Tiệc tàn, chỉ còn Hoàng Minh Kiệt ngồi nhìn mấy lon bia còn ngổn ngang trên mặt bàn. Đầu ong ong khi câu mắng của Trang Anh như cymbal gõ bên tai. Gục người, Hoàng Minh Kiệt bực bội hất mọi thứ trên bàn xuống mặt đất tạo khoảng trống để có thể áp mặt xuống.
“Cô ấy vẫn không gọi cho mình.”
Nghĩ mãi không ra vì sao bản thân lại khó chịu khi Trang Anh lại không đoái hoài gì sau khi mình xuất viện. Lại còn đánh và hiểu lầm mình nữa chứ. Bỗng câu nói của Khởi Phong cứ chạy hoài trong đầu.
“Không lẽ mình thích Trang Anh thật rồi?”
Hoàng Minh Kiệt điên cuồng phủ nhận.
“Tuyệt đối không thể nào.”
“Chỉ là hiện tại không quen cảnh thiếu bóng cô ấy và Thiên Anh thôi.”
“Chắc chắn là vậy.”
Mệt đến mức tứ chi không buồn nhúc nhích, Hoàng Minh Kiệt lật đồng hồ xem bây giờ đã mấy giờ.
11 giờ đêm rồi. Chắc cô ấy đã ngủ rồi.
Bước chân loạng choạng xuống bếp tìm cốc nước rồi cầm về phòng. Điện thoại còn đang sạc trên bàn, Hoàng Minh Kiệt chán nản chẳng thèm ngó ngàng đến nó. Ngã sấp xuống giường ôm chăn ôm gối cuộn vào người. Nhắm mắt được vài phút chẳng thể ngủ được. Cứ cảm thấy oan ức khi Trang Anh nghĩ mình là người như thế.
Bật người dậy như lò xo, Minh Kiệt quyết gọi cho Trang Anh nói rõ sự việc. Máy vừa mở là mắt mở to hẳn khi trên màn hình thông báo xuất hiện một cuộc gọi nhỡ của Trang Anh.
Cứ vậy nhấn nút gọi lại mà chẳng nhớ bây giờ đã quá khuya.
Trang Anh không nghe máy.
Mọi thứ lại quay về điểm xuất phát khi điện thoại bị quẳng sang một bên. Hoàng Minh Kiệt vùi đầu xuống gối tự nhủ nếu không ngủ được thì đập hẳn đầu vào tường ngất luôn cho xong.
Vật vã lăn lộn một hồi thì cũng chìm sâu vào cơn mộng. Một ngày cứ thế lại trôi qua.
Cứ vậy ngày qua ngày lại, cả hai không liên lạc với nhau tròn 72 tiếng. Dù ba mẹ và anh trai đã gửi ‘tối hậu thư’ ra lệnh Trang Anh đưa bạn trai về nhà chính thức ra mắt. Nhưng cô kiên quyết nói dối rằng Minh Kiệt đã được điều đi công tác Một tuần sau mới về. Kéo dài thời gian, trong mấy ngày nay cô sẽ cố làm hoà với anh để còn lên kế hoạch ứng phó với gia đình.
“Faye. Tôi tìm được một công ty chuyên nhập vải vóc từ Nhật Bản. Bây giờ cô với tôi đến đấy tham khảo thêm chất lượng và giá cả.”
“Xong rồi đi ăn tối luôn.”
“Ok. Anh đợi tôi hoàn thành nốt cái này. Vài phút nữa là xong.”
“Vậy tôi xuống tầng hầm đợi cô trước.”
Gõ thêm vài chục con chữ trên văn bản dài ngoằng xong. Gấp máy, lấy túi xách Trang Anh lập tức xuống tầng hầm đi theo hướng đến chiếc xe màu đen đang nhấp nháy đèn xi-nhan. Ngồi vào ghế phụ thắt dây an toàn Trang Anh bảo Timothy bật nhạc lên để thư giãn đầu óc một chút. Căng thẳng công việc vì nhiều lúc cô và các cộng sự không ăn ý với nhau. Phải mất rất nhiều thời gian để bàn luận đi đến thống nhất và cố gắng giải quyết tất tần tật mọi vấn đề và khó khăn họ đang gặp phải.
“Đừng căng thẳng quá. Mọi thứ sẽ rập khuôn theo đúng trình tự mà chúng ta đã đề ra.”
Thở một hơi thật dài, Trang Anh mệt mỏi nói:
“Tôi chỉ mong thời gian này mọi người phối hợp ăn ý hoàn thành tốt mọi tiến độ nhanh nhất có thể.”
“Có tôi đây rồi. Cô còn lo cái gì?”
“Vâng. Có sư phụ thì khó gấp mười chúng ta cũng làm tốt.”
Nghe được vài câu nịnh nọt Timothy cười sảng khoái. Nhìn sang khuôn mặt còn đang ủ rũ kia anh ta không nhịn được lại tiếp tục ghẹo:
“Sao? Lại cãi nhau với bạn trai à?”
Bỗng người bên nhắc đến chàng trai kia Trang Anh lập tức xua tay bác bỏ suy đoán. Dù những ngày qua trong đầu cứ xuất hiện khuôn mặt cam chịu khi bị mình giáng đòn của Hoàng Minh Kiệt. Nhưng sống chết cô vẫn không thừa nhận là đang nghĩ về anh chàng cảnh sát đẹp trai đấy.
Còn chưa biết phải làm thế nào để bắt chuyện với cậu ta, xin lỗi đàng hoàng.
Đang chống tay lên trán mông lung suy nghĩ vẩn vơ đủ thứ, Trang Anh không chú ý đến việc Timothy đang giảm tốc, xe đang từ từ rẽ vào làn bên tay phải. Từ xa một vị cảnh sát giao thông dùng gậy chỉ huy ra tín hiệu cho Timothy đỗ vào lề đường.
Chiếc xe đỗ xịch lại, lúc này Trang Anh mới trở về trạng thái bình thường. Nhìn qua ô cửa kính thấy người đang bận quân phục màu vàng đang đứng gần xe. Trang Anh lập tức dựng người thẳng dậy.
Minh Kiệt có làm nhiệm vụ ở đây không?
Mắt cứ đảo liên tục để tìm kiếm thứ gì đấy.
Sao ở đây lắm phương tiện bị dừng lại kiểm tra thế nhỉ? Khuất hết, chẳng thấy người đâu.
Thầm bày ra vẻ tiếc tiếc. Trang Anh liền xịu mặt xuống.
Chắc có lẽ Minh Kiệt chưa đi làm rồi.
Đồng chí cảnh sát thực hiện động tác chào theo điều lệnh với Timothy và thông báo anh ta đã vi phạm giao thông. Buộc phải dừng xe và thực hiện việc kiểm soát giấy tờ.
Timothy xuống xe và làm theo mọi yêu cầu của cảnh sát. Vài phút sau thấy Timothy theo chân anh cảnh sát đi vào một góc kia. Sốt ruột Trang Anh cũng mở cửa xuống theo. Dù Timothy nói ngồi yên đấy, mọi chuyện cứ để anh giải quyết.
“Timothy. Chúng ta vi phạm giao thông ư?”
Trang Anh vừa đi đến chỗ anh chàng mắt xanh đang đứng vừa hỏi. Mắt đối mắt, vào thời khắc này thân thể cô như thể bị phong ấn, đơ cứng khi thấy dáng dấp, khuôn mặt của người quen. Hoàng Minh Kiệt đang nhìn cô rất chăm