(10)
" Dơ bẩn, đừng làm phiền tôi nữa..."
Tần Long nói rồi không thương tiếc đẩy Lục Hàn ra khỏi người mình khiến cậu ngã xuống nền nhà. Lần đầu tiên hắn nặng lời với cậu, hắn không có ác ý gì nhiều chỉ mong cậu không làm phiền hắn nữa.
" Thế đã đủ chưa? Xem như tôi bố thí cho cậu lúc cậu khó khăn vậy? Nhận tiền rồi thì từ nay xem như chúng ta không có quan hệ gì nữa."
" Em xin anh... em... em không cần... cần tiền... anh... anh cứu em ra khỏi đây đi?"
Lục Hàn tiến lại gần, tay run run níu lấy áo hắn. Cậu chỉ hi vọng Tần Long có thể tin cậu một lần mà cứu cậu thoát khỏi nơi này. Cậu hi vọng hắn có thể thương tình mà giúp cậu dù là thương hại thôi cũng được...
" Bớt diễn trò lại, tôi không có nhiều hơn đâu... cầm lấy và cút khỏi cuộc đời tôi đi..."
Hắn lạnh lùng nói không quên ném cho cậu một cái nhìn khinh bỉ rồi lẳng lặng bỏ đi, hắn cho rằng cho cậu một ít tiền là đủ. Gia đình cậu phá sản rồi cậu cần tiền nên mới đi làm cái nghề này, hắn cũng cảm thấy may mắn vì đã bỏ được cậu lại còn được một khoản lớn...
Lục Hàn quỵ xuống nền nhà, nước mắt cậu cứ thế mà tuôn rơi, tim đau như có nhát dao đâm vào. Cậu không thể ngờ được nguời đàn ông cậu hết lòng yêu thương, người từng sống chung một nhà từng là vợ chồng dù chỉ trên danh nghĩa lại đối xử với cậu như vậy... Cậu càng không ngờ được hắn lại không tin cậu, hắn cho rằng cậu đang làm phiền hắn, cậu đang bày trò chỉ vì cần tiền của hắn hay sao?
Lục Hàn cúi xuống, nhặt những đầu tiền rớt trên nền nhà, cậu muốn nhặt để trả lại cho hắn để hắn biết cậu không cần những đồng tiền này, cậu yêu hắn không phải vì tiền. Cậu muốn giải thích cho hắn hiểu là cậu yêu hắn như thế nào, cậu không cần tiền của hắn. Nhưng làm thế nào để cậu trốn thoát mà gặp hắn đây?
" Tên tình nhân kia cũng bố thí cho cậu nhiều tiền phết nhỉ? Số tiền này còn cao hơn số tiền chúng tôi mua cậu nữa đó?"
Cậu đang với tay nhặt thì bị một bàn tay khác giữ lại, cậu không biết người ta bán cậu với giá bao nhiêu nhưng số tiền hắn ném cho cậu thật sự rất lớn, từ khi về sống chung một nhà hắn chưa bao giờ cho cậu một số tiền lớn như vậy.
Lục Hàn nhặt xong thì bị một tên đàn em của người đàn ông kia kéo ra ngoài. Cậu không kịp phản kháng đã bị hắn lôi đi, đến một đoạn đường vắng thì đẩy cậu ngã xuống đất...
" Đưa tiền đây? "
" Tiền... tiền gì chứ hả... tôi..."
" Mày ngu thật hay là giả vờ ngu vậy? Tiền mày được thằng tình nhân kia bố thí..."
" Không... không được... số tiền này tôi phải trả cho anh ấy... tôi không thể đưa cho mấy người được..."
Cậu lắc đầu đáp rồi đứng dậy lùi lại phía sau, số tiền này là của hắn cậu làm sao mà đưa cho bọn chúng được chứ. Cậu nghĩ cách, định bỏ chạy thì bị hắn giữ lại:
" Hôm nay mày dám nhờ người giúp, lại còn dám bỏ trốn sao? Gan cũng to nhỉ?"
".........."
" Giờ mày đưa tiền hay là muốn chết, mày có tin tao giết chết mày không?"
Tên kia nói rồi tiến đến túm cổ áo cậu lên. Hắn không ngờ lại có người luôn tỏ ra vẻ ngây thơ mà còn lì lợm như cậu. Nhìn vẻ mặt sợ hãi của cậu hắn có một chút thương hại nhưng chỉ là thoáng qua, hắn có chút thương người nhưng lần này mà lấy được số tiền này hắn cũng kiếm được một số tiền lớn, hắn không thể bỏ qua cơ hội này được.
" Tôi... tôi xin lỗi... anh làm ơn... tha...tha cho tôi đi mà... số tiền này... tôi không thể đưa cho các anh..."
Lục Hàn vừa nói hết câu đã bị hắn cho một cú đá vào bụng khiến cậu chao đảo mà ôm bụng ngã xuống lòng đường...
" Tao hỏi lại lần cuối, mày có đưa không?"
" Không... đừng... đừng lấy tiền của tôi mà"
Cậu cố gắng van xin hi vọng tên kia sẽ nhủ lòng thương mà tha cho cậu. Lục Hàn biết số tiền kia chẳng đáng gì so với số tài sản mà Tần Long đã lấy của ba cậu nhưng cậu cũng vẫn phải trả lại cho hắn. Cậu không muốn Tần Long nghĩ là cậu mê tiền nên mới đi làm nghề này, cậu không muốn hắn nghĩ cậu diễn kịch để nhận sự thương hại và lấy tiền của hắn. Lục Hàn biết, dù hôm nay có bị đánh chết cậu vẫn phải bảo vệ số tiền này và dù có chết cũng phải giữ lại danh dự trong sạch trước người cậu yêu.
" Được, tất cả là tự mày ép tao..."
Tên kia nói xong thì cười lớn rồi tiến về phía cậu, hắn ta thẳng tay cho cậu một cái tát đau đớn trên mặt. Lục Hàn run sợ lùi lại nhưng bị hắn túm lại, mạnh tay xé áo của cậu ra không kịp để cậu phản ứng. Hắn nhìn lồng ngực trắng trẻo nhưng đầy vết xước của cậu rồi bỗng nhiên cười lớn.
" Haha... ngon... trắng... loại trai bao như mày cũng ngon quá đấy?"
" Đừng... đừng... xin anh... đừng làm vậy với tôi mà..."
Lấy tay che cơ thể mình cậu cố gắng van xin hắn ta. Cậu sợ nhất là những