Nhưng mà nước mắt thành thật hơn lời nói ra, từng giọt lệ trong suốt rơi xuống nhỏ lên bàn tay trắng nõn.
Doãn Mộ Tư cảm thấy không khí ngột ngạt, cô xoay người mở cửa xe, gió thổi tóc cô bay bay, cô cảm giác bản thân cũng thật giống Hàn Dĩnh mấy phần, rõ ràng chồng không yêu thương nhưng không thể buông bỏ.
Hàn Dĩnh kéo tay Doãn Mộ Tư, chồm người đóng cửa xe lại:"Cậu đang bệnh, bên ngoài gió lắm.
"
Cô xoay người lại, Hàn Dĩnh đã điều chỉnh cảm xúc:"Sao cậu lại ở bệnh viện một mình, tôi hôm qua không phải em về cùng Lục Vũ Thần?"
Trong lòng Doãn Mộ Tư bỗng nặng nề:"Anh ta mang mình đến rồi bỏ mình lại đó, chắc do hôm qua mình khiến anh ta mất mặt.
"
Hàn Dĩnh nắm tay cô an ủi:"Có cần mình nhờ người điều tra Lâm Y Đình.
"
Doãn Mộ Tư tất nhiên đã cho người tra rồi, nhưng cơ bản tra không ra dấu vết của Lục Vũ Thần ở cô ta, hắn ta tất nhiên xóa hết mọi dấu vết rồi.
Nhưng hiện tại cô cũng không muốn quan tâm đến nữa:Không cần đâu, dù sao mình cũng không quan tâm nữa, chỉ cần cô ta đừng chọc tới mình, mình sẽ xem cô ta không tồn tại.
"
Quan trọng là, cô có tư cách gì mà ghen tuông giận dỗi, hắn ta đâu có yêu đương gì với cô.
Từ Oánh cho xe rẽ vào một căn biệt thự rất lớn, thiết kế hiện đại sang trọng, thiên về ưa chuộng thiên nhiên, đẹp mắt tinh tế khiến người ở cảm thấy sự thoải mái.
Từ Oánh xoay người nói:"Đến rồi, nhà của một người bạn, cha của anh ấy y thuật rất giỏi.
Hàn Dĩnh, cậu cũng đến cho ông ấy xem thử, tây y không trị được chúng ta trị đông y.
"
Thầy y thuật Đường Nhất Nguyên nổi tiếng khắp Nam Sơn, thì ra đây là dinh thự nhà ông, cũng không nghĩ Từ Oánh lại có thể quen được vị danh y này.
Đường Nhất Nguyên quy ẩn từ lâu, nay vì Từ Oánh quen biết với đứa cháu duy nhất là Đường Vi Nguyên, lại rất được lòng Từ Oánh nên đồng ý ra tay khám cho Doãn Mộ Tư và Hàn Dĩnh.
Bệnh vặt như Doãn Mộ Tư mà nhờ đến Đường Nhất Nguyên khiến cô có chút xấu hổ.
Khi khám cho Hàn Dĩnh có chút trầm ngâm, sau đó liền nói có cách khiến Hàn Dĩnh mừng rỡ đến bật khóc.
Uống một chén thuốc vừa đắng vừa tanh khiến Doãn Mộ Tư lè lưỡi, nôn không được nuốt cũng không xong khiến cô vô cùng khó chịu.
Một lát sau, Doãn Mộ Tư chảy rất nhiều mồ hôi, quần áo đã ướt đẫm, người cũng trở nên nhẹ nhàng, lần này cuối cùng đã trở nên khỏe hẳn rồi.
Còn Hàn Dĩnh được Đường Nhất Nguyên cho một mấy thang thuốc, còn nói uống xong quay lại khám lại, khiến cả ba cùng nhau rất vui vẻ.
Sau khi chào hỏi, cả ba cùng nhau ra về, lúc lên xe, Hàn Dĩnh nhìn Doãn Mộ Tư hỏi:"Đi đâu?"
Doãn Mộ Tư ghé đầu vào cửa sổ nói:"Đi đâu cũng được, dù sao cũng không muốn trở về nhà.
"
Trong đầu Doãn Mộ Tư luôn nhớ đến hình ảnh Lục Vũ Thần và Lâm Y Đình đi vào phòng khách sạn mà Sandy mang đến, rốt cuộc bọn họ đến khách sạn Lục Vũ Thần ở đó làm cái gì, có phải làm chuyện như đã từng làm với cô.
Từ Oánh liền nói:"Vậy chúng ta đi kiếm gì đó ăn đi.
"
"Cũng được.
" - Doãn Mộ Tư gật đầu.
Vừa dứt lời thì điện thoại Hàn Dĩnh vang lên.
Doãn Mộ Tư nhớ lại chuyện cô tát Bạch Giai Giai một tát, sau đó còn bị bọn họ hâm dọa liền có cảm giác đây là cuộc gọi của Cố Triết gọi đến để hỏi tội bọn họ.
Nhìn sắc mặt của Hàn Dĩnh đã chứng minh dự cảm của cô không sai.
Tiếng hét đầy phẫn nộ của Cố Triết hét vang trong điện thoại:"Hàn Dĩnh, cô đang ở đâu, lập tức cút về nhà ngay cho tôi, đừng có gây chuyện khiến Cố gia mất mặt vì cô nữa.
"
Cút trở về.
Mất mặt Cố gia.
Những câu nói của Cố Triết khiến trái tim Hàn Dĩnh như ngàn nhát dao xiên vào.
Người đàn ông ngày trước từng làm mọi cách lấy lòng cô, từng sợ cô chịu tủi nhục, hiện tại đang hét lên vào tai cô, sợ cô khiến Cố gia mất mặt.
Hàn Dĩnh nén giận:"Tôi làm cái gì khiến Cố gia các người mất mặt.
"
"Cô còn dám mở miệng hỏi lại, hiện tại chuyện các cô làm ở bệnh viện bị người ta lan truyền trên mạng, truyền thông réo đến chỗ của tôi rồi.
" - Cố Triết tức giận rống lên:"Hàn Dĩnh, bình thường cô ngang bướng một chút thì thôi đi, tôi đã nói là tôi và Bạch Giai Giai không có