Lục Vũ Thần quăng cô ở lại bệnh viện cũng không để lại bất cứ cái gì, lúc y tá vào tháo ống truyền nước, Doãn Mộ Tư gọi cho Từ Oánh.
Doãn Mộ Tư cũng không giấu giếm cái gì với bạn thân, trực tiếp nói bản thân đang ở bệnh và cần giúp đỡ của Từ Oánh, nhờ Từ Oánh mang tiền thanh toán viện phí và đồ dùng cá nhân cho cô.
Lúc y tá rời đi, Doãn Mộ Tư cảm thấy trong phòng ngột ngạt muốn ra ngoài nhìn xung quanh một chuyến.
Lúc ra khỏi phòng bệnh lại nhìn thấy trà xanh Bạch Giai Giai đang đứng ở hành lang, đúng là một mét vuông có đến 4 tiểu tam, đi đâu cũng gặp.
Bạch Giai Giai hôm nay quay lại bệnh viện để tái khám, cô có nghe nói Doãn Mộ Tư bị ném một mình ở bệnh viện liền muốn đến cười nhạo.
Bạch Giai Giai nghe tiếng bước chân thì liền xoay người lại, thấy Doãn Mộ Tư tự mình đưa mạng đến để cô ta sỉ nhục liền nhoẻn môi cười, rất nhanh hai người chỉ còn cách nhau vài mét.
Cô ta bình tĩnh nhìn Doãn Mộ Tư nhếch môi:"Doãn tiểu thư, sao nằm viện một mình vậy, cô bệnh mà Lục Vũ Thần không chăm sóc cô à."
"Đêm qua cô đúng là rất nổi bật, hai người ưu tú nhất Nam Sơn đều giành nhau ra mặt cho cô, đảo mắt một cái liền bị Lục Vũ Thần ném ở bệnh viện một mình, không biết anh ta đang giữ thể diện cho cô hay tự giữ thể diện cho chính mình?"
Doãn Mộ Tư trầm mặc để cô ta nói cho hết những thứ xấu xa trong bụng.
Bạch Giai Giai nhìn sắc mặc không tốt của Doãn Mộ Tư thì cười lạnh:"Chắc cô chưa biết đúng không, Lục Vũ Thần chính là ông lớn đứng phía sau Lâm Y Đình, trước kia có biết bao nhiêu tin đồn hai họ yêu nhau, có lần Lâm Y Đình mổ ruột thừa nhập viện chính Lục Vũ Thần đích thân đến chăm sóc… mọi người vẫn đồn đại cô ta bị sẩy thai, xem ra Lục Vũ Thần cũng không lạnh lẽo vô tình, không gần nữ sắc như lời đồn phải không.
Đêm qua bỏ cô lại, cũng cả đêm bên cạnh Lâm Y Đình?"
Doãn Mộ Tư cười lạnh:"Cô cũng lớn gan nhỉ, dám điều tra Lục Vũ Thần."
Bạch Giai Giai khẽ cười, rất đắc ý:"Tôi sao có lá gan đó, là Cố Triết nói cho tôi biết, hiện tại cái gì anh ấy cũng chiều tôi."
Doãn Mộ Tư nén giận, biết cô ta đang muốn công kích cô.
Thấy Doãn Mộ Tư vẫn bình tâm, Bạch Giai Giai bước tới gần Doãn Mộ Tư một bước, thấp giọng nói nhỏ:"Đêm qua sao cô biết Hàn Dĩnh không đến Hàn gia dự tiệc không, là vì Cố Triết không muốn đến Hàn gia nữa nên chọn ở bên cạnh tôi cả đêm, buổi sáng quay về liền cải nhau một trận bỏ đi, mấy ngày nữa chắc cũng không về nữa, bởi vì tôi chắc chắn sẽ không cho anh ta về qua đêm ở cái nhà đó."
"Cũng cảm ơn cô Doãn Mộ Tư, chính cô mách với Hàn Duật nên Cố Triết mới chán ghét thứ đàn bà không biết đẻ như Hàn Dĩnh đến cực độ, cây độc không trái, gái độc không con."
"Bạch Giai Giai." - Doãn Mộ Tư cuối cùng cũng không nhịn được nữa, thẳng tay tát vào gương mặt làm người ta căm phẫn của Bạch Giai Giai:"Tiện nhân, mày mới là cái loại đàn bà độc ác, tiểu tam dơ bẩn."
Mặt Bạch Giai Giai bị đánh lệch sang một bên.
Bạch Giai Giai đưa tay che lại gương mặt nóng rát, ánh mắt u ám lạnh lẽo.
Vài giây sau, cô ta nhếch môi cười:"Cô hủy hoại gia đình của tôi, anh họ Doãn Tu Thành sẽ nhanh chóng quay về tìm cô tính sổ…"
"Cô bám lấy Cố Triết để đối phó tôi, cô nghĩ cả Cố Triết vad Doãn Tu Thành có là đối thủ với Lục Vũ Thần."
Doãn Mộ Tư căm phẫn nói, chuyện nhà họ Doãn, liên quan gì đến Hàn Dĩnh, cô thật muốn xe nát mặt cô ta.
"Lục Vũ Thần có lợi hại ra sao cũng là Lục Vũ Thần, người tôi và anh Tu Thành muốn đối phó là cô.
Anh ta không có thù hận gì với chúng tôi, chỉ cần cô bị đuổi ra khỏi nhà, tôi chắc chắn sẽ không tha cho cô."
Bạch Giai Giai dùng gương mặt sưng đỏ nở một nụ