Đến trưa cô đến điểm hạn trước chờ anh, cô chọn một quán nước phong cảnh phiêu lưu rất thích hợp để hóng mát.
Một lúc sau thân hình cường tráng với bộ âu phục bước vào, thấy cô ngồi ở đó anh liền đi lại, bước đến trước mặt cô anh nói
- - Em tới lâu chưa
Câu nói nhẹ nhàng làm cô xao xuyến nhưng rồi cũng gượng cười nói
- - Em mới tới, anh ngồi đi
- - Được
Anh ngồi xuống phục vụ đi ra hỏi anh rồi mới đi vào, cô cố gắng bình tĩnh không thể hiện ra sự mong chờ hay vui mừng vì sắp tới đây cô không biết mình sẽ buồn hay vui.
- - Em gọi anh ra đây có việc gì sau?
- - Có! thật ra chuyện hôm qua....
- - Chuyện đó không em như em thấy đâu
Cô nghe anh nói thì tự cười bản thân mình, anh chê cô ngốc hay chỉ là sự cố, trong khi sự thật ngay trước mắt cô vậy mà nói không như thế?
- - Chuyện đó không còn quan trọng
- - Vậy...
Anh định nói gì đó thì phục vụ đem nước ra, rồi cuối người đi vào trong.
Lúc này không khí cả hai rất phức tạp, cô không muốn vòng vo thêm nữa liền thẳng vào vấn đề
- - Hôm nay em muốn gặp anh, em chỉ muốn biết câu trả lời từ anh mà thôi
- - Em cứ nói
- - Anh có từng thích em dù chỉ một chút nào chưa?
Câu hỏi của cô làm anh sựng người lại, anh không biết nói như thế nào? Cô nhìn anh với ánh mắt chờ đợi thì anh lên tiếng
- - Anh chưa từng thích hay yêu em dù chỉ một chút
Câu nói của anh khiến cô rơi xuống địa ngục, tim cô đau nhói, cô hy vọng anh sẽ thích cô một chút cũng được,không cần quá nhiều cũng đủ cô cảm thấy an ủi trong lòng.
Nhưng lần này không giống như cô hy vọng mà gọi là tuyệt vọng, anh trả lời thẳng thừng điều này anh có biết rằng anh ác với cô lắm không? Nhận được câu trả lời của anh, cô cố gắng kiềm nén lại gượng cười nói
- - Em..
em cũng biết được câu trả lời rồi, à...!ừm..
em còn có việc em xin phép về trước
Nói xong, cô đứng dậy rời đi không muốn ở lâu thêm một giây phút nào nữa vì sợ cô sẽ bật khóc trước anh.
Cô chạy ra ngoài bắt taxi đi về nhà, để lại anh bơ vơ, anh không biết mình nói đúng hay sai khi thấy cô như vậy anh cũng không hiểu sao mình lại khó chịu, trong khi đó anh phải vui vẻ mới đúng, nhưng không như anh muốn.
Về đến nhà cô bật khóc nức nở đi vào trong, ba mẹ cô thấy cô như vậy tính hỏi thì cô chạy thẳng lên lầu.
Mẹ cô rất lo cho cô không biết từ tối hôm qua tới bây giờ, bà luôn cảm thấy lo lắng không yên.
Ba cô thấy vậy thì kêu mẹ cô lên xem như thế nào?
Bà lên phòng gõ cửa phòng cô, không thấy cô trả lời cũng không ra mở cửa liền lo lắng nói
- - Tiểu Kiều con có chuyện gì vậy, nói cho mẹ nghe được không dừng làm mẹ lo lắng mà con
Cô nghe bà nói như vậy thì rất