào má Doãn Mộ Tư, sau đó liền kéo tay Lục Vũ Thần, hôn lên má một cái.
Lục Vũ Thần như hơi cười, xoa đầu nhóc con nằm trong lòng ngực Doãn Mộ Tư.
Một nhà ba người đang show hạnh phúc.
Hành động này của Lục Vũ Thần khiến mọi người ngẩn ra.
Hoàng Châu siết chặt hai tay, hành động này của Lục Vũ Thần là có ý gì? Không phải từ đầu luôn bày ra dáng vẻ xa cách, chán ghét Doãn Mộ Tư, lúc Lục Thanh Hy chào chị dâu còn nói sắp tới không phải nửa?
Doãn Mộ Tư lúc này cũng không đoán được tâm tư của Lục Vũ Thần.
Cô đánh liều một lần, bày ra bố trận này, chỉ một câu của Lục Vũ Thần sẽ phân thắng bại.
Một lúc lâu sau, Lục Vũ Thần mới nhìn về phía Hoàng Châu bằng ánh mắt đầy sắc bén như dao:"Người đâu, đuổi cô ta ra ngoài."
Hoàng Châu liền cứng đờ người:"Lục tổng, không phải anh rất chán ghét cô ta sao?"
Lục Vũ Thần lạnh lùng:"Sau này, gặp chúng tôi phải cút cho xa."
Chúng tôi… ý là anh và cô.
Khi Hoàng Châu bị đuổi ra, sắc mặt cô trắng bệt, lời nói của Lục Vũ Thần không hề mang chút hâm dọa mà là thật.
Cả đời này là cô ta không được phép xuất hiện trước mặt vợ chồng bọn họ.
Ánh mắt Lục Vũ Thần dời về phía Lâm Yến và Bạch Phi Tinh… hai người sợ đến mức thở cũng không dám thở mạnh, Lục Vũ Thần như một kẻ điên, mâu thuẫn đến mức không ai biết hắn ta đang nghĩ cái gì.
Doãn Mộ Tư cũng không ngờ Lục Vũ Thần sẽ ra mặt giúp cô trị bọn cóc ghẻ này, đúng là đại ác ma, cái gì cũng không thể qua mặt được hắn.
Lục Vũ Thần cảm thấy quá nhàm chán, hắn chỉ vì nể mặt Lục Thanh Hy mà đưa Tiểu Vũ đến, cứ ngỡ chỉ có một mình Lục Thanh Hy, ai ngờ lại có một đám người không ra làm sao.
Hắn liếc nhìn Doãn Mộ Tư một cái.
Doãn Mộ Tư